Phải nhanh chóng tìm thấy Tiểu Hoa mới được.
#XX bệnh viện #
Phòng bệnh nào đó.
Khương Nhiên dựa vào trên giường bệnh, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm di động một lúc lâu.
Xác nhận đối phương đã cúp máy.
Bỗng nhiên giơ tay, phanh một tiếng, di động ném vào vách tường vỡ tan.
Tiếng vang lớn như vậy, Trình Tinh Dương và đoàn người vừa mới đi tới cửa, hoảng sợ.
Vội vàng mở cửa xem bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Trình Tinh Dương vừa thấy Khương Nhiên còn dựa vào giường bệnh, mặc quần áo bệnh nhân, đang tức giận.
Nhìn nhìn chiếc đi động bị nỡ nát bên kia.
Đám người vốn dĩ đi theo Trình Tinh Dương tới, sau khi xác nhận tình huống, trực tiếp duỗi tay đẩy Trình Tinh Dương đang đứng trước cửa vào.
Sau đó vẻ mặt nịnh nọt cười, “Bọn tao... chờ bên ngoài, Khương ca là người bệnh, nhiều người vào cũng không tốt.”
Nói xong, lạch cạch một tiếng, cửa phòng bệnh bị đóng lại.
Trình Tinh Dương đứng ở cửa phòng bệnh một lúc lâu, mới phản ứng lại mình bị đám người kia phản bội.
Đại não chết máy một lúc lâu.
Cho đến khi mí mắt Khương Nhiên nhấc lên, quét về phía cậu:
“Có việc?”
Trình Tinh Dương cười tươi giống như một bông hoa hướng dương, “Không, không phải, em chỉ tới thăm anh...”
Lời nói còn chưa nói xong, tầm mắt Khương Nhiên đã dời đi, nói:
“Cậu có thể đi rồi.”
Giữa mày tất cả đều là không kiên nhẫn.
Trình Tinh Dương thật sự rất muốn đi a!!!
Cậu đảo mắt suy nghĩ, nhìn thấy chiếc di động bị vỡ kia.
Trong đài lập tức xuất hiện hình ảnh Tô Yên hỏi cậu số điện thoại của Khương Nhiên.
Vậy nên buột miệng thốt ra, “Buổi sáng hôm nay, bạn học Tô Yên hỏi em số điện thoại của anh.”
Đôi mắt Khương Nhiên âm trầm, nhìn cậu.
Trình Tinh Dương giơ tay qua đỉnh đầu, một bộ vô tội, “Anh không nói cho người ta, em cũng không muốn nói cho Tô Yên biết.
Nhưng... hình như Tô Yên rất gấp gáp muốn tìm anh, không còn cách nào, cũng chỉ có thể nói cho người ta biết.”
Nghe thấy Trình Tinh Dương nói cô gấp gáp muốn tìm hắn, ánh mắt Khương Nhiên hơi sáng lên.
Nhìn thấy Khương Nhiên trầm tư, Trình Tinh Dương hỏi, “Lỡ như có chuyện rát quan trọng gọi tới đây, làm sao bây giờ?”
Mí mắt Khương Nhiên rũ xuống, ánh mặt trời chiếu vào, làm sắc mặt tái nhợt kia có chút ấm áp.
Thật lâu sau, mới nghe hắn nói:“Cô ấy không có chuyện quan trọng.”
Cũng không giải thích thêm, Khương Nhiên đột nhiên nói ra câu này.
Cũng không biết là đang nói cho Trình Tinh Dương nghe, hay là đang nói cho mình nghe.
Trình Tinh Dương lập tức hiểu ra nguyên nhân Khương Nhiên đang suy sút đột nhiên phẫn nộ như vậy.
Tám phần, Tô Yên đã gọi điện thoại cho hắn.
Hai người nói hai chuyện khác nhau, rồi cúp máy?
Trình Tinh Dương nhặt chiếc điện thoại bị vỡ kia lên, tấm tắc hai tiếng.
Còn không đợi cậu nói chuyện, người đang dựa vào giường đột nhiên nhổ kim tiêm ra, xuống giường.
Hành động thình lình xảy ra làm Trình Tinh Dương sợ tới mức lui về sau hai bước.
Hắc hắc cười, “Khương ca, này, chuyện số điện thoại của anh, cũng không thể trách em a.”
Cậu cho rằng Khương Nhiên đột nhiên xuống giường là muốn đánh cậu, vội vàng giải thích.
Nào biết, Khương Nhiên không thèm nhìn cậu.
Cau mày, cầm lấy quần áo bên cung đi vào toilet.
Chờ đến khi thấy Khương Nhiên mặc đồng phục đi ra, Trình Tinh Dương sửng sốt, “Anh đừng nói với em là bây giờ anh muốn tới trường nhé?!”
Nửa đêm qua, dị ứng cồn mới vừa bị đưa vào bệnh viện, hôm nay đã đi học?
Từ khi nào, đồng chí Khương Nhiên nhiệt tình yêu thương học tập như vậy?
Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: hogiadi đoán đúng ý Trẫm, thưởng một chương