Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Dứt lời, cô liền hỏi tiếp
“Thiếu bạc?”
Tiểu Hồng cầm một chuỗi đường hồ lô nhích gần tới trước mặt Tô Yên, vừa nhích vừa nói
“Không phải a. Muốn Yên Yên cùng bọn em ra ngoài chơi.”
Nói xong, Tiểu Hồng lại cắn một viên đường hồ lô.
“Lâu rồi Yên Yên không chơi cùng bọn em, lúc nào cũng chỉ chơi với mấy tên nam nhân khác nhau đó.”
Tiểu Hồng dứt lời, cả căn phòng chìm trong yên tĩnh.
Chỉ có âm thanh Tiểu Hồng cắn đường hồ lô răng rắc, rắng rắc.
Nửa ngày sau, Tiểu Hồng quăng cái đuôi, kéo tay Tô Yên
“Yên Yên, đi đi mà, dù sao nam nhân của chị cũng không ở đây!”
Tiểu Hồng hai mắt long lanh, im lặng chờ Tô Yên trả lời.
Tô Yên lên tiếng
“Nơi này cách thành trấn khá xa, đi ít nhất mất một ngày đường. Ta muốn trở về trước khi trời tối.”
Tiểu Hồng giơ bàn tay nhỏ lên
“Không thành vấn đề!”
Nói xong, Tiểu Hồng liền dùng cái đuôi chọc chọc tay Tô Cổ.
Tô Cổ nhìn nó
“Chọc ta làm gì? Là ngươi tự đáp ứng.”
Tiểu Hồng nói với vẻ mặt dĩ nhiên
“Ngươi khẳng định có biện pháp.”
Tô Cổ lạnh nhạt nhìn nó, duỗi tay hất cái đuôi của Tiểu Hồng trên tay mình xuống.
“Coi trọng ta quá rồi.”
Tiểu Hồng lắc đầu, sau đó lại dùng đuôi cuốn lấy cánh tay Tô Cổ
“Không, ngươi khẳng định có biện pháp.”
Nói xong, liền đưa cho Tô Cổ xiên đường hồ lô của mình.
Tiểu Hồng là muốn Tô Cổ ăn MỘT VIÊN đường hồ lồ, sau đó tiếp tục nghĩ cách.
Tô Cổ nhìn xiên hồ lô, duỗi tay cầm lấy.
Sau đó, xiên đường hồ lô của Tiểu Hồng chỉ còn lại mỗi cái que...
Tiểu Hồng nhìn theo, héo.
Đường hồ lô, hết rồi...
Tô Cổ
“Có cách”
Tiểu Hồng ngẩng đầu
“Thật không?”
Tô Yên nhìn Tô Cổ, ba người nhìn nhau.
Nửa canh giờ sau.
Tô Yên được Lâm Trường Dã đưa tới thành trấn cách đó mấy trăm dặm.
Lâm Trường Dã nghi hoặc, nhìn Tô Yên từ trên xuống dưới
“Cô thật sự không có thuấn di thuật đơn giản này sao?”
Tô Yên
“Không có.”
Lâm Trường Dã vừa cầm quạt vừa nói
“Được rồi, được rồi, cô muốn đi dạo chỗ nào, hôm nay ta bồi cô đi.”
Nói xong, liền hào sảng móc ra một túi bạc đưa cho Tô Yên
“Đây, tiêu hết, chúng ta về!”
Tô Yên nhìn hắn ta một cái.
“Vì sao ngươi lại nguyện ý cho ta bạc?”
Lâm Trường Dã đang muốn tìm đại một lý do nào đó.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Nhưng nhìn khuôn mặt và thái độ nghiêm túc của Tô Yên thì không dám khoác lác một lời, đứng thẳng lưng nghiêm túc nói với Tô Yên một chuỗi dài dòng văn tự.
Tổng kết là hai từ: cầu bảo hộ.
Tô Yên ước lượng túi bạc
“Ta không có khả năng một ngày mười hai canh giờ ở bên cạnh bảo hộ ngươi.”
Lâm Trường Dã
“Không phiền phức tới vậy. Chỉ cần cô ở bên cạnh Yêu Vương đại nhân không phải là quá đủ rồi sao?”
Hắn ta đâu có nói sợ bản thân mình sẽ bị đại yêu khác mưu sát.
Lâm Trường Dã hắn chỉ sợ một ngày nào đó tâm tình Lục không tốt, không kiểm soát được sát ý, làm khắp nơi máu chảy đầu rơi thì phải làm thế nào bây giờ?
Thời gian lâu như vậy, hắn ta cũng đã nhìn ra, vị Tô Yên cô nương này chính là điểm yếu trong lòng Yêu Vương đại nhân.
Cô nói một câu bằng người khác dùng tính mạng để nói.
Tô Yên nhàn nhạt
“Chỉ cần ngươi không hại hắn thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Cô nói vậy, coi như đã đồng ý.
Tiểu Hoa làu bàu
“Ký chủ, em cảm thấy không phải chị thấy hắn ta đáng thương, mà là chị xem trọng túi bạc này.”
Cái gì mà này này kia kia đều vô dụng.
Rõ ràng là ký chủ thiếu tiền thì có.
Lâm Trường Dã được Tô Yên nhận bạc, vô cùng cao hứng.
Vốn dĩ tính toán làm chân chó theo Tô Yên đi khắp nơi.
Cuối cùng, bị Tô Yên tống cổ tới cổng thành trấn ngồi chờ.