Edit: Tinh Niệm
Cesar cứng đờ cả người.
Hắn rất muốn ném văng tiểu giống cái này ra.
Nhưng mà, cô nhu nhược như vậy.
Cho dù là nhẹ nhàng ném một cái, có khi cả người cũng gãy xương.
Thế cho nên một gấu một người, liền duy trì tư thế như vậy, ngây người thật lâu.
Tô Yên mệt mỏi một ngày, cô nhắm mắt lại.
Không trong chốc lát, liền ngủ rồi.
Cô nằm trên cái bụng mềm mại của bạch hùng.
Nóng rực đau đớn lúc ban ngày mang đến, rốt cuộc tiêu tán chút.
Cesar tìm từ thật lâu.
Ra tiếng
“Đừng tưởng rằng cô là giống cái thì có thể muốn làm gì thì làm.”
Thanh âm hắn cứng rắn.
Sau khi nói xong, phát hiện tiểu giống cái mềm mại này vẫn luôn không nói chuyện.
Cúi đầu nhìn Tô Yên.
Cô thế nhưng ngủ rồi.
Hắn bực mình.
Sống ngần ấy năm trên đời, đều không có bực mình như thế này.
Tiểu giống cái này, thật sự là càn rỡ.
Hắn đang nghĩ ngợi.
Tô Yên ngủ đến say giấc, trở mình trên cái bụng mềm mại của hắn, dựa sang bên cạnh, suýt thì ngã xuống.
Cuối cùng được Cesar ổn định lại thân mình.
Sau đó, đẩy đẩy cô vào giữa cái bụng.
Cứ duy trì một cái tư thế như vậy.
Bạch hùng nhìn cô một hồi lâu.
Vươn tay gấu, thu hồi móng tay sắc bén.
Duỗi tay chọc chọc khuôn mặt non mềm của Tô Yên.
Cô thật mềm yếu a.
Giống như chỉ cần thoáng dùng sức thì sẽ vỡ vụn vậy.
Nhìn nửa ngày.
Hắn vẫn không có túm người xuống khỏi bụng mình.
Sau đó, cứ duy trì như vậy, ngủ rồi.
Sáng sớm hôm sau, khi Tô Yên tỉnh lại.
Trong đầu liền nghe được thanh âm Tiểu Hoa
“Leng keng, chúc mừng ký chủ, một ngôi sao sáng lên.”
Tô Yên chớp chớp mắt.
Vốn dĩ muốn ngồi dậy.
Vừa nghe thế lại ghé vào trên người hắn ngủ một giấc.
Ngủ trên người hắn một đêm mà ngôi sao đã sáng.
Nếu chiêu này dùng được như vậy.
Thế thì ngủ tiếp trong chốc lát đi.
Buổi sáng thái dương chiếu xạ.
Ánh nắng quá chói chang, thế cho nên Cesar bị chói đến mở mắt.
Hắn phát ra thanh âm thô suyễn, biểu đạt không kiên nhẫn cùng phẫn nộ.
Mỗi lần tỉnh lại, luôn là có tất xấu rời giường.
Phải một hồi lâu mới có tan bớt tức giận, khôi phục bình thường.
Tô Yên ngẩng đầu khỏi cái bụng của hắn.
Nhìn Bạch hùng, lộ ra cười nhẹ
“Chào buổi sáng, Cesar.”
Thanh âm ôn nhu, nhẹ nhàng như gió.
Cesar dừng một chút.
Sau đó, nâng mí mắt đi xem tiểu giống cái trên bụng mình.
Hừ một tiếng, dời đi tầm mắt.
Tiếp tục nhắm mắt lại, ngốc ở chỗ đó.
Tô Yên lại ôm hắn trong chốc lát.
Mới từ trên người hắn đi xuống dưới.
Sau đó đi đến bờ sông kia.
Tô Yên vừa rời đi.
Vốn dĩ Cesar đang nhắm mắt lại, tức khắc mở mắt.
Tầm mắt nhìn hướng Tô Yên.
Cô đi đến bờ sông.
Cũng không phải muốn làm gì.
Chỉ là thói quen buổi sáng tỉnh dậy, muốn rửa mặt.
Thu thập trong chốc lát.
Cô nhìn một ít cá màu bạc chậm rãi tụ tập ở trong sông.
Cá kia không lớn lắm, đại khái to bằng bàn tay một người đàn ông.
Dưới ánh nắng chiếu xuống sóng nước lóng lánh, thực đẹp.
Ba đến năm con cá lượn lờ ở trước mặt Tô Yên.
Tô Yên nhìn những con cá đó.
Nửa ngày sau, ra tiếng
“Cá ăn thịt người?”
Cô mới vừa lẩm bẩm nói xong.
Bỗng nhiên những con cá bạc kia nhảy ra mặt nước.
Há miệng rộng, lộ ra hàm răng sắc bén bén nhọn, không còn bộ dáng đáng yêu như vừa nãy, mà trở nên dữ tợn vô cùng.
Cắn tới phía Tô Yên.
Phanh!
Những con cá đó không cắn được cô.
Chỉ thấy một con bạch hùng xông tới, nhanh chóng ôm Tô Yên vào trong ngực.
Một bàn tay Cesar ôm tiểu giống cái, một bàn tay bóp con cá ăn thịt người kia.
Máu tươi lẫn với thịt cá rơi vào trong nước.
Dẫn tới càng nhiều cá ăn thịt người thi nhau cướp đoạt.
Bạch hùng cúi đầu nhìn Tô Yên ghé vào trong lòng ngực, gắt gao ôm cổ hắn.
Hừ.
Tiểu giống cái này vừa nhìn liền biết là chưa chịu khổ bao giờ.
Không biết thứ càng đẹp thì càng nguy hiểm sao?