Edit: Trịnh Sinn
Beta: Tinh Niệm
Thời Thù cười nhẹ nhìn cô
" Lần đầu tiên em nhìn anh, chính là ánh mắt như vậy."
Cô trầm mặc.
Bởi vì cô cũng không nhớ lần đầu tiên gặp hắn mình có ánh mắt gì.
Ngược lại, Thời Thù như là nhớ đến những ký ức ngày xưa.
Hắn lẩm bẩm
"Lần đầu tiên gặp, cả người em thực dơ, trong tay cầm theo một cái hộp cơm, rất an tĩnh.
Anh đụng phải em, cơm hộp của em rơi đầy đất, em cũng té ngã, tay còn bị gãy.
Nhưng em cái gì cũng không nói, đứng lên đi mất rồi."
Tuy là Tô Yên hoàn toàn không có ký ức nhưng cô lại rất nghiêm túc nghe hắn nói.
Hắn lại nói
"Anh coi bộ dáng kia của em, rất muốn khi dễ em, buộc em phải xin lỗi, thế mà em nói xin lỗi thật."
Hắn đang nói rồi dừng lại.
Tô Yên cúi đầu, cô đều không nhớ rõ.
Nhưng cô muốn biết chuyện tiếp theo.
"Về sau thì sao?"
Thời Thù ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua một đạo tinh quang.
Hắn ôm cô, thanh âm nhiễm ý cười
"Sau này em liền mời anh đi ăn cơm, còn nói nhất kiến chung tình với anh, thực thích anh, nói sẽ luôn đối tốt với anh, sẽ không làm anh thương tâm, cũng sẽ không rời khỏi anh."
Tô Yên vừa nghe liền nhăn mày.
Cô nhìn hắn, bán tín bán nghi
"Thật sự?"
Thời Thù gật đầu, thực đúng lý hợp tình nói
"Đương nhiên."
Tô Yên nhìn hắn thật lâu.
"Em trước đây, là thực thích anh."
Thời Thù sửng sốt.
Xem bộ dáng cô dời tầm mắt.
Hắn tức khắc liền bế người lên, ấn ở trên tường.
Giây tiếp theo, liền hôn lên.
Ai nói cô ngốc ngốc hay bị khi dễ?
Cô rõ ràng rất biết trêu chọc người ta.
Trong phòng lập tức không có nửa điểm nặng nề như khi mới vào.
Ngược lại biến thành một mảnh xuân tình ái muội.
Tần Như yên lặng đứng ở cửa, bộ dáng cái gì cũng không biết.
Thực mau tới thời gian ăn cơm trưa.
Ở trong phòng hóa trang của Chu Viện.
Tô Yên đưa hộp cơm cho Chu Viện.
Trong phòng người không nhiều lắm.
Cũng chỉ có Chu Viện và hai cô trợ lý.
Thế cho nên lúc ăn cơm, ánh mắt Chu Viện cố ý như vô tình đảo qua Tô Yên.
Lại thỉnh thoảng liếc qua tay Tô Yên đang quấn lấy băng vải.
Cũng không có cách nào.
Trợ lý của cô ấy bị Thời đại ảnh đế ôm đi.
Phải biết rằng, chỗ bị thương chính là tay, liên quan gì đến chân đâu?
Chờ đến khi hai người một trước một sau lại xuất hiện.
Lúc trước quay chụp, Thời Thù tỏa ra khí áp thấp, trong nháy mắt đã khôi phục bộ đáng phúc hậu và vô hại như thường ngày.
Nếu nói là không có chuyện gì phát sinh, quỷ mới tin.
Chu Viện cũng biết, mình không nên đi tìm hiểu việc riêng tư của trợ lý.
Nhưng lời tới bên miệng mà muốn cô nuốt xuống cũng thật sự là chịu không nổi.
Cuối cùng, Chu Viện chỉ nói
"Em còn chưa tới mười tám tuổi đi?"
Tô Yên ngẩng đầu, sau đó gật gật.
Chu Viện nhìn cô
"Cho nên, phải bảo vệ chính mình, nói ví dụ chuyện yêu đương có hại cho học tập thì tốt nhất là không cần làm, đúng không?"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Yêu đương sẽ không ảnh hưởng em học tập."
Cô là học sinh giỏi đứng đầu, không có người nào vượt qua cô.
Kể cả khi ngữ văn cô thi 50 điểm.
Thì các môn khác cô cũng sẽ đạt điểm tối đa.
Hơn nữa cô còn hai tháng nữa là thành niên rồi.
Chu Viện dừng một chút
"Em cuối tuần không phải thi khảo sát sao? Yêu đương sẽ phân tâm đi?"
Vừa hỏi như vậy.
Tô Yên không trả lời nữa.
Đúng là sẽ phân tâm.
Rất kỳ quái.
Cùng hắn ở bên nhau, cô sẽ thất thần, lực chú ý sẽ hướng tới trên người hắn.
Nhưng không nói lời nào với hắn hoặc là phải rời khỏi hắn.
Cô giống như cũng không có cách nào tập trung tinh thần.
Còn sẽ làm sai đề.