Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên đi qua chỗ ngoặt liền nhìn thấy Phong Huyền đang dựa người vào tường.
Không biết hắn đã thu cánh lại từ khi nào.
Chỉ đứng đó ho khan từng tiếng như là muốn đem phổi ho luôn ra ngoài.
Tô Yên duỗi tay đỡ lấy hắn.
Phong Huyền ngẩng đầu.
Tí tách, tí tách.
Vết thương trên mặt có máu tươi chảy nhỏ giọt xuống dưới.
Rơi vào trên tay Tô Yên.
Ánh mắt hắn đen nhánh, thấp giọng gọi một tiếng
"Chủ nhân."
Tô Yên đỡ hắn, nâng tay lên lau vết máu kia.
Nàng nghi hoặc
"Chàng tới chỗ này làm cái gì?"
Thân thể Phong Huyền cứng đờ.
Hắn ngửi thấy mùi sữa bò dâu tây trên người nàng.
Ồ, đột nhiên có điểm luyến tiếc.... không nỡ ăn nàng.
Hắn chớp chớp mắt, thanh âm chậm rãi
" Ta đến đây vì con chim này."
"Vì nó? Làm gì?"
Phong Huyền ho khan, ngón tay thon dài đặt ở trên vai Tô Yên.
Chỉ cần nàng chạy, hắn sẽ dễ như trở bàn tay đem người bắt trở về.
Sau đó đem nàng và Chu Tước ăn luôn một thể.
Hắn cúi đầu, lẩm bẩm
"Bởi vì muốn ăn trái tim của nó, ăn rồi, bệnh của ta mới có thể khỏi."
Tô Yên nhìn về phía Chu Tước đang đứng trên tảng đá.
Nàng không nói gì.
Chỉ cúi đầu lấy một gốc cây cỏ màu xanh non ra.
Quơ quơ trước mặt Phong Huyền rồi
"Cái này là cỏ Thánh Âm sao?"
Phong Huyền sửng sốt.
Không nghĩ tới nàng thật sự tìm thấy loại cỏ này.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Yên
"Chủ nhân đối với ta thật tốt."
Tô Yên lại hỏi
"Thật sự phải ăn trái tim của con chim lửa này sao?"
Phong Huyền cúi đầu
"Đúng vậy, bằng không sẽ chết."
Lúc này, Chu Tước đột nhiên nói chuyện
"Nhân loại ngu xuẩn, ngươi giết chết hắn, ta có lẽ sẽ cho ngươi một con đường sống."
Nhân loại ngu xuẩn lại tham lam.
Nó vốn xem thường nhân loại, bất quá nó còn chưa biết rõ Phong Huyền là loại Thần thú Thượng cổ nào, uy hiếp quá lớn.
Tô Yên nhìn về phía con chim lửa.
Nàng nói nghiêm túc
"Ta tu vi nông cạn, cho nên, có thể ba đánh một không?"
Chu Tước hừ lạnh
"Nhân loại vô tri, ta là Thần thú thượng cổ- Chu Tước, ta có được thân thể bất tử, ngươi còn không mau quỳ bái?"
Vừa dứt lời.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Yên lại hỏi
"Vậy là có thể ba đánh một đúng không?"
Nói xong, nàng chuyển động.
Một con rắn nhỏ mảnh khảnh bò từ cổ tay xuống đất.
Giây tiếp theo, phịch một tiếng, liền biến lớn ra gấp mấy trăm lần.
Một con rắn khổng lồ toàn thân vằn đỏ đen, bộ mặt dữ tợn đứng sừng sừng ở đằng kia.
"Tê tê tê tê tê tê tê tê"
Chu Tước sửng sốt.
Hừ lạnh một tiếng
"Ngu xuẩn."
Nói xong liền gào thét phun ra một ngọn lửa hướng về phía Tiểu Hồng.
Chỉ là con rắn kia không bị đốt thành than như nó nghĩ.
Mà ngược lại ngọn lửa Chu Tước của nó bị một tầng băng dày bao vây.
Lửa trong băng.
Tiểu Hồng đắc ý phun lưỡi rắn
"Tê tê tê tê tê"
Hừ, ngu xuẩn?
Tiểu Hồng nâng cái đuôi, quất mạnh về phía Chu Tước.
Chu Tước ngay lập tức bay lên cao, đang định đánh trả.
Đột nhiên, một bóng người từ trên trời giáng xuống.
Chu Tước chỉ cảm thấy trên cổ có một thứ rất nặng tựa như là một ngọn núi lớn đè lên, áp chế nó không thể nào động đậy được.
"Oanh" một tiếng, thẳng tắp rơi xuống trên mặt đất.
Tô Yên ấn nó
"Ngươi là Chu Tước, có được thân thể bất tử. Cho ta trái tim của ngươi, ta sẽ không giết ngươi."
Chu Tước có ý đồ phản kháng.
Chỉ là nó mới vừa giải trừ được phong ấn, còn chưa hoàn toàn khôi phục sức lực.
Trước đó đối phó với gã nam nhân có đôi cánh đen kia đã hao tổn rất nhiều tu vi.
Nên lúc này mới bị con rắn cùng với nhân loại này thừa cơ hạ bệ nó.
Âm thanh Chu Tước sắc nhọn
"Ngươi cho rằng mình đang làm việc tốt? Hắn vốn không phải người!! Cứu hắn, ngươi sẽ hối hận!!"
Tô Yên lắc đầu
"Sẽ không."