Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Chương 38: Chương 38: Hắn vẫn chỉ là cái hài tử (10)




Edit: luoicon27

Beta: Mì

“Này đó tiền mua không nổi tự do của ta.”

Những lời này trong tai lão gia tử biến thành hắn ra giá quá thấp: “Năm trăm vạn đối với ngươi cùng cha mẹ ngươi mà nói cũng không phải số lượng nhỏ.” Ngươi nên thấy đủ, người thường dù cả đời cần kiệm tích góp cũng không đủ năm trăm vạn, những lời này Quý lão gia tử cũng chưa nói ra nhưng ý tứ đã thực rõ ràng.

Trà sữa dâu tây ngọt ngào đảo mắt đã thấy đế, tiếng hút nước vang lên trong phòng an tĩnh rất là đột ngột, Ôn Noãn nhíu nhíu mày, mở nắp trà sữa ra nhìn nhìn, phát hiện bên trong đã gần hết.

“Quý gia gia, nếu ngài không còn chuyện gì muốn nói, ta đây liền cáo từ.” Ôn Noãn đem ly trà sữa vững vàng đặt trên sàn, sau đó khom người hành lễ đứng dậy: “Ta còn phải đối với chủ nhiệm lớp nói xin lỗi.” Không có thời gian ở chỗ này cùng ngươi đấu võ mồm.

Ôn Noãn đột nhiên muốn cáo từ làm Quý lão gia tử nhướng mày, bởi vì vừa rồi hắn có chút ý tứ xem nhẹ cha mẹ nàng cho nên sinh khí? Tiểu nha đầu này thoạt nhìn thành thục nhưng thực ra vẫn là còn quá trẻ, chỉ bấy nhiêu đây liền thiếu kiên nhẫn.

“Xem ra năm trăm vạn này đối với ngươi vẫn chưa vừa lòng.” Quý lão gia tử từ dưới bàn lấy ra tập chi phiếu, xé một tờ mới đưa đến trước mặt Ôn Noãn: “Ngươi có thể tuỳ tiện điền.”

“Tuỳ tiện điền?” Ôn Noãn nhướng mày.

“Tuỳ tiện điền.” Quý lão gia tử gật đầu khẳng định.

“Ngươi có thể thực hiện sao?” Ôn Noãn hỏi.

“Tuyệt đối sẽ thực hiện.” Quý lão gia tử gật đầu.

“Ngươi sẽ không vì ta điền vượt quá dự tính mà đổi ý đi.” Ôn Noãn lại lần nữa xác nhận nói.

Quý lão gia tử cười lấy tờ chi phiếu, điền vào đó những ô có thể điền trong phạm vi, sau đó ký tên mình lên: “Tuyệt không đổi ý, chỉ cần ngươi viết, ta liền thực hiện, nếu ta nói mà không làm, ta đây liền không hề phản đối quan hệ của ngươi cùng Quý Hải, đứng ở bên người các ngươi.” Hắn đem tờ chi phiếu đẩy đến trước mặt Ôn Noãn.

Lão gia tử có thể đưa ra tờ chi phiếu có thể tuỳ tiện điền, phân lượng này có thể nói là không nhỏ, Ôn Noãn rũ mắt, cầm chi phiếu lên.

........

Quý Hải mang theo Tiểu Lý dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến viện điều dưỡng trên núi, hắn lên thang máy tới lầu ba, mới ra khỏi thang máy đã bị quản gia đứng trước cửa ngăn cản.

“Cho ta qua.” Quý Hải cau mày nói.

“Quý thiếu gia, hiện tại ngài không thể qua đó, lão gia phân phó, bất luận kẻ nào cũng không thể quấy rầy ngài ấy phẩm trà.” Quản gia ngữ khí kiên định nói.

“Gia gia có phải hay không đem Ôn Noãn tới nơi này?” Một bên Quý Hải nói chuyện cùng quản gia, một bên nháy mắt ra dấu với Tiểu Lý.

Tiểu Lý ngầm hiểu, hắn nắm chặt tay cầm của xe lăn, thừa dịp gia gia mình cùng thiếu gia nói chuyện mà thả lỏng cảnh giác dùng sức đẩy xe lăn về phía trước.

“Thiếu gia ----”Lão Lý xoay người hướng tới phía Quý Hải chạy đi, nhưng động tác của hắn lại bị người phía sau lôi kéo ngăn trở.

“Gia gia, người không thể đi.” Tiểu Lý bắt lấy tay lão Lý nói.

“Lão gia phân phó ta không thể để thiếu gia vào bên trong.” Lão Lý nhìn tôn tử nhà mình đã sắp cao hơn mình cái đầu nghiêm túc nói.

“Lão đại cũng phân phó ta, phải ngăn lại hết thảy những người muốn ngăn cản hắn.” Tiểu Lý ngây ngô cũng là một biểu tình việc công xử theo phép công. Một ông một cháu hai người trên hành lang vì chủ của mình mà giằng co.

Phanh!

Cửa trà thất bị người đột nhiên đá văng, Quý Hải điều khiển xe lăn nhanh chóng vọt vào.

Ôn Noãn đang quỳ trước bàn chuẩn bị viết xuống chi phiếu tựa hồ có chút hoảng sợ, cô kinh ngạc nhìn Quý Hải ngồi trên xe lăn thở hổn hển.

“.... Quý Hải?”

“Ngươi đang viết cái gì?” Đôi tay chuyển động xe lăn, Quý Hải đen mặt tới gần Ôn Noãn.

“Quý Hải, ai cho phép ngươi xuất viện!” Lão gia tử trừng mắt nhìn Quý Hải một thân bệnh phục. Liền bệnh phục cũng chưa thay, tiểu tử này khẳng định nhân lúc bác sĩ không để ý trộm mà trộm ra..

“Chính ta tự cho phép.” Khí thế Quý Hải không chút nào thua kém trả lời.

“Ngươi quả thực là hồ nháo!”

“Kia cũng là bị các ngươi bức!”

Quý lão gia tử tức giận thổi râu trừng mắt, cái tính tình này của tôn tử nhà hắn căn bản là giống y hệt hắn, mỗi lần bọn họ cãi nhau liền bị tiểu tử này làm cho tức chết, nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy vì tiểu tử này giống mình mà cảm thấy vui vẻ, Quý lão gia tử đối với Quý Hải mà nói là vừa thương lại vừa hận.

Quý Hải trừng mắt hướng Ôn Noãn, ánh mắt dừng lại ở bút trên tay cô: “Nữ nhân ngu ngốc, ngươi đang viết cái gì? Trả lời ta!”

Không để ý đến hai ông cháu cãi nhau, Ôn Noãn vẫn nghiêm túc viết lên chi phiếu, cho đến khi cô viết xong mới ngẩng đầu nhìn Quý Hải cười nói: “Quý lão gia tử cho ta một tờ chi phiếu bảo ta tuỳ tiện điền vào đó....” Ôn Noãn cười ha hả quơ quơ chi phiếu trong tay.

“Ngươi!” Hốc mắt Quý Hải đỏ lên: “Ngươi thực sự điền?!” Hắn không tin Ôn Noãn không biết cảm tình của hắn, hắn cho rằng cô cự tuyệt lời khuyên của chủ nhiệm mà ngốc bên người hắn, trốn học đi bệnh viện thăm bệnh còn đối với Tiểu Lý kêu “đại tẩu” lộ ra tươi cười ôn nhu là cam chịu quan hệ của bọn họ, chẳng qua là ngại tuổi vị thành niên mới không dám nói. Nhưng hiện tại đâu? Chẳng qua là hắn một bên tình nguyện?

“Đương nhiên.” Ôn Noãn cười sáng lạn: “Quý gia gia nói, ta chỉ cần điền, hắn nhất định sẽ thực hiện, tuyệt không đổi ý, chuyện tốt như vậy, sao ta có thể cự tuyệt đâu.”

Bàn tay nắm chặt tay vịn nổi đầy gân xanh, Quý Hải kịch liệt thở dốc có chút không khống chế được cảm xúc táo bạo của mình, hắn duỗi tay đoạt lấy chi phiếu trong tay Ôn Noãn, muốn nhìn một chút đoạn quan hệ này của bọn họ trong mắt cô có thể trị giá bao nhiêu tiền.

Một tay đem chi phiếu mở ra, Quý Hải nhìn nội dung được điền bên trong đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lớn tiếng cười rộ lên.

“Hahahahahahha khụ khụ hahaha ---” Hắn ôm bụng run rẩy, trong hốc mắt cũng nhuộm dần nước mắt.

Quý lão gia tử khoé miệng giật giật nhìn Quý Hải một giây trước còn nổi giận đùng đùng muốn phát cuồng lên giây tiếp theo liền cười đến căn bản không dừng được. Tiểu tử này lại phát điên cái gì....

Chi phiếu trong tay rơi xuống đất, Quý lão gia tử tò mò khom lưng nhặt lên, muốn nhìn một chút cái gì mà làm cho tôn tử nhà mình cười thành như vậy. Đem chi phiếu quay lại, trong khoản tiền kia, ba chữ “Quý Hải” * viết hoa bằng chữ Hán đập vào mí mắt.

(*) Bên Trung là ba chữ

“Ha ha” Quý lão gia tử cũng không tự chủ được bật cười.

“Quý gia gia, ngươi định không thực hiện?” Ôn Noãn vươn tay chỉ chỉ tờ chi phiếu trong tay Quý lão gia. Nếu hắn không thực hiện, đó chính là nói chuyện không giữ lời, về sau liền không thể phản đối bọn họ ở bên nhau, hơn nữa có lúc còn phải ủng hộ bọn họ. Nếu hắn thực hiện, kia vừa lúc, cô có thể đem Quý Hải rời đi rồi.

Quý lão gia tử miễn cưỡng bình phục ý cười, nhưng ánh mắt sung sướng lúc này đã bán đứng tâm tình của hắn: “Tiểu nha đầu, ta bảo ngươi điền con số, ta không bảo ngươi điền tên người.”

“Quý gia gia, đại khái là ngươi nhớ lầm, ngài nói ta tuỳ tiện điền. Chỉ cần ta điền, ngài liền thực hiện, nếu đổi ý ngài liền đồng ý quan hệ của chúng ta.” Ôn Noãn vừa vặn đem lời hứa vừa rồi từng lời nói ra hết.

“Lão nhân, ngươi sẽ không nhận lời đi? Người làm ăn a, quan trọng nhất là chữ tín.” Quý Hải vẻ mặt vui sướng nói.

Quý lão gia tử thật sự là không nghĩ tới Ôn Noãn ở chỗ này sẽ chơi tâm kế, lúc nãy xác thực là những gì hắn nói, hắn không nghĩ nhiều, theo lời tiểu nha đầu nói đều là chứng cứ hứa hẹn của hai người. Tuy loại cưỡng từ đoạt lý này không hữu hiệu gì, nhưng hắn lại dị thường vui sướng, cư nhiên lại bị một tiểu nha đầu cho vào tròng, thật sự có ý tứ.

“Quý gia gia, ngài là trưởng bối lại là người làm ăn, phải tuân thủ hứa hẹn, nói lời giữ lời a.” Ôn Noãn ôn hoà cười, rõ ràng là cô vô cớ gây rối, nhưng biểu tình lại trấn định như tất cả đều ở phía mình.

Quý lão gia tử cười vẫy vẫy tay: “Các ngươi đi đi thôi.”

“Gia gia, ngươi còn không có trả lời chúng ta a, rốt cuộc là ngươi thực hiện hay là không thực hiện?” Vấn đề đơn giản mà lại mơ hồ như vậy, Quý Hải nhất định phải nhận được câu trả lời chính xác.

Quý lão gia tử buồn cười trừng mắt nhìn Quý Hải liếc mắt một cái: “Không thực hiện, được rồi đi.”

“Không thực hiện, vậy ngươi cần phải ủng hộ chúng ta a.”

“Tiểu tử, ngươi phải nghĩ kỹ, mất đi cái lợi thế liên hôn này, con đường về sau ngươi đi sẽ khó hơn rất nhiều.” Vào lúc những gia tộc khác bởi vì liên hôn mà càng ngày càng mạnh, khả năng ngươi sẽ tứ cố vô thân.

“Ngươi sẽ ủng hộ ta cùng Ôn Noãn ở bên nhau, đúng không?” Quý Hải tựa như không nghe thấy những gì Quý lão gia tử nói, hắn gằn từng chữ lặp lại lần nữa hỏi.

Quý lão gia tử nhìn nhìn Ôn Noãn bình tĩnh thong dong, lại nhìn nhìn Quý Hải biểu tình nghiêm túc chấp nhất chờ hắn trả lời. Sau một lúc lâu, hắn mới thở dài nói: “Đúng.”

Tích!

Quý Hải lấy điện thoại trong túi ra, cười ấn dừng ghi âm.

-------------

Trong nguyên tác, Quý lão gia tử bời vì biết gia gia của nữ chủ là anh em hắn nên mới đồng ý hai người ở bên nhau, hắn đối với chuyện liên hôn của Quý Hải cũng không phải rất cường ngạnh, kết quả vẫn là như Ôn Noãn suy đoán, Quý lão gia tử vẫn chú trọng ý kiến của tôn tử nhà mình.

Ôn Noãn cùng Quý Hải chuẩn bị về bệnh viện, Tiểu Lý cùng gia gia ngốc một ngày, đến chiều lại rời đi. Sau khi cùng Quý lão gia tử cáo biệt, hai người ngồi trên xe về bệnh viện.

Bên trong xe một mảnh an tĩnh, Quý Hải thường thường liếc mắt nhìn Ôn Noãn bên kia một cái, bị cô phát hiện lại vội vàng thu ánh mắt về. Hắn muốn hỏi một chút có phải quan hệ của bọn họ đã xác định không, nhưng miệng mở lại đóng, đóng lại mở, lời đến bên miệng lại không thể nào thốt ra được.

Ôn Noãn nhận thấy được người bên cạnh nôn nóng, cô mỉm cười, quay đầu nói: “Chờ thương ngươi tốt lên, ta giúp ngươi học bổ túc đi.”

“Ân? Bổ túc cái gì?” Quý Hải ngẩn người.

“Thành tích học tập a.” Ôn Noãn nói: “Ngươi không muốn cùng ta vào đại học sao?”

Cùng vào đại học?

“Ngươi tựa hồ không muốn a.” Ôn Noãn khe khẽ thở dài: “Xem ra là ta một bên tình nguyện.”

“Ai nói ta không muốn.” Quý Hải trừng mắt, trên gương mặt trắng nõn chậm rãi hiện lên một tầng đỏ ửng: “Học bổ túc liền học bổ túc, ta nhất định phải cùng ngươi vào cùng một cái đại học.”

“Vậy ngươi cố gắng lên ta rất nghiêm khắc đây.” Ôn Noãn ra vẻ nghiêm túc nói.

“Hừ” - Ta mới không sợ ngươi.

Khi hai người về đến bệnh viện, Quý mẫu còn ngốc tại phòng bệnh. Quý Hải từ cửa tiến đến giường bệnh vẫn không để ý đến bà, giống như bà là không khí vậy.

“Ngươi chính là Ôn Noãn?” Quý Mẫu không khách khí nhìn Ôn Noãn từ trên xuống dưới: “Quý Hải nhà ta không cần ngươi chiếu cố, ngươi mau về đi thôi.”

Quý Hải cầm lấy tay Ôn Noãn nắm chặt: “Ngươi không có việc gì liền về Hawaii của ngươi làm người tốt đi.” Biểu tình Quý Hải lạnh lùng đuổi khách.

“Ngươi.” Sắc mặt Quý mẫu có chút không nhịn được.

Quý Hải lấy di động ra bật lên đoạn ghi âm của gia gia: “Rất rõ ràng, gia gia đứng bên người ta, nếu ngươi phản đối liền phải qua cửa của gia gia trước.”

Quý mẫu không nghĩ tới thái độ của lão gia tử kiên định như vậy cư nhiên lại đồng ý rồi, rõ ràng ngay từ đầu hắn đứng ở bên bọn họ mà, Quý mẫu sắc mặt khó coi cầm túi nhanh chóng rời đi.

“Người kia là?” Ôn Noãn nghi hoặc hỏi.

“Người rầu ria mà thôi.” Quý Hải vẫy vẫy tay không thèm để ý.

...........

Tục ngữ nói, học cái xấu dễ dàng, học giỏi thì khó, đặc biệt là Quý Hải lại toàn điểm không như vậy, muốn dậy lên thì phải bắt đầu lại từ đầu. May mắn hắn còn có vầng sáng của nam chính, đại não thông minh làm hắn đối với đề khoa học tự nhiên đều có thể từ một suy ba, nhưng khi làm tiếng Anh lại giống như bị tắc lại vậy, dạy thế nào cũng không thông.

“Cái ngữ pháp này đã nhớ kỹ sao?” Ôn Noãn chỉ chỉ nội dung trên sách giáo khoa nói.

“Không có.” Quý Hải lắc đầu.

Ai, Ôn Noãn đỡ trán. Những môn khác dạy lên đều thực thuận lợi, đến môn tiếng Anh này như thế nào đều dạy không được. Rõ ràng môn ngữ văn trí nhớ như được mở rộng, nhưng đến tiếng anh lại như bị nghẹn lại, cơ hồ là quay qua liền quên.

“Xem ra phải thử một chút chế độ thưởng phạt.” Ôn Noãn bất đắc dĩ nói: “Nếu ngươi lại không nhớ, liền chép phạt năm trăm lần.”

Mặt Quý Hải đen lại, nhưng ngại mặt mũi mới không nói nên lời cự tuyệt, hắn nhấp nhấp miệng, sắc mặt khó coi gật đầu: “Được.”

“Nếu ngươi nhớ được...” Ôn Noãn chống giường bệnh để sát vào mắt Quý Hải, sau đó nhân lúc hắn ngây người nhẹ nhàng hôn ở khoé miệng hắn một cái: “Khen thưởng tuỳ ngươi chọn.”

Quý Hải hoảng loạn đẩy Ôn Noãn ra, sắc mặt đỏ bừng lại còn ra vẻ nghiêm túc quay đầu nhìn cửa sổ, sau một lúc lâu, chỉ nhìn thấy tiếng hắn nhỏ như muỗi vang lên trong phòng: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.