Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 3: Chương 3: Thiếu niên kiệt ngạo (2)




Mày nhíu một chút, nhưng không nói gì cả. Cô cúi đầu tiếp tục muốn bóc vỏ kẹo sữa dâu ra.

Kết quả, một bàn tay duỗi tới, trực tiếp cướp cái kẹo đó đi.

Trơ mắt nhìn hắn bóc vỏ, cho vào miệng ăn. Cô hơi hé miệng, con ngươi ngập nước: “Đó là kẹo của tôi.” Giọng nói rất nhẹ, giống như lông chim làm trái tim ngứa ngáy.

Khương Nhiên nghiêng đầu nhìn cô một cái. Bàn tay đút vào túi quần, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá. Khẩu khí lười nhác thu liễm một chút lệ khí: “Rốt cuộc cũng nói chuyện, còn tưởng rằng là người câm.”

Hương vị dâu tây và sữa bò tràn ngập trong khoang miệng.

Hắn, chán ghét ăn kẹo.

Vừa mới chính là nhìn người con gái này, cái gì cũng không nói, chỉ cúi đầu bóc vỏ kẹo.

Cũng không biết mình suy nghĩ gì, trực tiếp cướp lấy ăn. Hắn biết, mình như vậy rất giống một tên lưu manh.

Nhưng vẫn làm.

Vì sao?

Không có nguyên nhân.

Chỉ muốn làm vậy thôi.

Hai người đối diện, lại không nói gì.

Lúc sau, bạn của Khương Nhiên đứng ở ngã rẽ gọi: “Khương ca, đi thôi.”

Người nọ đút tay vào túi quần, trước khi rời đi còn đánh giá hương vị kẹo: “Khó ăn.”

Nói xong, xoay người, rời đi.

Tô Yên đứng tại chỗ, nhìn nhìn chiếc cà vạt màu đen đang quấn trên cánh tay, đối lập rõ ràng với làn da trắng nõn của mình. Nâng bước đi về phía trước.

Cô thật sự sắp đến muộn.

Khi đi ngang qua chỗ ngoặt, mới phát hiện nằm trên mặt đất, không phải chỉ có một người lúc nãy.

Còn có bảy tám nam sinh mặc đồng phục trường cao trung Đế Đô, đau đớn ngã trên mặt đất.

Cho nên... vừa mới cũng không phải người tên Khương Nhiên bắt nạt người khác, mà là bị đám người này bắt nạt, sau đó đánh trả?

Bước chân cô không dừng lại, đi về phía trước, một bàn tay xoa ấn đường, giảm bớt đau đớn bởi vì suy nghĩ nhiều.

Rốt cuộc tới cao trung Đế Đô, khi cô đi vào, chuông vào lớp đã vang lên.

Hệ thống Tiểu Hoa nhỏ giọng nhắc nhở: “Ký chủ, là lớp 3 của cao nhị. Là lớp cuối cùng của tầng 2.”

Tô Yên theo Tiểu Hoa nhắc nhở đi về phía lớp học. Nhìn thấy bảng tên lớp, cô chớp chớp mắt, đẩy cửa ra đi vào bên trong.

Tất cả học sinh, đồng thời ngồi ở chỗ đó, nhìn Tô Yên đẩy cửa đi vào, trực tiếp làm lơ giáo viên trên bục giảng, đi về phía vị trí của mình.

Giao viên lập tức giận dữ: “Tô Yên!”

Nữ sinh bị gọi dừng bước.

Thanh âm thực nhẹ thực mềm: “Cô giáo”

Sau đó, sắc mặt giáo viên xanh mét: “Vào lớp không biết xin phép?! Đến muộn còn kiêu ngạo như vậy, cô có còn để giáo viên trong mắt hay không?! Đi ra ngoài!”

Tô Yên sau khi nghe xong, gật gật đầu: “Vâng.” Sau đó đi ra ngoài.

Giáo viên nhìn Tô Yên hoàn toàn không có thái độ hối lỗi, càng tức giận: “Đứng ở ngoài cửa hết tiết này cho tôi!”

Kết quả là, Tô Yên vừa mới đi vào thế giới này không bao lâu, đã bị phạt đứng ở cửa lớp, làm giáo viên và học sinh đi ngang qua nhìn ngó.

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói:_“Ký chủ, vì sao vừa nãy cô trực tiếp đi vào?”

Thân là một hệ thống săn sóc, đối với hành vi của ký chủ nó có chút không hiểu. Ký chủ ngoan như vậy, nghe lời như vậy, nó phải giải thích nhiều để dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ a.

Tô Yên nghi hoặc: “Vì sao lại không?”

“Ách ····” Thân là một hệ thống, nó bị cái hỏi của ký chủ làm cho kinh ngạc.

Sau đó tự hỏi thật lâu sau, Tiểu Hoa mở miệng: “Căn cứ quy củ của thế kỷ 21, học sinh nếu đến muộn, vào lớp phải xin phép.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.