Edit: Ư Ư
Nàng xoay tay, hung hăng đánh vào cổ một tên cấm vệ quân trong số đó.
Đại khái, không có người nghĩ tới chuyện Tô Yên sẽ phản kháng.
Người dẫn đầu kia vẻ mặt nghiêm túc, lúc này ngữ khí cũng cứng rắn hơn rất nhiều, “Bắt lại!”
Sau đó, mấy chục cấm vệ quân đánh nhau với Tô Yên.
Xuân Hoa nhìn sốt ruột.
Cố gắng tránh thoát hai nha hoàn kia chạy vội tới Ngự thư phòng.
Tiểu Hoa kinh ngạc đến ngây người nhìn giá trị vũ lực của ký chủ nhà mình.
Nó cho rằng ký chủ nhà mình đã rất lợi hại.
Nhưng mà bây giờ, nhìn một đám cấm vệ quân này giống như mấy cọng bún đổ rạp xuống mặt đất.
Làm Tiểu Hoa lại bị ký chủ nhà mình làm cho mê muội.
Ký chủ của nó, cũng quá lợi hại a.
Ánh mắt Tô Yên đảo qua, nhìn Âu Dương Linh được cấm vệ quân bảo vệ ở phía sau.
Nàng khẽ liếm khóe môi, xuống tay càng nặng hơn.
Âu Dương Linh cực hận Tô Yên.
Ngày hôm đó, Tô Yên giết hổ yêu của nàng ta
Hôm nay, nhất định phải làm nàng nợ máu trả bằng máu.
Âu Dương Linh rút chủy thủ ra, vọt tới đâm vào người Tô Yên.
Xung quanh vây công, chủy thủ của Âu Dương Linh đâm tới.
Cơ năng mà Tô Yên điều động đã tốn hơn một nửa, hành động hơi chậm chạp, nàng trực tiếp giơ tay, nghênh diện chủy thủ đâm tới.
Sau đó, nhấc chân dùng sức, đá vào đầu gối của Âu Dương Linh, khiến nàng ta quỳ xuống.
Giây tiếp theo, đã thấy tay Tô Yên ấn vào một huyệt vị nào đó trên cổ Âu Dương Linh.
Thân thể Âu Dương Linh giống như không thể khống chế, trực tiếp xụi lơ ngã xuống mặt đất.
Tô Yên làm như không thấy đối với tất cả cấm vệ quân đang vây xung quanh.
Tất cả lực chú ý đều đặt trên người Âu Dương Linh.
Rút chủy thủ trong tay nàng ta ra, lập tức đâm mạnh xuống bả vai của nàng ta.
Tô Yên cầm chủy thủ, máu tươi bắn vào khuôn mặt nàng.
Làm Tiểu Hoa sợ tới mức không dám thở mạnh.
Âu Dương Linh kêu to, sắc mặt tái nhợt, hơi thở thoi thóp, “Tất cả dừng tay!”
Giọng nói hùng hồn của Lâm Lệ Cường vang lên.
Giây tiếp theo đã xuất hiện ở giữa đám người.
Sắc mặt lạnh lẽo.
Nhìn vị công chúa chỉ còn hơi thở thoi thóp kia.
Lâm tướng quân cho rằng, mình muốn khuyên can chắc chắn sẽ phải dùng võ lực, nào biết, vừa nói xong, Tô Yên đã đứng dậy.
Nàng rút chủy thủ ra, lùi về phía sau mấy bước.
Trên quần áo xanh nhạt, tràn đầy máu tươi.
Trên má, trên mặt chỗ nào cũng có.
Vậy nên đã che được khuôn mặt tái nhợt của nàng vì lúc nãy đã điều động cơ năng trong thân thể.
Tô Yên cúi đầu, lại lùi về phía sau vài bước.
Giọng nói của Triệu Thừa thừa tướng vang lên bên tai nàng, “Tô Yên cô nương, không sao chứ?”
Ban đầu y và Lâm Lệ Cường tới đây tìm điện hạ.
Không nghĩ tới, thế nhưng giữa đường lại gặp phải chuyện này, càng không nghĩ tới, người đánh nhau thế nhưng lại là Tô Yên.
Tô Yên nhìn thoáng qua Triệu Tử Yến, nàng hơi hé miệng
Muốn nói gì, cuối cùng lại không nói gì nữa.
Đôi mắt ngập nước, từ đầu tới cuối đều không dính nhiễm nửa điểm sát khí.
Lung lay, lảo đảo một bước.
Triệu Tử Yến duỗi tay, thấy nàng sắp ngã, vội vàng đỡ một phen.
Sau đó, Hiên Viên Vĩnh Hạo đi tới, lại thấy Tô Yên rũ mắt cực gần với Triệu Tử Yến, cảnh tượng lại còn mờ ám như vậy.
Sau đó lại thấy cấm vệ quân, quỳ đầy đất, “Điện hạ!”
Tô Yên ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy nha hoàn của Âu Dương Linh, quỳ trên mặt đất giọng nói như đang khóc, “Điện hạ! Cầu ngài làm chủ! Cầu ngài làm chủ a! Công chúa sắp bị nha hoàn to gan này tra tấn sắp chết!!”
Sắc mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo tối tăm, con ngươi đen nhánh nhìn Tô Yên, còn nha hoàn đang quỳ trên mặt đất kia, và vị công chúa chỉ còn hơi thở thoi thóp, hắn nhìn thấy, lại không quan tâm.
Tất cả lực chú ý của hắn, đều đặt trên người Tô Yên.