Editor: Hạ Thiên
Beta: Tinh Niệm
Đằng sau có một người đứng đó.
Y phục đen, khuôn mặt tuấn mỹ, khí thế cường đại.
Rõ ràng là bộ dáng đẹp mắt, nhưng tâm tình hắn không thế nào tốt, thế cho nên lại cảm thấy âm u dọa người.
Tô Yên nhìn hắn, nhìn nhìn lại bốn phía xung quanh.
Xác thật không có người khác.
Cho nên, hắn là tới tìm cô?
Tô Yên mở miệng
“Có việc sao?”
Lục vừa nghe Tô Yên nói chuyện, cũng không biết vì cái gì, chính là cảm thấy không thuận tai, cảm thấy cỗ chỗ nào cũng đều chướng mắt.
Sao lại có người làm hắn chán ghét như vậy?
Hắn tới gần Tô Yên, khóe môi mang theo châm biếm như ẩn như hiện
“Lại gặp mặt a.”
Tô Yên nghe hắn nói đầy vẻ thâm ý.
Tức khắc liền nhớ tới lời hắn vừa nói ở tửu lâu.
Nếu gặp lại liền giết chết cô?
Tô Yên nghĩ vậy, trầm mặc.
Lục đi đến trước mặt cô, dừng chân lại.
Hắn sớm đã cao hơn cô.
Khi xưa phải ngửa đầu lên nhìn, đến bây giờ thì là hạ mắt xuống nhìn cô.
Lục mở miệng
“Không có gì muốn nói?”
Tô Yên
“Chàng muốn hỏi cái gì?”
Hắn nắm lấy cổ tay Tô Yên.
Trên mặt còn đang cố khắc chế cảm xúc.
Khóe môi châm biếm dần dần gia tăng
“Chỉ là đi ra ngoài rửa đồ ăn, ngươi liền biến mất, vừa đi là mười năm. Hiện giờ lại lần nữa xuất hiện, giống như là cái gì cũng chưa phát sinh qua vậy. Mấy năm nay, đi đâu vậy?”
Tô Yên nghe hắn nói câu mười năm kìa liền trầm mặc trong chớp mắt.
Hóa ra cô đi lâu như vậy rồi.
Tô Yên nghiêm túc nói
“Ta đi là vì bất đắc dĩ.”
Hắn vẫn cười, khẩu khí không chút để ý
“A? Ai bức ngươi?”
Tô Yên
“Dăm ba câu nói không rõ.”
“Chậm rãi nói, ta có rất nhiều thời gian.”
Hắn quyết định muốn hỏi đến cùng.
Tựa hồ Tô Yên nếu không nói ra được đáp án vừa lòng, việc này sẽ không có khả năng bỏ qua.
Kỳ thật trong lòng Lục cũng hoảng sợ.
Sợ mình quá để ý tới nữ nhân này.
Vốn dĩ hắn cho rằng đoạn hồi ức kia sớm đã quên đi trong những năm tháng dài đằng đẵng đó, với hắn mà nói có cũng được, mà không cũng thế.
Hiện giờ cô lại lần nữa xuất hiện.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Việc bị vứt bỏ, tức giận cùng chật vật, tựa hồ lại lần nữa thổi quét mà đến.
Dù cho mười năm đã qua đi, tất cả ký ức về cô tức khắc rõ ràng trong chớp mắt.
Nữ nhân này, hắn thật là chán ghét cực kỳ.
Lục vừa nghĩ vừa gắt gao lôi kéo tay Tô Yên, hận không thể nhanh chóng bóp gãy tay cô.
Tô Yên
“Ta đi ra ngoài rửa đồ, sau đó đang đi liền đi tới một nơi khác, chờ đến khi trở về chính là chuyện một canh giờ trước.”
Cô nói thực nghiêm túc.
Đây cũng xác thật là chuyện đã phát sinh.
Chỉ là.....quá mức không thể tưởng tượng.
Hắn nắm tay Tô Yên càng ngày càng chặt, khóe môi mỉa mai càng thêm rõ ràng
“Trình độ ngươi nói dối xác thật lại tăng lên rồi. Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ nên ngươi cứ như vậy ứng phó với ta?”
Hiển nhiên, ở trong mắt hắn, Tô Yên vô luận nói cái gì đều là đang lừa hắn.
Lục nhận định, Tô Yên chính là cố ý vứt bỏ mình.
Tô Yên nghiêm túc nói
“Ta không lừa chàng.”
Hắn không nói chuyện, nhưng mà ánh mắt kia rõ ràng không tin.
Nói như thế nào cũng không thông.
Tô Yên ngậm miệng lại.
“Vậy, ta đi.”
Cô nghĩ rất đơn giản, dù sao cũng giải thích không rõ ràng lắm, hơn nữa hắn cũng không muốn nhìn thấy cô, còn ghét bỏ cô.
Vậy, nếu không thì đi chợ đen trước, hỏi một chút chuyện Thiên Cốt Hoa.
Kết quả cô vừa định rút cánh tay ra ngoài, người nào đó càng hung, trừng mắt nhìn cô.
Cô cũng không hiểu hắn rốt cuộc muốn làm gì nên chỉ có thể đối diện với hắn, hai người giằng co.