Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1876: Chương 1876: Xin chào, BOSS lòng dạ hiểm độc 64




Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Gã thủ vệ nhìn đi nhìn lại mấy lần rồi trả thẻ bài lại cho người kia.

Lên tiếng

“Mở rương ra.”

'Cạch cạch cạch.'

Năm cái rương lớn được mở ra, bốn cái chưa đầy vàng bạc châu báu, cái rương thứ năm là một nữ tử mặc hồng y.

Nàng ta đeo khăn che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt lớn, linh động lại vô cùng quyến rũ.

Người nọ giải thích với thủ vệ

“Nghe nói, Yêu Vương đại nhân thích nữ yêu diễm xinh đẹp, đây không phải là gãi đúng chỗ ngứa hay sao?”

Nói xong, liền móc ra một thỏi vàng, đưa cho người thủ vệ.

Tên thủ veej cầm thỏi vàng, ước lượng một chút.

Cái bộ lạc Mãnh Hổ này có vẻ còn thức thời, thế nên gã liền nói thêm mấy câu

“Mấy thứ đồ này của ngươi, mười mấy bộ lạc cũng đã đem tới, không có gì là mới mẻ.”

Người nọ lập tức hỏi

“Bọn họ tặng những cái gì? Yêu Vương đại nhân có thích hay không?”

Gã thủ vệ cắn cắn thỏi vàng, nhớ lại những bảo vật gã đã từng nhìn thấy.

“Thần Khí Trượng Phượng Hoàng, Long Văn Châu, Ngọc ngàn năm dưới biển sâu, thánh hoa 800 năm mới nở một lần, nhiều lắm.”

Nói xong, gã liền mắt nhìn nữ tử yêu diễm trong cái rương cuối cùng.

Lên tiếng

“Đây là nữ nhân thứ 36 được đưa tới đây, 34 người đã chết, hy vọng cô nương này có thể kiên trì tới cùng.”

Sứ giả của bộ lạc Mãnh Hổ kia sửng sốt.

“Này, này ······”

Hắn ta lắp bắp mãi không nói lên lời.

Gã thủ vệ kia nhìn nhìn, lại nói tiếp

“Vậy mà đã sợ sao? Nhìn thỏi vàng này, ta nói với ngươi một chuyện nữa.”

Sứ giả kia liền vội vàng hỏi

“Chuyện gì?”

“Sứ giả của mười mấy bộ lạc trước đó, dã chết một nửa. Hy vọng ngươi có thể sống sót trở về.”

Tên Sứ Giả sợ tới mức nuốt nước miếng.

Người thủ vệ ít nói kia nhíu mày, lên tiếng

“Ngươi nói nhiều thế để làm gì? Kiểm tra xong rồi thì cho bọn họ vào đi.”

Gã thủ vệ kia gật gật đầu, đại khái cũng nhận ra mình nói hơi nhiều

“Cũng đúng.”

Gã mở cánh cửa ra

“Vào đi!”

Thủ vệ đã mở cửa, nhưng Sứ Giả bộ lạc Mãnh Hổ lại không dám dẫn người vào trong.

Đứng đó liên tiếp nuốt nước miếng, hiển nhiên gã đang do dự.

Tô Yên cầm một chiếc hộp trong tay, đi đến trước mặt tên Sứ Giả kia

“Cái này, có thể coi như hạ lễ ngươi dành cho hắn.”

Tên Sứ Giả kia liếc qua Tô Yên, phát hiện cô là con người, thì nhìn một lát rồi quay đi chỗ khác

“Đi đi đi.”

Vội vàng xua đuổi Tô Yên, muốn cô tránh xa một chút.

Tô Yên mở chiếc hộp ra

“Không xem một chút sao?”

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Dù trời tối đen nhưng đồ vật trong chiếc hộp của Tô Yên lại phát ra ánh sáng, tức khắc liền hấp dẫn lực chú ý của tất cả những người đứng ở đây.

Tên Sứ Giả kia cũng vô cùng sửng sốt.

Tiến lại gần, nhìn vào trong chiếc hộp.

Một viên ngọc, bên trong còn có 9 con rồng.

Vừa nhìn đã biết, đây không phải vật phàm.

Gã lên tiếng hỏi

“Đây là cái gì?

Tô Yên nhàn nhạt

“Cửu Long lưu ly châu.”

Cô vừa dứt lời, tên Sứ Giả kia liền liên tục lắc đầu

“Không có khả năng, bảo vật Yêu Tộc sao có thể ở chỗ cô được chứ?”

Tô Yên đưa ra

“Ngươi có thể tự mình xem.”

Dứt lời, tên Sứ Giả liền cầm lấy chiếc hộp.

Nhìn một hồi, ngắm một hồi, nhẹ nhàng gõ vào viên ngọc.

Tức khắc nó liền vang lên tiếng rồng ngâm.

Giây trước còn liên tiếp lắc đầu, giây sau đã điên cuồng gật đầu, tên Sứ Giả mừng như bắt được vàng

“Đúng! Đúng! Đây chính là Cửu Long lưu ly châu, không sai, không sai được. Ha ha ha ha ha ha.”

Tô Yên xuất hiện quá kịp thời.

Tên Sứ Giả kia còn muốn chạy tới ôm lấy cô.

Nhưng trước khi thân thể kịp hành động thì não gã cũng kịp trở về

“Nói đi, cô muốn gì?”

Tô Yên

“Muốn gặp Yêu Vương một lần.”

Tên Sứ Giả cau mày

“Không thể, Yêu Vương há có thể để cho một con người như cô tùy tiện gặp.”

Tô Yên hờ hững

“Vậy được!”

Dứt lời, cô liền giơ tay muốn lấy lại chiếc hộp đựng viên ngọc về.

Tên Sứ Giả kia lập tức lùi về sau, vội vàng nói

“Cũng không phải là không thể thương lượng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.