Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Nó túm cây củ cải, ném qua ném lại
“Ngươi chạy này, cho ngươi chạy này.”
Giây tiếp theo, 'rắc' một tiếng.
Củ cải bị bẻ làm hai nửa, mỗi tay nó cầm một nửa, không hề khách khí mà cắn hết miếng này đến miếng khác ăn.
Đang ăn, nó bỗng nhớ tới cái cuốc, vừa ăn vừa chạy khắp nơi tìm.
Cho đến khi nó phát hiện dưới gốc cây đại thụ có một người ngồi.
Nhóc con nhìn chăm chú.
Ơ???
Yên Yên??
Ánh mắt nó sáng lên.
Tô Yên nhìn Tiểu Hồng, hơn nữa còn thành công được xem toàn bộ quá trình nó nhổ củ cải.
Tiểu Hồng reo lên
“Yên Yên, Yên Yên, rốt cuộc chị đã trở lại!!”
Nó vừa nói vừa khóc nức nở, ôm lấy hai nửa củ cải trong tay, dùng đôi chân ngắn chạy hết sức tới trước mặt Tô Yên.
Muốn ôm Yên Yên.
Tô Yên duỗi tay định ngăn cản Tiểu Hồng.
Nhưng mà...
Chỉ một giây sau, Tiểu Hồng đâm thẳng vào trong lòng Tô Yên.
Thành công ôm được cô.
Tiểu Hồng vô cùng kinh ngạc.
“Ơ? Có phải Yên Yên cũng rất muốn ôm em không?”
Tô Yên nhìn hai tay mình không còn chút sức lực nào.
Tiểu Hoa nhỏ giọng
“Ký chủ, chị mất quá nhiều thần lực, thế cho nên trong thời gian tới chị sẽ không thể điều động được lực đạo.”
“Hiện tại lực đạo của ta thuộc trình độ gì?”
“Ách, bằng một nữ nhân thành niên.”
Tô Yên nghe xong, nhìn Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng vẫn búi hai chỏm tóc, vô cùng cao hứng mà lắc qua lắc lại trước mắt Tô Yên.
Cô nghiêm túc nói
“Ta không nhớ em, mà là ta không có sức đẩy em ra.”
Tiểu Hồng nghe xong, nghi hoặc
“Không có sức?”
Hiển nhiên, nó cũng không thể biết được tâm tình của Tô Yên hiện tại là như thế nào.
Nhưng nó cũng không suy nghĩ nhiều, liền duỗi tay đưa cho Tô Yên một nửa củ cải nó còn chưa ăn qua.
“Cho chị ăn cái này”
Tô Yên
“Ta nhớ rõ, em không thích ăn rau.”
Nói xong, cô nhận lấy nửa củ cải, cắn một miếng.
Vừa ăn vào miệng, Tô Yên mới phát hiện củ cải này không giống bình thường.
Cô cúi đầu nhìn miệng vết thương trong lòng bàn tay.
Ngứa ngứa.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Khí huyết cuồn cuộn trong người cô giống như được khôi phục.
Tiểu Hồng thấy Tô Yên chịu ăn, cũng vui vẻ ăn tiếp một nửa của nó.
“Nó thơm thơm.”
Nó không thích rau củ, nhưng củ cải này rất thơm, nó đã ngửi thấy mùi của củ cải này tử xa rồi á.
Nhắc tới củ cải này, Tiểu Hồng bắt đầu lải nhải
“Củ cải này còn biết chạy. Sở dĩ ăn ngon như vậy, bởi vì củ cải này chạy rất lâu nha.”
Thịt ăn ngon như vậy, không phải do động vật ngày ngày đều chạy qua chạy lại khắp nơi hay sao?
Tiểu Hoa lên tiếng
“Ký chủ, qua kiểm tra, chỉ kém một năm nữa, củ cải này sẽ trở thành nhân sâm ngàn năm.”
Nhân sâm của Yêu Tộc rất hiếm, là vật đại bổ, vô cùng trân quý, nên sẽ không có chuyện chia đều.
Phỏng chừng không ít Yêu tộc đã nhìn chằm chằm cây củ cải này, chờ đến năm sau nhổ lên.
Mỗi một lần có nhân sâm ngàn năm hóa thành, Yêu Tộc đều sẽ xảy ra huyết chiến. Thế cho nên nhân sâm ngàn năm này còn có một cái tên khác, là Huyết Sâm ngàn năm.
Xung quanh một gốc Huyết Sâm, có vô số thi thể của Yêu Nhân Yêu Tộc.
Nhưng lần này, là ngoại lệ.
Cạnh nhân sâm ngàn năm, chỉ có một cái cuốc hỏng.
Tô Yên nhìn Tiểu Hồng, lại nhìn nửa củ cải, à, nửa cây nhân sâm trong tay mình.
Cô sờ sờ búi tóc của Tiểu Hồng.
Vận khí này....
Dù cô có là Chủ Thần của 3000 thế giới cũng không có.
Tiểu Hoa tặc lưỡi, con rắn ngốc này rốt cuộc ăn cái gì mà lớn lên vậy, tùy tiện đào một cái củ cải mà lại vớ được nhân sâm ngàn năm.
Nó không thích trái cây, nhưng một khi đã ăn thì đều là chủng loại hiếm có trên đời.
Tùy tiện đánh một trận với đám sâu lông cũng có thể lấy được Thủy Kính Lam Châu cấp bậc bán thần siêu cấp hiếm có.