Editor: @uongtravoiq
Trên hành lang khi dạy học tầng 3, hai học sinh một nam một nữ trước cửa lớp 5 đang cãi nhau kịch liệt. Nam sinh nhuộm một đầu màu đỏ sẫm, tai trái đeo khuyên hình đầu lâu, tay đeo đủ loại nhẫn, cách ăn mặc và trang điểm của hắn rất giống với Lương Hiểu Huy, toàn thân trên dưới chỗ nào có thể đeo dây xích bạc thì đều treo.
Mà đứng đối diện hắn là một nữ sinh ăn mặc hoàn toàn ngược lại. Tóc buộc đuôi ngựa, một thân đồng phục quy củ, cả người toát lên vẻ sạch sẽ, gọn gàng, hoạt bát, đáng yêu.
Hoá ra là nữ chính, Ôn Noãn cẩn thận đánh giá nữ sinh đáng yêu kia. Trong tiểu thuyết, nữ chính Lâm Miêu Miêu dựa vào ngoại hình đáng yêu, tính cách hoạt bát hấp dẫn rất nhiều sự chú ý của nam sinh trong đó bao gồm Lương Hiểu Huy và Hà Chí. Hai nam sinh tranh đấu không chỉ vì chức đại ca của lớp mà còn vì Lâm Miêu Miêu.
Lương Hiểu Huy tương đối lăng nhăng. Trong lúc tranh Lâm Miêu Miêu với Hà Chí, hắn còn đi trêu đùa các nữ sinh khác. Tuy không thật sự muốn ở cùng các cô nhưng hắn cứ nhìn thấy mỹ nhân là không nhịn được mà đùa giỡn. So với Lương Hiểu Huy, Hà Chí mạnh hơn nhiều vì hắn toàn tâm toàn ý với Lâm Miêu Miêu nhưng lại không dẻo miệng nên luôn khiến Lâm Miêu Miêu tức giận.
Khi Lâm Miêu Miêu còn chưa chuyển sang lớp ba của Hạ Tử Ngang, ba người bọn họ thường xuyên diễn tiết mục hai nam tranh một nữ ở lớp năm.
“Lâm Miêu Miêu, tôi nói lại lần cuối, chuyện của Lương Hiểu Huy không phải do tôi làm! Cô tin hay không thì tuỳ!” Hà Chí đen mặt nhắc lại từng câu từng chữ mà bản thân từng nói. Sau đó định quay người lại rời đi.
“Cậu đứng lại!” Lâm Miêu Miêu nhanh chân bắt lấy tay Hà Chí: “Cậu còn không thừa nhận? Cậu có biết Lương Hiểu Huy bị đả kích lớn như nào không? Cậu ấy hiện tại còn không muốn đi học nữa!”
“Kẻ thù của nó nhiều lắm, biết đâu lại bị ai đó đánh lén. Tại sao cô liền chắc chắn là do tôi làm?” Vẻ mặt của Hà Chí có chút bi thương.
“Bởi vì chính miệng Lương Hiểu Huy nói vậy! Cậu ấy là người bị hại, tớ không tin cậu ấy thì tin ai?”
Hà Chí trực tiếp hất tay Lâm Miêu Miêu ra, nổi giận đùng đùng rời đi.
“Hà Chí, cậu mau đi xin lỗi Lương Hiểu Huy!” Lâm Miêu Miêu đuổi theo Hà Chí biến mất ở ngã rẽ hành lang.
Vừa xem kịch xong, đám học sinh bắt đầu nhiệt liệt thảo luận, hoá ra chuyện Lương Hiểu Huy là do Hà Chí làm, thật không ngờ Hà Chí xuống tay lại độc như vậy.
“Hà Chí thật biết chơi. Ha ha ha!” Trong lớp không biết ai nói câu này, những người khác cũng nháy mắt cười hùa theo.
Trẻ con chính là trẻ con, bọn họ không biết tính nghiêm trọng của sự việc này sẽ tạo thành bóng ma tâm lý như thế nào bởi vậy mà đám học sinh đều có thái độ vui đùa. Tuy vậy nhưng Ôn Noãn cũng cảm thấy việc này rất có ý tứ... Cô cong cong môi, nhẹ nhàng cười rộ lên.
Thời gian đi học đối với một người suốt ngày ăn chơi như Ôn Noãn trôi qua rất nhanh, cảm giác còn chưa chơi đã thì đã đến trưa rồi. Tiếng chuông nghỉ trưa vang vọng cả khu dạy học, đám học sinh ồn ào, nhốn nháo mang hộp cơm đến phía nhà ăn.
“Hôm nay ăn gì?” Ôn Noãn quay lại hỏi Hà Tử Ngang.
“Tớ... tớ có làm một chút đồ ăn. Cậu có muốn ăn không?” Hạ Tử Ngang đỏ mặt, nói.
“Cậu làm?” Ôn Noãn ngạc nhiên nhìn hộp cơm màu xanh trong tay Hà Tử Ngang.
“Đúng vậy.” Hạ Tử Ngang gật gật đầu, mở hộp để Ôn Noãn xem đồ ăn bên trong.
Hộp cơm bằng nhựa màu xanh có hai tầng, tầng thứ nhất chứa cơm tẻ, tầng thứ hai là đồ ăn. Măng bị cắt thành lát mỏng rồi xào với thịt tạo mùi hương nghi ngút, thịt kho tàu và cà tím nằm gọn gàng xinh xinh trong góc hộp cơm, chính giữa là trứng xào cà chua hồng hồng vàng vàng đẹp mắt.
“Nhìn không tệ. Tớ muốn nếm thử.” Ôn Noãn cầm lấy chiếc đũa Hạ Tử Ngang đưa, không chút khách khí gắp miếng măng cho vào miệng.
Hạ Tử Ngang vừa chờ mong vừa khẩn trương nhìn sắc mặt Ôn Noãn, nguyên liệu trong cô nhi viện không được đầy đủ lắm, món có thể làm được chỉ là một vài đồ ăn bình thường của gia đình, không biết người luôn ăn sơn hào hải vị như cô ấy có quen hay không, Hạ Tử Ngang thầm thấp thỏm trong lòng.
Miếng măng nhai giòn ngon miệng. Vẻ mặt của Ôn Noãn không thay đổi nuốt đồ ăn trong miệng, yên lặng đặt chiếc đũa trên hộp cơm.
“Không... không ngon sao?” Biểu cảm Hạ Tử Ngang có chút u ám.
“Cậu đưa giá đi.” Ôn Noãn trầm giọng nói.
Hà Tử Ngang sửng sốt: “Giá cả gì cơ?”
“Giá trị con người của cậu.” Ôn Noãn nhanh chóng nắm lấy tay Hạ Tử Ngang, đôi mắt lấp lánh nhìn hắn: “Nói đi, tốn bao nhiêu tiền mới có thể mua cậu về nha?”
Gương mặt trắng nõn nhiễm đỏ, Hạ Tử Ngang khó khăn nói: “Cậu cậu cậu không cần phải nói đùa, tớ...” Tớ thật sự sẽ.
“Tớ nghiêm túc!” Ôn Noãn nghiêm túc nói: “Chỉ cần cậu nói, tớ khẳng định có thể lo cho cậu!”
“Chúng ta... Chúng ta đi ăn cơm đi.” Hạ Tử Ngang trốn tránh ánh mắt của Ôn Noãn, luống cuống rút tay về.
“Được thôi. Nếu cậu không muốn... “ Ôn Noãn có chút thất vọng thở dài.
“Nếu cậu thích ăn thì tớ có thể thường xuyên làm cho cậu.” Thấy biểu tình mất mát của Ôn Noãn, Hạ Tử Ngang nhanh chóng mở miệng bổ cứu.
“Được nha, liền như vậy đi!” Ôn Noãn lập tức mặt mày hớn hở.
Hạ Tử Ngang:... Cảm giác như mình vừa bị lừa.
“Đi đi đi, ăn cơm ăn cơm!” Ôn Noãn gắp cơm đưa vào miệng.
“Ừ.” Hành vi thân mật cùng ăn chung một hộp cơm khiến trong lòng Hạ Tử Ngang nhảy nhót, hắn lấy đũa gắp cơm đúng vị trí Ôn Noãn vừa gắp.
“Kĩ năng của cậu rất không tồi, cậu học từ ai vậy?”
“Đầu bếp ở cô nhi viện.”
“Món cậu am hiểu nhất là gì?”
“Món cay Tứ Xuyên.”
“Đúng rồi, cậu khống chế Lương Hiểu Huy như thế nào vậy?”
“Tớ dùng -!” Hạ Tử Ngang đột nhiên ngừng buộc miệng trả lời, sắc mặt ửng hồng nháy mắt trở nên tái nhợt, hắn nhanh chóng kinh hoàng thất thố ngẩng đầu liếc nhìn Ôn Noãn một cái, ngay sau đó cúi đầu.
“Dùng cái gì?” Ôn Noãn cười hỏi: “Cậu nói đi!”
“Ôn Noãn tớ...” Hạ Tử Ngang định mở miệng giải thích, nhưng khi mở miệng lại không biết phải cãi lại cái gì. Có cái gì cần phải giải thích, chính hắn là người làm chuyện này, cơ bản không có biện pháp thoái thác, hơn nữa hắn không muốn lừa dối cô.
“Ừ?” Ôn Noãn hưởng thụ mỹ thục: “Làm sao vậy?”
Đôi đũa trong tay càng cầm càng chặt, gân xanh nổi trên mu bàn tay, hắn dùng sức cắn môi dưới, trong miệng có mùi máu cũng không bỏ ra.
Ôn Noãn buông đôi đũa trong tay, duỗi tay xoa nhéo cái tay đang cầm đũa của Hạ Tử Ngang, tay còn lại lướt qua bàn học, nắm cằm hắn.
“Bị thương rất khó nhìn.” Ôn Noãn hơi hơi mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng dùng sức tách miệng Hạ Tử Ngang, giải cứu môi dưới của hắn.
Hạ Tử Ngang thuận theo hơi hơi hé miệng, vết thương ở môi dưới chảy ra vài vết máu.
“Cậu sợ cái gì? Tớ cũng sẽ không khai cậu đâu.” Ôn Noãn vén tóc mái Hạ Tử Ngang lên, tháo mắt kính hắn xuống.
“Tớ...” Hạ Tử Ngang rũ mắt xuống, tránh ánh mắt Ôn Noãn.
“Ừ?”
“Tớ sợ...”
“Sợ cái gì?”
“Tớ sợ cậu ghét tớ...” Khai báo cái gì, liền tính là ngồi tù hắn cũng không thèm để ý, hắn để ý chính là cái nhìn của cô.
- --------
Im come back!!!!!
Khá lâu phải không ạ *cúi đầu* hè đến rồi mình cũng có chút thời gian quay lại với con của mình aaaaaa
Rồi tự nhiên lười phát hiện ra cái vườn trường như thế này để xưng hô là “tớ” với “cậu” nó dễ thương quá đi mất huhuu vậy nên bây giờ lười sẽ để xưng hô như vậy nhaaaaa
Thay đổi hơi đột ngột mong mọi người ném đá vừa vừa