Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1812: Chương 1812: Tô thiếu hiệp uy vũ 67




Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Kim Ngọc quốc, tháng mười.

Hiên Viên Quân Ngọc Vương Gia đã trở về, còn mang Vương Phi mà hắn tự chọn về theo.

Nghe nói Vương Gia vô cùng yêu thương vị Vương Phi này.

Hai tháng sau, Vương Gia và Vương Phi đại hôn làm an nát không ít trái tim thiếu nữ của các cô nương trong thành.

Sau đại hôn một ngày.

Tiểu Hoa nhỏ giọng nhắc nhở vị Vương Phi đang ngồi giữa vườn hoa

“Ký chủ, chị còn chưa thực hiện nguyện vọng của Nam chủ đại nhân đâu nha.”

Tô Yên bừng tỉnh, lúc này mới nhớ tới còn có việc này.

“Ừm.”

Nàng lên tiếng, sau đó lại nhìn 'ăn hoa tặc' Tiểu Hồng.

Phân nửa hoa trong Vương phủ đều đã nằm gọn trong bụng Tiểu Hồng.

Đại khái cũng no bụng rồi, hoặc cũng có thể là do trong mắt Tiểu Hồng, Yên Yên quan trọng hơn mấy đóa hoa này nhiều.

Thế nên từ lúc Tô Yên ra vườn, nó liền vô cùng cao hứng mà quấn quanh cổ tay nàng.

Giọng nói vô cùng vui vẻ

“Tê tê tê tê tê”

'Yên Yên thích em sao?'

Tô Yên cúi đầu, nghi hoặc

“Vì sao em lại hỏi điều này?”

Vừa nói vừa duỗi tay sờ sờ cái đuôi của Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng

“Tê tê tê tê tê”

'Vì em da dày thịt béo nên Yên Yên mới thích, hay là vì bản thân em?'

Khó có khi Tiểu Hồng lại hỏi một câu có chiều sâu đến vậy.

Đôi mắt to long lanh nhìn Tô Yên, giống như chỉ cần Yên Yên nói một câu không thích nó, nó sẽ lăn đùng ra ăn vạ.

Tô Yên hỏi lại

“Em cảm thấy sao?”

Tiểu Hồng nghiêm túc ngẫm nghĩ

“Tê tê tê tê tê”

'Yêu bản thân em'

Tiểu Hồng cảm thấy, dù nó có da dày thịt béo hay không, Yên Yên cũng sẽ đều yêu thích nó.

Tuy rằng không biết nó lấy đâu ra tự tin, nhưng Tiểu Hồng xác thật là suy nghĩ như vậy.

Không biết Hiên Viên Quân Ngọc tới từ lúc nào.

Vừa đi tới nơi liền thấy Vương Phi của mình đang trêu đùa con rắn ngốc kia.

Không biết con rắn ngốc này tung ta tung tăng theo chân nàng từ bao giờ, nhưng nó rất có linh tính, còn rất nghe lời Tô Yên.

Lúc đầu hắn còn sợ con rắn này là rắn độc, còn muốn sai người rút răng nọc của nó.

Nhưng Tô Yên cản lại, hơi nữa nó cũng hơi ngốc, cả ngày chỉ thích ăn hoa, bắt bướm, hắn liền gác lại việc này.

Hiện giờ, Hiên Viên Quân Ngọc nhìn con rắn này lại có chút không vừa mắt.

Mấy ngày nay, lúc nào tìm Tô Yên cũng thấy nàng đang chơi đùa cùng con rắn này.

Thậm chí hắn đứng bên cạnh nàng lâu thật lâu nàng cũng không hề phát hiện ra, giống như hiện tại vậy.

Hiên Viên Quân Ngọc duỗi tay, ôm lấy Tô Yên.

“Suy nghĩ cái gì vậy?”

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Nói xong, trực tiếp bế bổng Tô Yên lên, ôm nàng vào trong ngực.

Tô Yên ngẩng đầu

“Không có gì, ta chơi cùng nó.”

“Ừm”

Hắn lên tiếng, sau đó lại hỏi

“Nó nói cái gì?”

“Nó đang hỏi ta, ta thích nó vì chính nó hay là vì nó da dày.”

Hiên Viên Quân Ngọc trầm mặc.

Duỗi tay sờ sờ Tiểu Hồng đang quấn quanh tay Tô Yên.

Không chút để ý hỏi

“Vậy vì sao nàng lại thích nó?”

Tô Yên đang muốn nói bỗng dừng lại một chút.

Nhìn Hiên Viên Quân Ngọc, lại nhìn nhìn Tiểu Hồng trên cổ tay.

Nàng nhỏ giọng trả lời

“Da dày.”

Tô Yên trả lời xong, Tiểu Hồng liền héo.

Trở mình, ngửa bụng nằm liệt trên bàn đá

“Tê tê tê tê tê”

'Hừ.'

Hiên Viên Quân Ngọc ôm chặt lấy Tô Yên, hôn nàng

“Thích thì nuôi đi.”

Tuy rằng hắn có chút không vừa mắt mới con rắn này, ngày nào cũng quấn lấy Tô Yên.

Nhưng hiếm khi nàng nói thích một cái gì đó.

Nói xong, hắn bỗng nói thêm một câu

“Hay là, hầm canh uống?”

Tô Yên nhìn Hiên Viên Quân Ngọc, không nói gì.

Hiên Viên Quân Ngọc lại cảm thấy chủ ý này không tồi.

Duỗi tay túm lấy cái đuôi của Tiểu Hồng, có chút ghét bỏ

“Hơi nhỏ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.