Khuôn mặt vốn ốm yếu, bây giờ lại nhắm mắt, nhìn qua càng thêm suy yếu.
Hiên Viên Vĩnh Hạo gác đầu trên vai nàng, khóe môi không nhịn được muốn cong lên.
Đương nhiên, nếu ý cười có thể không rõ ràng như vậy, có lẽ sẽ càng thêm chân thật.
Nề hà, Tô Yên không nhìn thấy nha.
Tô Yên vừa ra tay, không chỉ làm mọi người khiếp sợ, sau khi Âu Dương Linh kinh ngạc cũng cảm thấy hận đến ngứa răng.
Nha hoàn này, lúc trước còn không lấy chết tạ tội, bây giờ còn dám đánh hổ yêu của nàng ta?
Nếu hôm nay không giết nàng, nàng ta sẽ không để yên!
Ánh mắt Âu Dương Linh thay đổi mấy lần, cuối cùng, trên mặt lại mỉm cười vui vẻ, “Hiên Viên quốc quả nhiên ngọa hổ tàng long, một nha hoàn, cũng tài giỏi như vậy, bội phục, bội phục.”
Sau đó lại hỏi, “Không biết vị cô nương này, có dám đi lên một lần? Nếu bản công chúa thua, sẽ không nói hai lời, thiệt tình kính nể Hiên Viên quốc đất rộng của nhiều. Nếu ngươi thua... vậy thì phải trả giá đại giới vì làm hổ yêu của ta bị thương.”
Rõ ràng là không trông được con mãnh hổ kia, để nó chạy đi dọa người, vậy mà bây giờ, thế nhưng còn lời trong lời ngoài cảm thấy là do nha hoàn này sai.
Thật sự là kiêu ngạo!
Nhưng mà, Hiên Viên Hoành Hoa không cho là như vậy.
Chuyện vừa nãy bị mất mặt vẫn còn nhớ.
Bây giờ thật vất vả mới có cơ hội lấy lại mặt mũi, sao có thể từ bỏ?
Ông ta vỗ mạnh xuống long ỷ, cao giọng nói một câu
“Được! Công chúa đã mời, vậy... “
Ông ta cũng không biết Tô Yên, chỉ thấy Tô Yên dựa gần Hiên Viên Vĩnh Hạo, nhìn dáng vẻ là đang bảo vệ hắn.
Dừng một chút, nói, “Vậy thì tỷ thí tỷ thí.”
Hoàng đế bệ hạ đã lên tiếng, làm sao có người dám từ chối?
Chỉ là Hiên Viên Vĩnh Hạo lại chưa thả cánh tay đang ôm eo nàng ta.
Hắn nhẹ nhàng nói, “Nếu ngươi không muốn, thì không cần tỷ thí.”
Tựa hồ cũng không để ý phụ hoàng hắn đã ra lệnh, thậm chí ngay cả mí mắt cũng chưa động.
Nha hoàn của hắn có hơi ngốc, nếu bị người bắt nạt, vậy làm công chúa kia phải chịu thiên đao vạn quả(*) cũng không bồi thường được.
(*) Hình phạt băm thành trăm mảnh
Nếu nàng không muốn, tự nhiên muốn che chở.
Tô Yên nhìn vị công chúa trên đài kia, lại nhìn ánh mắt của mọi người đều nhịn lại đây, nàng nhỏ giọng nói, “Không sao, ta không sợ nàng ta.”
Nghe lời nói của nàng, Hiên Viên Vĩnh Hạo có chút lưu luyến buông tay.
Nàng đứng dậy, đi lên trên đài cao.
Sắc trời đã đen nhánh, chỉ có cây đuốc chiếu rọi, sáng tối biến động.
Âu Dương Linh vuốt vuốt hổ trắng đứng bên cạnh, vuốt lông nó, trấn an cảm xúc của nó.
Bước chân chuyển động, lắc chân phát ra những tiếng vang thanh thúy.
Sau đó, nâng tay lên, chỉ vào nơi đặt binh khí bên kia, “Các loại vũ khí, chọn một cái.”
Tô Yên nghiêng đầu nhìn, sau đó yên lặng đi xuống đài, đi tới nơi đặt binh khí.
Nàng đứng ở đó, do do dự dự đứng ở chỗ đó một lúc lâu.
Tiểu Hoa lên tiếng, “Ký chủ? Ngài chọn cái nào ngài sử dụng tốt nhất đó.”
Tô Yên nhìn tất cả binh khí một lần, “Ta không biết dùng.”
“Ôf? Cái gì?? Ký chủ không biết dùng?”
“Không.”
Nàng thành thành thật thật thừa nhận.
Nàng chưa từng đi nhiều nơi? Làm sao biết dùng mấy thứ này?
Khi nàng cọ tới cọ lui, tầm mắt bỗng nhiên rơi xuống chỗ cái roi.
Phẩm chất bất đồng, kiểu dáng bất đồng.
Cơ hồ là có tất cả các loại roi dài.
Sau đó, lại nhìn thấy thứ có hoa văn màu đen xen lẫn màu đỏ đang treo trong đó, nếu không phải có một cái đầu rắn đang phun lưỡi với nàng, thật đúng là tưởng đây là một cái roi.