Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 942: Chương 942: Nhẹ chút, sẽ đau 14




Edit: DiênDiên

Beta: Tinh Niệm

Dừng lại ở bãi đậu xe.

Trong tay cầm vali bước ra ngoài.

Sau đó, vào WC, lại nhanh chóng đi ra.

Tiện đà, quay xe, thẳng hướng khách sạn Tây Trúc.

Tai nghe truyền đến âm thanh

“Thân phận giả của cô tên là Sean · Lyme. Tới chỗ này du ngoạn và nghỉ dưỡng.

Hắn 6 giờ chiều nay có mặt, hiện tại người thật đang bị chúng ta gây mê ở gara, thân phận cùng tin tức, đều nhớ rõ rồi chứ?”

“Ân”

“Chúc cô hoàn thành tốt nhiệm vụ.”

“Được”

Tiểu Hoa khẽ meo meo nói

“Ký chủ,chị không cần hồi hộp, chị sắp gặp Thời Thù đại nhân rồi đó!!”

“Em hồi hộp sao?”

“Ân ân”

Tiểu Hoa tiếng có tiếng không trả lời.

Nó thật là hồi hộp muốn chết.

Ký chủ soái như vậy, vạn nhất Thời Thù đại nhân cho rằng ký chủ là tiểu soái ca, thật bị bẻ cong mất thì phải làm sao bây giờ?

Phỏng chừng không có một cái hệ thống nào nhọc lòng như nó a.

Thân là một cái hệ thống, suốt đời chỉ có một nguyện vọng.

Hy vọng ký chủ nhà mình thật nhanh cùng Thời Thù đại nhân ở bên nhau.

A?

Nó thân là một cái hệ thống trợ giúp ký chủ tìm mảnh vỡ chủ thần a?

Vì cái gì lại biết thành một cái hệ thống mai mối rồi??

·······

Đương sự Tiểu Hoa nghĩ không ra, liền quay đầu vứt chuyện này đi.

Rốt cuộc trí thông minh vẫn không đủ dùng a.

Có thời gian suy nghĩ miên man còn không bằng vỗ mông ngựa cho ký chủ vui vẻ.

Thực mau liền tới khách sạn Tây Trúc.

Tô Yên tay kéo vali đi vào.

Từ lúc Tô Yên đi vào, thu được không ít ánh mắt đánh giá mang theo nóng rực.

Cô đi đến khu vực lễ tân

“Một phòng tổng thống.”

Cô hạ giọng, dùng giọng điệu ngoại quốc cứng nhắc để nói chuyện.

“Vâng, tiên sinh.”

Xử lý xong thủ tục, thực mau liền có người tới mang hành lí đến thang máy.

Thang máy dừng ở lầu 9.

Tai nghe vang lên âm thanh

“Tinh, mục tiêu của cô ở lầu 8.”

Đi vào phòng, mở cửa.

Thu xếp tốt hành lý, đi đến bên cửa sổ.

Mở ra bản đồ.

Nhìn trong chốc lát.

Sau đó, cô ngồi ở mép giường, lẳng lặng chờ đợi.

Bên tai nghe lại có tiếng nói

“Căn cứ cung cấp tin tức, Thời Thù có thói quen ngủ lõa thể, chỉ cần chờ hắn ngủ, áo ngủ rất dễ dàng lấy được.”

“Ân”

Tô Yên lên tiếng.

Thời gian chậm rãi trôi qua từng phút từng giây.

Thực nhanh, đến 12 giờ rưỡi.

Người bên kia nhắc nhở

“Tinh, hành động.”

Tô Yên đứng dậy

Tiếp theo, kéo vali ra, từ bên trong lấy ra đủ loại đồ vật.

Một lúc sau trang bị đã hoàn hảo.

Đẩy cửa sổ ra, theo đường ống dẫn nhảy xuống.

Tiểu Hoa xem đến sửng sốt.

Ba phút sau.

Ở một của sổ nào đó trong khách sạn tầng 8, xuất hiện một đôi tay trắng noãn.

Khi cửa sổ vừa lúc mở ra.

Tô Yên nhảy vào.

Bên trong ánh đèn lờ mờ.

Cô đứng ở bên cạnh rèm cửa, quay đầu nhìn lại.

Trên giường lớn, là một người đàn ông đang ngủ say.

Trên người mặc một áo choàng tắm màu đen, bên hông dây lưng lỏng một chút.

Thế nên nhìn có chút lỏng lẻo, bờ ngực như ẩn như hiện.

Trên gương mặt tuấn mỹ được ánh trăng chiếu rọi, có vẻ đẹp phá lệ rõ ràng.

Rõ ràng đến mức làm Tô Yên nhìn một hồi lâu, thiếu chút nữa đã quên mất nhiệm vụ của mình là tới lấy áo ngủ.

Sau khi phục hồi lại tinh thần.

Tô Yên bước lên phía trước.

Cô nhíu chặt lông mày.

Hắn mặc như thế này, làm thế nào để cởi?

Cô đi đến, khom lưng.

Duỗi tay.

Bàn tay trắng noãn, cùng áo choàng đen đối lập rõ ràng.

Đang muốn cởi bỏ.

Tay lại dừng một chút.

Nhìn thoáng qua ngực hắn.

Cô cúi đầu đến.

Yên lặng đem dây lưng buộc lại hoàn hảo.

Tiểu Hoa nghi hoặc

“A? Ký chủ, chị làm thế thì sao hoàn thành nhiệm vụ được? Đây là tính mang người đi luôn sao??”

Tô Yên

“Hắn ở bên trong không mặc gì cả.”

“Thì có làm sao a??”

“Như vậy là không tốt.”

Tô Yên trả lời một cách nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.