Trong thư phòng.
Triệu thừa tướng và Lâm tướng quân chia làm hai bên, nhìn thấy Tam điện hạ đi vào, hành lễ.
“Điện hạ.”
“Điện hạ.”
Hiên Viên Vĩnh Hạo ngồi xuống ghế gỗ tử đàn, rũ mắt, biểu tình lạnh nhạt.
Không khí im lặng, Lâm Lệ Cường không nhịn được, dẫn đầu lên tiếng: “Điện hạ! Võ công của nha hoàn kia tháng chưa từng nhìn thấy bao giờ, nàng ta núp dưới tàng câu nghe thần và Triệu thừa tướng nói chuyện với nhau, thần cho rằng, bây giờ là thời điểm mấu chốt, không thể mềm lòng!”
Giọng nói cứng rắn, từ trong xương cốt mang theo thiết huyết và sự cảnh giác.
Hiên Viên Vĩnh Hạo giật giật mí mắt, nâng mắt, xon ngươi đen nhánh sâu thẳm nhìn Lâm tướng quân, trong không khí tràn ngập áp lực, chỉ nghe hắn nói một tiếng: “Sao?”
Cũng không biết là đồng ý hay là không đồng ý.
Lâm Lệ Cường thấy điện hạ chậm chạp không tỏ thái độ, không nhịn được lại muốn hỏi: “Điện hạ... “
Chỉ là vừa nói được hai chữ, Triệu thừa tướng đứng bên cạnh đã vươn tay ngăn lại.
Giọng nói của Triệu Tử Yến nho nhã ôn hòa, “Điện hạ, hôm nay thần cùng với Lâm tướng quân tới đây, chỉ sợ Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đều sẽ chú ý.”
Nói xong hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Đại hoàng tử hình như đã phát hiện ra chuyện gì đó, hắn ta đang cố ý điều tra điện hạ.”
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhẹ nhàng nói, giọng nói lại mang theo lạnh lẽo: “Không giấu được, thì không cần giấu nữa.”
Hắn nhếch môi, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm mỗ một chỗ, làm người cảm thấy sởn tóc gáy.
Khẽ cười, “Đào rỗng đáy, cũng chẳng gây ra được bao nhiêu sóng gió.”
Sau đó, lại nói chuyện thêm gần một canh giờ.
Chờ đến khi gần kết thúc Lâm Lệ Cường lại không nhịn được nói tới chuyện của Tô Yên, “Điện hạ, thần cho rằng, nha hoàn kia... “
Còn chưa dứt lời, đã bị Hiên Viên Vĩnh Hạo chặn lại, “Lâm tướng quân.”
“Có thần.”
Người nào đó nói: “Từ lúc nào mà chuyện nhà của bổn cung, ngươi cũng dám quản?”
Không khí im lặng một giây, Lâm Lệ Cường ôm quyền, “Thần không dám.”
Nghe thấy câu trả lời, Hiên Viên Vĩnh Hạo đang ngồi trên ghế mới cong môi cười rộ lên, sự lạnh lẽo kia đang tan dần, “Nam Đường.”
“Có thuộc hạ.”
“Tiễn thừa thứ và tướng quân đi thong thả.”
“Tuân lệnh.”
Nói xong, Nam Đường mở cửa thư phòng, bày tư thế mời.
Chờ khi Lâm Lệ Cường và Triệu Tử Yến đi ra tẩm điện của Hiên Viên Vĩnh Hạo, một lúc sau, Lâm Lệ Cường do dự nói: “Thừa tướng, hai người chúng ta đây là, đây là.”
Lâm tướng quân có chút không xác định.
Triệu Tử Yến gật gật đầu, cũng có chút dở khóc dở cười, “Bị người đuổi ra ngoài.”
Hai người bọn họ, một người là văn một người là võ.
Đi đến đâu cũng được người cung cung kính kính, ngay cả là đương kim hoàng thượng cũng nhường nhịn ba phần.
Bây giờ, lại bị hoàng tử mình ủng hộ, đuổi ra ngoài như đuổi ruồi bọ.
Tư vị đó, sợ là chỉ có chính bọn họ mới biết được.
Lâm Lệ Cường biểu tình phức tạp, nhưng mà vẫn rối rắm về chuyện Tô Yên.
Lâm Lệ Cường vẫn luôn canh cánh trong lòng nhoa hoàn kia, thân thủ bất phàm như thế, thân thế khả nghi.
Để ở bên cạnh điện hạ, thật sự là sợ điện hạ sẽ xảy ra chuyện.
Lâm Lệ Cường nhíu mày thật lâu, “Nên nhắc nhở điện hạ, phải cảnh giác.”
Trái lại là Triệu Tử Yến, nhìn qua vẫn nho nhã ôn hòa, không có chút nào lo lắng.
Lâm Lệ Cường không hiểu, “Thừa tướng không lo lắng?”
“Lo lắng điều gì?”
“Nha hoàn kia, thân thủ bất phàm, thân thế khả nghi, rất có thể sẽ động tay với điện hạ.”
Triệu Tử Yến nâng mắt, giọng nói ôn hòa sâu xa, “Tướng quân cảm thấy, điện hạ là người như thế nào?”
Lâm Lệ Cường vỗ vỗ ngực, giọng nói thô cuồng, “Còn phải nói?! Trọng tình nghĩa, có dũng có mưu, chưa từng xem thường những người chỉ có võ như ta.”
Chương bao nhiêu mụ Thu Thật chết???
(Giới hạn trong vòng 5 chương tiếp theo”^”)