Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 127: Chương 127: Hoàng tử bệnh kiều (52)




Nói, Tô Yên cũng không muốn như vậy nha.

Nhưng mà..., dung lượng não bị giảm chỉ còn 2, tinh thần lực chỉ có một chút, sớm đã dùng hết.

Lúc này, chỉ có thể hy vọng sâu vương này chưa hiểu việc đời, dễ lừa.

Một người một cổ, ở đằng kia cọ xát một lúc lâu.

Đại khái, Cổ vương chưa từng gặp qua người nào có thể nói chuyện với nó.

Cuối cùng dùng điều kiện Tô Yên sẽ tìm một người khác để nó ăn, một người một cổ đều đồng ý.

Thương lượng xong, Tô Yên đóng hộp lại, cất vào trong tay áo của mình.

Sau đó sửa sang lại quần áo của mình, lại dọc theo con đường từng đi qua quay về.

Mãi cho đến trước khi trời tối, Tô Yên cũng không nhìn thấy Hiên Viên Vĩnh Hạo.

Chờ đến khi màn đêm buông xuống, nàng đang nhìn nhìn túi tiền mà mình thêu.

Lúc này, Nam Đường xuất hiện, khuôn mặt không biểu tình cứng rắn lạnh lẽo.

“Tô Yên cô nương, điện hạ bảo thuộc hạ thông báo cho cô nương, cô nương hãy trực tiếp tới yên hội tìm điện hạ. Nhân tiện cầm theo túi tiền đã thêu.”

Tô Yên gật gật đầu, đồng ý, “Được.”

Đứng lên, đi ra ngoài cửa.

Lúc này, trong tay nàng còn đang cầm túi tiền.

Hơi nắm lại, cất vào trong ngực.

Sau đó, đi theo phía sau Nam Đường.

Nam Đường vóc dáng cao, bước chân lại rộng, Tô Yên bước nhỏ đi theo phía sau, tuy Nam Đường không đi nha, nhưng Tô Yên vẫn phải chạy nhanh để theo kịp.

Hơn nữa sắc trời lại tối, vậy nên ở lối quẹo, không chú ý đụng phải một người.

Tô Yên lùi hai bước về phía sau, còn chưa phản ứng lại.

Người đi tới đã quát to, “Nha hoàn to gan! Đi đường không có mắt?!”

Ngẩng đầu nhìn lại, một nha hoàn đi phía trước, trong tay cầm một cây gậy trúc dài, có một người rất cao.

Vừa nãy là do trời quá tối, vậy nên không chú ý tới mới đụng phải.

Quần áo của nha hoàn kia không giống với nha hoàn của Hiên Viên quốc, một thân màu xám, cổ tay cổ chân đều được bao lại, giống như quần áo dùng để tập võ.

Người này nói chuyện rất kiêu ngạo.

Lực chú ý của Tô Yên lại ở trên cây gậy trúc, hình như có một con rắn màu xanh đang bò.

Chỉ là màu của con rắn đó quá giống với màu của gậy trúc, không chú ý rất khó phát hiện.

Tô Yên xoa xoa cánh tay vừa bị đụng phải.

Có hơi đau giống như bị cắn.

Tiểu Hoa lên tiếng: “Ký chủ, vừa nãy có chất độc đi vào trong cơ thể của ngài, nhưng trước đó ngài đã ăn nội gan của rắn, vậy nên chất độc này không có tác dụng với ngài.”

Tô Yên hơi xoa xoa cánh tay.

Không lên tiếng.

Mà nữ tử đứng phía sau nha hoàn kia, một thân lửa đỏ, dáng người nóng bỏng, cổ chân đeo lắc chân bằng vàng, lên tiếng: “Nha hoàn này, đụng vào người còn không nhanh chóng nhận lỗi? Nghe nói Hiên Viên quốc lễ nghĩa chu toàn, nhưng bây giờ, cũng chỉ như thế thôi.”

Giọng nói của nữ tử đó giống như chim hoàng oanh, nhưng ngữ khí lại hùng hổ dọa người.

Nam Đường chắn trước mặt Tô Yên, đôi tay ôm quyền, “Xin lỗi, trong lúc vô tình va chạm ngài, mong rằng thứ lỗi.”

Nha hoàn kia hình như còn chưa muốn buông tha, bị nữ tử kia khuyên lại, “Thôi, xem như thị vệ này còn hiểu chuyện, các ngươi đi thôi.”

“Đa tạ.”

Nói xong, Nam Đường đứng trước mặt nha hoàn kia, bảo vệ Tô Yên.

Chờ đến khi đi xa, nha hoàn kia còn có chút không vui, “Công chúa!?”

Nữ tử nóng bỏng kia không nói chuyện, đi một bước, lắc chân đong đưa, “Một nha hoàn, hẳn là dùng mạng của nàng ta để nhận lỗi.”

Vừa nói vừa nhìn con rắn xanh đang bò trên gậy trúc.

Nha hoàn kia lập tức ngầm hiểu.

Bên kia, Tô Yên vừa đi vừa rũ mắt nói: “Không cần đi theo ta, nếu đói bụng, vậy ăn luôn con rắn vừa cắn ta đi.”

Giọng nói của nàng không lớn không nhỏ, cũng đủ để Nam Đường nghe thấy, vậy nên làm thân thể Nam Đường hơi cứng lại.

Sau đó, Nam Đường nghe thấy tiếng sột soạt trong bụi cỏ lướt qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.