Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1832: Chương 1832: Xin chào, boss lòng dạ âm hiểm 19




Editor: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Hắn cuối cùng cũng đi lên được địa vị cao nhất của Yêu tộc, tiêu diệt tất cả những kẻ nói hắn không tốt.

Ngay ở lúc hắn cho rằng mỗi một ngày đều sẽ là như thế, nữ nhân này lại về rồi.

Không có chút nào biến hóa, vẫn là bộ dáng như xưa kia.

Tô Yên kéo quần áo Lục ra, nhìn thấy chỗ ngực hắn có vết thương sâu tới nỗi thấy được cả xương trắng, không hề băng bó một tẹo nào, huyết nhục mơ hồ, quần áo còn dính liền vào đó.

Xem trạng thái này, có vẻ đã kéo dài một đoạn thời gian.

Hắn thật giống như không cảm thấy đau vậy, tùy ý miệng vết thương này sinh mủ chuyển biến xấu.

Tô Yên nhìn vết thương kia, trầm mặc một hồi lâu.

Mở miệng

“Dược đâu?”

Lục lại lần nữa cười châm chọc.

Hắn nhéo cằm Tô Yên, thoáng dùng sức

“Bổn vương bị thương, quan hệ gì tới cô?”

Hai bên giằng co.

Lúc này, cửa đại điện Yêu Vương truyền đến thanh âm

“Ây da, ngươi như thế nào lại về trước? Liền cứ thế để hai chúng ta ở lại tửu lâu kia, thật sự không phúc hậu a.”

Người tới đang nói, một tay còn cầm quạt hất hất vài cái.

Khi Lâm Trường Dã thấy rõ ràng cảnh tượng trên bảo tọa của Yêu Vương điện, lập tức dùng quạt xếp chặn mắt mình lại.

Hắn nói

“Ta cái gì cũng không có nhìn thấy, các ngươi tiếp tục.”

Tư thế của Tô Yên cùng Lục quá ái muội, hiển nhiên là làm người khác hiểu lầm.

Lộ Khe đứng bên cạnh cũng nhìn đến sửng sốt, sau đó che lại môi ho khan.

Nhìn thấy hai người kia đang chuẩn bị rời đi.

Tô Yên mở miệng

“Biết nơi nào có dược trị thương không?”

Dứt lời, Lâm Trường Dã lập tức liền hạ quạt xuống.

“Chơi lợi hại như vậy?”

Tô Yên duỗi tay, dùng áo ngoài của Lục chặn miệng vết thương của hắn.

Lại nói một lần

“Dược trị thương.”

Lâm Trường Dã nhìn ra Tô Yên có quan hệ không bình thường với Yêu Vương nhà mình, lập tức nói

“Chờ một lát!”

Nói xong liền ra Yêu Vương điện.

Lộ Khe đứng ở chỗ đó, chỉ là liên tiếp cúi đầu ho khan, cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì.

Lục dựa vào bảo tọa Yêu Vương, tư thái lười biếng.

Tầm mắt liếc Lộ Khe một cái, như là nhớ tới cái gì.

“Cô không hề thay đổi.”

Tô Yên

“Ân?”

“Tính tình thích nhỏ yếu, bảo hộ người khác, trước nay đều không thay đổi.”

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên nghe xong, lắc đầu

“Ta không thích nhỏ yếu, cũng không thích bảo hộ người khác.”

Lục nghe vậy chỉ cười, hiển nhiên cũng không tin tưởng lời cô.

Thực mau, Lâm Trường Dã lấy dược tới.

Chờ hắn cầm đi lên bậc thang liền ngửi thấy được từ trên người Lục tản ra mùi máu tươi.

Tầm mắt hắn nhìn lại, liền thấy được miệng vết thương như ẩn như hiện kia của Lục.

Lời nói trêu ghẹo đến môi lập tức ngừng lại.

Hắn vội vàng đặt một bao vải chứa thuốc mỡ ở trên bàn.

“Chỗ này.”

Nói xong, Lâm Trường Dã phản ứng mau

“Không có việc gì nữa, vậy ta đi trước.”

Sau đó vội vội vàng đi ra ngoài.

Quan hệ của hắn cùng Yêu Vương còn tính là tạm được, nhưng chuyện Yêu Vương bị thương là thuộc về tối kỵ.

Nếu lúc này mà bị địch nhân công kích, rất có khả năng sẽ cướp đi vương vị.

Loại sự tình này, người khác biết càng ít càng tốt.

Tốt nhất là một người cũng không thể biết.

Lâm Trường Dã vì cái gì chạy nhanh như vậy?

Đây còn không phải sợ Lục một lòng tàn nhẫn, diệt khẩu luôn hắn sao.

Lộ khe liếc mắt nhìn vương vị kia một cái, sau đó xoay người rời đi.

Tô Yên cầm lấy một cái bình ngọc, nhìn cả nửa ngày

“Tiểu Hoa”

“A!”

“Em biết nên dùng cái nào không?”

“Đương nhiên! Tiểu Hoa chính là lợi hại hơn cả bách khoa toàn thư đó nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.