Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1827: Chương 1827: Xin chào, boss lòng dạ âm hiểm 14




Editor: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Hắn vừa dứt lời đã có người xuất hiện vây quanh Tô Yên.

Tựa hồ chỉ cần ra lệnh một tiếng, trận đại chiến sẽ bắt đầu.

Tô Yên

“Ta là tới tìm người.”

“A? Tìm người? Trong phòng này có người ngươi quen biết?”

Hỏi xong, hắn liền chờ Tô Yên trả lời.

Sau đó, Lâm Trường Dã bổ sung một câu

“Tiểu cô nương nếu muốn sống thì nói tiếp đi. Hoặc là, ngươi không nói lời nào, có lẽ còn có thể toàn thây.”

Lâm Trường Dã chớp chớp mắt với Tô Yên.

Vị tân Yêu Vương này tính tình không có tốt như hắn đâu nha.

Nhớ trước đây, vị hãn tướng Ma tộc kia mới đùa giỡn hai câu, liền bị lột da treo ở bên ngoài đại điện.

Nếu là vị tiểu cô nương này nói ra vài từ kinh người, hắn cũng không nghi ngờ việc nàng ta có thể bị băm xác rồi đem cho chó ăn đâu.

Tô Yên chuyển dời tầm mắt đến trên người vị Yêu Vương kia.

Cô bình tĩnh nhìn một hồi lâu.

Được rồi, vẫn là có điểm thay đổi.

Đối với Lục mà nói, là qua rất nhiều năm, nhưng mà đối với cô, chỉ là chuyện mới nửa canh giờ mà thôi.

Kết quả vị này liền lớn như vậy.

Cô mở miệng

“Ta tìm Lục.”

Giọng nói vang lên, Lộ Khe cùng Lâm Trường Dã đều nhìn về phía Yêu Vương ngồi ở chủ vị.

Chỉ thấy Yêu Vương đại nhân duỗi tay cầm lấy cái khăn trắng bên cạnh,xoa một chút một chút rượu dính trên tay.

Mí mắt buông xuống, một câu cũng chưa nói.

Nhìn bộ dáng kia thật không giống như là quen biết a.

Cả nửa ngày mới nghe được hắn chậm rãi nói một câu

“Ngươi là ai?”

Tô Yên an tĩnh chớp mắt một cái.

Thật ra cô cũng không mấy thương tâm.

Dù sao đối với hắn thì thời gian đã qua thật lâu, có quên cũng là chuyện khó tránh khỏi.

Cô mở miệng

“Tô Yên.”

Yêu Vương vẫn không thèm nhìn đến cô, hắn chậm rãi nói ra một câu

“Tìm ta làm gì?”

Kỳ thật Tô Yên đơn giản chỉ là theo bản năng đi tìm hắn.

Kết quả hắn nhanh chóng quên cô thế này, vậy không thể nói chuyện khi còn nhỏ được.

Tô Yên lại không quá lành nghề việc nói dối, vô lực bịa một cái lý do.

Cả nửa ngày mới chậm rì rì nói một câu

“Chỉ là muốn tìm chàng.”

Nam nhân tuấn mỹ kia liền ngẩng đầu lên.

Đôi mắt đen nháy nhìn Tô Yên, chợt cười lạnh một tiếng

“Bổn vương hình như có chút ấn tượng. Ngươi cùng một nữ tử bổn vương đã gặp khi còn nhỏ, cực kỳ giống nhau. Nàng kia, cũng tên Tô Yên. Chính là ngươi?”

Vừa thấy hắn lộ ra tư thái này, Tô Yên có chút không quá muốn thừa nhận, cô cảm thấy hắn sẽ có hậu chiêu.

Nhưng một lúc sau vẫn đành gật đầu

“Là ta.”

Lục gật gật đầu, ý cười trào phúng kia lại gia tăng chút

“A, quả nhiên là ngươi a.”

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Hắn một bộ dáng vừa mới nhận ra Tô Yên, tiện đà một phen đánh giá từ trên xuống dưới.

“Ta lên chức Yêu Vương mới có trăm ngày, ngẫu nhiên tới tửu quán này ăn cơm ngươi đều có thể tìm tới. Vậy xem ra lúc trước rời đi, xác thật không phải đi lạc đường, là thật sự bỏ đi a.”

Tô Yên không nói gì.

Dù sao chuyện nàng lúc trước rời đi cũng rất khó để giải thích.

Thấy tư thái này của Tô Yên, vào trong mắt Lục liền giống như cam chịu.

Răng rắc một tiếng.

Lộ Khe ngồi gần nhất nghe được thanh âm cái bàn vỡ ra, hắn nhìn về phía Yêu Vương.

Sau đó chỉ thấy Yêu Vương châm biếm rời mắt đi

“Bổn vương từng nói qua, nhìn thấy ngươi một lần là muốn giết ngươi một lần. Lúc này tạm tha cho ngươi, xem như nể tình mấy tháng tình cảm trước kia.”

Hắn dừng một chút, tiếp đó nói từng câu từng chữ

“Đừng xuất hiện trước mặt bổn vương lần nữa, thực chướng mắt a.”

Tô Yên nghe xong, đứng yên đó một hồi lâu.

Sau đó cô thoáng nhíu mày, rồi chậm rãi thả lỏng lại.

Cô nghiêm túc nói

“Được.”

Nói xong, cô quay đầu rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.