Edit: luoi27
Beta: MiCayThomNgon
Hạ Tử Ngang ngồi ngay ngắn trước bàn học, tay cầm bút, hai mắt nhìn chằm chằm mặt bàn phát ngốc.
“Hạ Tử Ngang, Hạ Tử Ngang?” Viện trưởng đang xem sách thì ngẩng đầu muốn xem Hạ Tử Ngang học tập thế nào rồi, nào biết vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy thiếu niên ngày thường vẫn mất ăn mất ngủ vì học hành giờ này lại đang thất thần.
151XXX... Mười một* con số trong đầu chuyển động không ngừng, hai mắt Hạ Tử Ngang vô thần, bộ dáng mất hồn mất vía, đối với tiếng kêu của viện trưởng hoàn toàn không có phản ứng.
(*) mười một số điện thoại đó
“Hạ Tử Ngang.” Viện trưởng đứng dậy đi đến bên cạnh Hạ Tử Ngang đẩy đẩy vai hắn.
“Hả? A!” Hạ Tử Ngang đột nhiên phục hồi lại tinh thần: “Xin lỗi viện trưởng, ta không nghe thấy, ngài gọi ta có chuyện gì sao?”
“Hôm nay ngươi không được tập trung.” Hạ viện trưởng nhíu mày, ghé mắt nhìn notebook trên bàn: “Ngươi viết cái gì đây? Sách bài tập là chỗ để ngươi vẽ loạn sao!” Trên trang giấy vô số dòng kẻ, lúc đầu có vài bài toán trả lời rất tốt, nhưng mà từ bài thứ tư trở đi, đáp án lại đột nhiên biến thành một chuỗi con số, vô hạn tuần hoàn, tràn ngập trang giấy.
Hạ Tử Ngang cúi đầu nhìn nhìn quyển sách tràn ngập số điện thoại, sắc mặt hồng hồng: “Vâng... Rất xin lỗi viện trưởng, ta sẽ viết lại lần nữa.”
Hạ viện trưởng đồng ý cho hắn học bù một mình là bởi vì hắn thông minh, đối với học tập có thái độ rất nghiêm túc, nếu hắn chỉ là người có tài trí bình thường ông mới không lãng phí thời gian. Nhưng mà biểu hiện hôm nay làm ông rất thất vọng, khi làm đề liên tiếp thất thần, cả đến ông gọi cũng nghe không thấy, loại thái độ không nghiêm túc này làm ông rất tức giận.
“Được rồi, hôm nay ngươi về trước đi.” Hạ viện trưởng không vui hạ lệnh trục khách.
Biết là do mình không nghiêm túc mà chọc giận viện trưởng, Hạ Tử Ngang vội vàng xin lỗi: “Rất xin lỗi viện trưởng, ta sai rồi. “
“Đi ra ngoài đi.” Hạ viện trưởng vẫy vẫy tay, không để ý đến hắn.
Hạ Tử Ngang tự mình thu thập sách giáo khoa, đối với bóng lưng của Hạ Viện trưởng cúi đầu một cái liền rời đi.
Việc học hành ở cấp ba rất khẩn trương, Hạ Tử Ngang vốn nên thừa dịp nghỉ hè học trước một ít kiền thức mới, nhưng mấy ngày nay hắn căn bản là không thể chuyên tâm học tập. Trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến nữ nhân kia, nhíu mày, cười khẽ, trào phúng, tà ác, đủ loại vẻ mặt xuất hiện trên gương mặt cô, xinh đẹp như vậy, hấp dẫn người như vậy.
Hạ Tử Ngang yên lặng cho mình một cát tát, nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh nữ nhân kia nhéo cằm mình đùa giỡn làm hắn lại lần nữa ngồi cười ngây ngô.
Lúc ấy mặt cô cách hắn thật gần, nếu lại gần chút nữa, bọn họ sẽ,...
Bang!
Hạ Tử Ngang lần nữa cho mình một cái tát, chặt đứt ảo tưởng không thực tế của mình.
Trên hành lang thật dài, Hạ Tử Ngang bước nhanh về phòng mình, lúc này trong phòng không một bóng người, chỉ còn ba ngày nữa là khai giảng, chắc là bọn họ đều ở bên ngoài tận tình hưởng thụ thời gian tự do còn lại.
Trong phòng không có ai, vừa lúc hắn không phải xấu hổ. Ngày thường bọn họ ở chỗ này thường xuyên cùng nhau đùa giỡn đến khí thế nhất trời, nhưng chỉ cần hắn vừa đi vào, trong phòng ngay lập tức im lặng, giống như chỉ có hắn là người ngoài.
Hạ Tử Ngang buông quyển sách trên tay xuống, mở tủ quần áo của mình ra, lọt vào mắt chính là một kiện áo khoác được gấp chỉnh tề đặt ngay trên cánh cửa, Hạ Tử Ngang duỗi tay sờ sờ, sau đó thật cẩn thận đem nó lấy ra, giống như đối với tuyệt thế trân bảo mà gắt gao ôm vào ngực.
Đã qua vài ngày, cũng nên đem áo trả lại người ta, Hạ Tử Ngang tiếc nuối cúi đầu ngửi ngửi áo trong ngực, sau đó chậm rãi đi đến buồng điện thoại đứng yên tại đó.
Trong cô nhi viện các đồ dùng cơ bản đều đầy đủ, phòng của thiếu niên đều được trang bị điện thoại, đây cũng là đồ vật cho bọn nhỏ có thể tự do giao lưu với bạn bè bên ngoài.
Hạ Tử Ngang cầm lấy ông nghe, ngón tay thong thả mà trịnh trọng ấn dãy số đã khắc như in trong đầu.
Tít - Tít - Tít
Trong ống nghe truyền đến thanh âm, tim Hạ Tử Ngang bắt đầu đập nhanh hơn.
“Alo?”
Một giọng nữ dễ nghe truyền đến tai, trái tim đang đập nhanh đột ngột dừng lại, ngay sau đó đập càng kịch liệt hơn, Hạ Tử Ngang tay cầm ống nghe đứng yên tại chỗ.
“Này? Nói chuyện đi.”
Hạ Tử Ngang hơi hơi hé miệng, tay ôm áo ma sát vài cái, cuối cùng cũng không lên tiếng.
“Hử?” Thanh âm bên kia đột nhiên nhỏ đi rất nhiều, chắc là cầm di động ra nhìn màn hình điện thoại, chỉ chốc lát sau, thanh âm của cô lại lần nữa khôi phục lại âm lượng ban đầu: “Hạ Tử Ngang?”
Răng rắc!
Hạ Tử Ngang đột nhiên ngắt điện thoại, hắn ôm áo ngồi xổm trên mặt đất, khuôn mặt đỏ bừng chôn thật sâu vào áo của cô. Không nghĩ tới người nọ sẽ đoán được là mình, vui sướng từ đâu bắt đầu xuất hiện trong lòng, hai tay Hạ Tử Ngang ôm áo thật chặt, làm cho vải dệt mềm mại càng thêm gần sát vào ngực mình.
Tít - tít - tít, điện thoại bị ngắt truyền đến âm thanh nhắc nhở mà dồn dập, Ôn Noãn cầm di động bên tai ra, nhẹ giọng cười cười.
“Tiểu thư?” Lão quản gia cầm một chồng văn kiện đi vào nhà ấm trồng hoa, thấy tiểu thư nhà mình đột nhiên cười rộ lên, liền có chút nghi ngờ mở miệng.
“Hả, Lý bá, ngươi tới rồi.” Ôn Noãn cất di động, ngẩng đầu nhìn lên: “Tư liệu lấy được không?”
Lão quản gia gật đầu, đem giấy tờ về trường học đưa cho Ôn Noãn: “Sao tự nhiên lại muốn chuyển trường?” Hiện tại tiểu thư đã cấp ba, đột nhiên đổi sang hoàn cảnh mới cũng không có lợi cho cô, tuy thành tích hiện tại của tiểu thư nhà mình vốn dĩ đã chẳng ra gì, nhưng ông sợ khi đổi trường sẽ càng kém.
Đương nhiên là vì ôm bạn trai về, trong lòng Ôn Noãn nghĩ như vậy nhưng mặt ngoài lại cà lơ phất phơ vẩy loạn tư liệu trước mặt: “Bài tập về nhà của kì nghỉ hè một chữ ta cũng không viết, vì tránh cho chủ nhiệm bị chuyện này làm cho tức chết nên ta quyết định chuyển trường.”
Lão quản gia chớp chớp mắt: “Tiểu thư, ngài đã làm bài tập về nhà bao giờ đâu.” Nhiều lần bị làm cho tức giận như vậy, thêm lần này nữa cũng đâu có sao.
“...Lý bá, ngươi nói thật nhiều.” Ôn Noãn trừng mắt nhìn lão quản gia một cái.
Làm bộ làm tịch nhìn tập tư liệu từ đầu đến đuôi, sau đó Ôn Noãn làm như tùy ý rút ra một tờ từ chồng tư liệu kia: “Cái này đi.”
Lão quản gia nhận tờ giấy kia nhìn nhìn, bốn chữ “trọng điểm quốc gia” làm ông ngẩn người: “Tiểu thư... cái này có hơi không tốt lắm.”
“Không tốt như thế nào?” Ôn noãn nghi hoặc nhướng mày.
“Thành tích của tiểu thư...” Lão quản gia muốn nói lại thôi. Trường này không giống với những trường bình thường khác, danh tiếng vang khắp cả nước, mỗi năm có một lượng lớn học sinh giỏi thi đỗ vào trường này, mặc dù cái trường kia có thu một ít học sinh kém nhưng nếu đem ra so sánh với tiểu thư nhà mình, những học sinh dở đó đều không tính là gì.
Ôn Noãn không vui nhíu nhíu mày: “Thành tích? Thành tích là cái gì? Tiểu thư nhà ngươi là ngươi dùng thành tích để nói chuyện sao!” Mặt cô không đỏ tâm không nhảy vỗ bàn: “Vậy ta càng muốn đi cái trường này học, ngươi đi làm tốt chuyện này cho ta, dùng bao nhiêu tiền đều được, không cần thông báo ta.”
“Vâng, ta đây đi làm liền.” Lão quản gia yên lặng nuốt xuống lời khuyên bên miệng, gật đầu lui xuống.
Ôn Noãn nằm ngửa trên ghế dài, chung quanh được bao bọc bởi hàng ngàn bông hoa, hít thật sâu một hơi, trong mũi tràn ngập mùi hoa. Làm con của một kẻ có tiền, cảm giác của Ôn Noãn chỉ có thể dùng một chữ để hình dung.
Sảng!
__________
Cấp ba nghỉ hè hoàn toàn khác với các cấp khác, dù sao cũng sắp thi đại học, có thể tận dụng bao nhiêu thời gian liền tận dụng. Vào lúc những học sinh cấp khác còn đang ở nhà chơi bời, học sinh cấp ba đã ngồi trong phòng học.
“Học kỳ cuối cùng của cấp ba, mọi người cũng biết là quan trọng thế nào, chúng ta...” Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng dõng dạc hùng hồn giảng phải phấn đấu nỗ lực như thế nào, cần phải học tập chăm chỉ như thế nào.
Cốc cốc cốc, cửa phòng học bị người gõ vang, chủ nhiệm lớp dừng lại nhìn về phía cửa, cư nhiên lại là phó hiệu trưởng, liền vội vàng đi ra ngoài.
“Tiểu Lưu, đây là bạn học mới chuyển trường đến, Ôn Noãn, ta giao cho ngươi, ngươi cần phải dạy dỗ thật tốt đấy.” Phó hiệu trưởng cho chủ nhiệm lớp một ánh mắt ý vị thâm thường.
Chủ nhiệm lớp nháy mắt đã hiểu ám chỉ của phó hiệu trưởng, hắn gật đầu: “Ta đã biết.”
Nhìn phó hiệu trưởng rời đi, chủ nhiệm lớp cười thân thiết với Ôn Noãn: “Bạn học Ôn Noãn, vào cùng ta thôi, các bạn học nhất định sẽ thích ngươi.” Lời này hắn cũng không nói sai, trước mắt thì cô gái Ôn Noãn này nhìn khá ngoan ngoãn dễ thương, rất làm cho người ta thích, diện mạo này ở trong trường cũng là số một số hai, chắc chắn đám nam sinh sẽ không bắt nạt cô.
“Được.” Ôn Noãn cười gật đầu, từ đầu đến cuối đều là một bộ dáng thục nữ.
“Các bạn học, hôm nay lớp chúng ta có một bạn nữ sinh mới chuyển tới.” Chủ nhiệm vào lớp học trước để nói với các bạn học một tiếng, sau đó ý bảo Ôn Noãn đi vào tự mình giới thiệu.
“Chào mọi người, ta là Ôn Noãn, là học sinh từ trường Hối Thành chuyển đến.” Ôn Noãn tự nhiên hào phóng nói.
Chi---Phanh!
Một nam sinh vẻ mặt hoảng sợ đứng lên làm đổ cả ghế: “Là là là... Là ngươi!”
Ôn Noãn nheo nheo mắt, đến khi thấy rõ nam sinh kia mới mở miệng: “Nha, thì ra là ngươi. Quần mới không tồi, là hàng mới nhất của hãng DL đi.”
“Ngươi ngươi ngươi... “ Nam sinh miệng nói lắp, ngón tay chỉ Ôn Noãn toàn thân run rẩy.
“Lý Húc, ngươi đang làm gì! Đây là lớp học!” Mặt chủ nhiệm lớp chùng xuống nhìn nam sinh kia liếc mắt một một cái.
Lý Húc bị chủ nhiệm lớp trừng một cái lập tức tỉnh táo, hắn hoảng loạn nhìn Ôn Noãn, luống cuống tay chân thu thập cặp sách chạy như bay ra khỏi phòng học: “Ta không học nữa!”
Về đám Lý Húc kia, cả ngày không chịu học hành chỉ biết đánh nhau gây chuyện, chủ nhiệm lớp ước gì bọn họ mau rời đi, tránh ảnh hưởng đến thanh danh của lớp. Hắn trực tiếp làm lơ chuyện học sinh trốn đi, ngược lại cười với Ôn Noãn nói: “Bạn học Ôn Noãn không cần để ý đến hắn, trước tiên ngươi cứ ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ đi.”
“Vâng, cảm ơn lão sư.” Ôn Noãn gật gật đầu, bước nhanh đến chỗ ngồi của mình.
.....
Là cô ấy! Cư nhiên lại là cô ấy! Cô ấy lại chuyển trường đến đây, là duyên phận sao! Đôi mắt bị che bởi tóc mái cùng cặp kính gắt gao nhìn chằm chằm dáng người thanh lệ kia, trên mặt cô là nụ cười ôn hòa, tóc dài nhu thuận xõa tung sau người, càng tăng thêm một ít khí chất ôn nhu của cô, một thân đồng phục khó coi mặc trên người cô lại xinh đẹp vạn phần.
Tà khí và ôn nhu liên tiếp thay đổi trên mặt cô, các loại mị lực, mặc kệ là loại nào, trong mắt Hạ Tử Ngang đều xinh đẹp đến không thể bỏ qua, hắn nhìn cô một bước một bước đến gần mình, trái tim theo bước chân của cô cũng nhảy lên theo.
“Lớp trưởng, tan học ngươi mang theo bạn học mới đi tham quan trường.” Chủ nhiêm nói với Hạ Tử Ngang ngồi phía sau Ôn Noãn.
Hạ Tử Ngang gắt gao nhìn chằm chằm sau lưng Ôn Noãn, ánh mắt dừng ở tóc cô, lỗ tai, sau đó xuyên qua áo thun mỏng mà nhìn thấy xương cột sống, hai tay không chịu khống chế duỗi về phía lưng cô, khi sắp chạm vào tóc cô thì đột nhiên bừng tỉnh.
“Lớp trưởng, ngươi nghe ta nói không!” Chủ nhiệm lớp cao giọng nói.
“Vâng vâng! Ta đã biết!” Hạ Tử Ngang đột nhiên đứng lên liên tục lên tiếng.
Chuyện học sinh mới đã xong, chủ nhiệm lớp tiếp tục giảng giải, thẳng đến trống đánh được năm phút mới miễn cưỡng dừng lại, hắn lại dặn dò vài câu, sau đó dưới ánh mắt chờ đợi của chúng học sinh tuyên bố tan học.
Học sinh đang an tĩnh nháy mắt ầm ĩ lên, một ít bạn học hướng ngoại nhiệt tình bước nhanh đến bên Ôn Noãn vây quanh cô hỏi chuyện.
“Ôn Noãn, vì sao ngươi lại chuyển trường?
“Đúng vậy đúng vậy, nghe nói Hối Thành là trường học quý tộc, thực tốt.”
“Ôn Noãn, ngươi học hành thế nào?”
“Ngươi thật xinh đẹp, bảo dưỡng như thế nào vậy?”
“Ngày thường ngươi thích làm những gì?”
“Cái trường kia chán chết nên muốn đổi hoàn cảnh mới chơi. Học tập rất kém cỏi, cơ bản là đứng thứ nhất từ dưới lên. Chưa từng bảo dưỡng, ta đây trời sinh. Thích xem manga anime, chơi cos, đánh nhau, ỷ thế hiếp người.” Ôn Noãn không chần chờ chút nào, nhất nhất trả lời vấn đề của học sinh.
Chúng học sinh:...Muội tử thật ngay thẳng.
“Xin hỏi ai là lớp trưởng? Ta muốn đi dạo quanh trường.” Ôn Noãn cười hỏi.
Mọi người yên lặng đem ánh mắt tập trung về phía sau Ôn Noãn.
So với nam sinh bình thường thì kiểu tóc có chút dài đen, tóc mái dày nặng cùng cặp kính hoàn mỹ che đi dung mạo hắn, hắn cúi đầu, hai tay khẩn trương nắm chặt, đồng phục to rộng thùng thình càng làm hắn thêm mềm yếu.
“Chào lớp trưởng, ta là Ôn Noãn, ngươi thì sao?” Ôn Noãn vươn tay về phía Hạ Tử Ngang.
Giữa lòng bàn tay có hơi ẩm. Hạ Tử Ngang có chút khẩn trương cọ cọ lòng bàn tay của mình, sau đó thật cẩn thận vươn tay.
Ôn Noãn quyết đoán vươn tay cầm tay hắn bắt hai cái: “Ngươi tên là gì?”
“Hạ Tử Ngang...” Hạ Tử Ngang nhẹ giọng trả lời.