Editor: Lười & Yum
***********
“Ôn Noãn! Em muốn chị mổ bụng tự sát ngay trước mặt em có phải hay không!”
Giọng nói mềm nhẹ dễ mến ngày xưa của biên tập giờ đây lại táo bạo y như bị nhétthêm hỏa dược, Ôn Noãn yên lặng đưa di động cách xa tai một chút, tiếng hét tê tâmliệt phế truyền ra di động.
“Biên tập đại nhân bình tĩnh, đêm nay nhất định sẽ giaocho chị, thật sự!” Mấy ngày nay Ôn Noãn vì đuổi bản thảo mà mất ăn mất ngủ, hìnhtượng bây giờ của cô không khác bệnh nhân tâm thần trong phòng chăm sóc đặc biệtlà mấy, đầu tóc bù xù y như tổ chim, đôi mắt linh động ngày thường bây giờđã hoàn toàn tàn rã, quầng thâm mắt dày đến nỗi có thể so sánh với quốc bảo, áo ngủtrên người mặc gần hai mươi ngày, hít một cái, mùi hương này quả thật không mộttừ nào có thể miêu tả được.
Cái loại đảm bảo này biên tập thật là nghe cũng khôngmuốn nghe, danh hiệu vua bản thảo của Ôn Noãn cũng không phải tự nhiên màcó, nếu mỗi ngày mà không giục cô ấy thì bản thảo của tháng này chắc phải treo mất:“Là em nói đấy, nếu đêm nay em không nộp lên thì chị sẽ đồng quy vu tận với em!”Biên tập ở bên kia điện thoại nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được!” Được biện tập chophép, Ôn Noãn lấp tức tắt điện thoại bay đến chỗ máy tính, chỉ chốc lát, tiếng bùmbùm đánh chữ liền vang lên trong nhà.
Mặt trời ngoài của sổ mọc lên rồi lại lặnxuống, Ôn Noãn ngồi ngay ngắn trước máy tính, bàn tay không ngừng lướt trên bànphím, cái bụng rỗng tuếch lại kháng nghị lần nữa, nhưng tiếng bụng đói này vẫnkhông thể làm đương sự chú ý.
Kim đồng hồ dần dần chuyển đến số 10, Ôn Noãn gõxuống một chữ cuối cùng, ngón trỏ từ từ ấn xuống dấu câu.
Cuối cùng cũng viếtxong... Tinh thần căng chặt của Ôn Noãn chợt thả lỏng, mí mắt như thể treo lên haiquả cân nặng nề nhíu xuống. Cô chống đỡ tinh thần di chuyển chuột, gửi bản thảohoàn thành đến hộp thư của biên tập, sau đó mở QQ lên để lại di ngôn. “
Cho dù xảyra chuyện gì cũng phải đợi em tỉnh ngủ rồi giải quyết QAQ!”
Xác nhận tin nhắn gửiđi thành công, Ôn Noãn không còn tâm tình gì tắt máy, một chân đá rơi tổng nguồnđiện liền đứng dậy vội vàng chạy vào phòng ngủ.
Bây giờ cô chỉ muốn ngủ bù lại chomấy ngày trước, nếu còn không ngủ thì thân thể cô thật sự phải báo hỏng. Nghĩ như vậy, Ôn Noãn trực tiếp cởi bỏ áo ngủ trên người, tắm cũng không tắm liền chui vàotrong chăn. Chăn đệm mềm mại ôm lấy thân thể, sóng cảm mỏi mệt chưa từng cónhư sóng thần mãnh liệt đánh úp bản thân, Ôn Noãn còn không kịp phản ứng đã bịcảm giác mỏi mệt chưa từng có đánh sụp tia tinh thần cuối cùng, đâu cô nghiêng vềmột bên, hoàn toàn lâm vào hôn mê.
....
Ánh sáng mặt trời sau giờ ngọ ấm áp dào dạtlại không chói mắt, nó cẩn thận xuyên qua mặt kính, ôn nhu chiếu vào trên giườngđệm.
Khuôn mặt trắng nõn chôn trong chăn lộ ra phiếm hồng nhàn nhạt, trên trán bởivì mấy hôm trước thức đêm mà nổi lên mấy hột mụn vô cùng chói mắt.
“Ưm ~” ÔnNoãn ngâm khẽ một tiếng trở mình, lông mi dài rậm run lên nhè nhẹ, chỉ chốc lát,bóng tối biến mất, một đôi mắt buồn ngủ tràn đầy hơi nước xuất hiện.
Cảm giác ngủmà tự nhiên tỉnh thực sự làm Ôn Noãn thỏa mãn cực kỳ, toàn thân cô thẳng băngduỗi cái eo lười, kể cả vì động tác của cô mà bay tới từng trận bụi mỏng cũng khôngảnh hướng đến tâm tình vui sướng của cô.
Giấc ngủ này, chỉ một chữ thôi, sảng!
ÔnNoãn lại lăn lộn trên giường một lúc, qua cả buổi cô mới mò xuống đi vào toilet. Xửlí một phen, cuối cùng Ôn Noãn cũng đắp mặt nạ lắc lư lảo đảo đi ra.
Tỉnh thì trả lờiđiện thoại cho chị - Biên tập.
Ôn Noãn nghịch di động một lúc, mới tìm số của biêntập gọi đi.
“Biên tập đại nhân buổi chiều tốt lành, em là Ôn Noãn.” Ôn Noãn vừa mởtúi mì ăn liền vừa chào hỏi với biên tập.
“Ba ngày không có tin tức, chị còn nghĩ emngủ chết ở trong nhà rồi.” Biên tập đáp lại.
“Giấc ngủ này ngủ được rất sảng khoái.”Ôn Noãn đối với việc biên tập bắt đầu mở ra hình thức cuồng công việc đã tập mãithành quen, cô trực tiếp làm lơ chị ấy độc miệng, cười ha hả đổi đề tài: “Bản thảo chịđọc xong chưa? Có chỗ nào cần sửa không?“.
“Ừ, chị xem xong rồi, chỉ có mấy chitiết nhỏ cần sửa lại thôi, còn lại đều ok.”
“Nhanh như vậy đã xem xong rồi?”Ôn Noãnkinh ngạc: “Quả nhiên tốc độ gõ chữ mãi mãi không thể bằng tốc độ đọc sách được.”
“Số chữ trong truyện của em vốn dĩ đã ít đi rồi, đọc trong ba ngày vẫn còn chậmđấy.”
“Thật đau lòng, bộ này em viết rất lâu đấy.” Ôn Noãn sống không còn gì luyếntiếc nói.
“Đúng vậy, một quyển chưa được 50 vạn chữ em viết hơn nửa năm, cònkhông biết xấu hổ mà nói.” Biên tập mắt trợn trắng.
Nhân sinh gian nan có một sốviệc xin đừng vạch trần... Ôn Noãn đuối lý yên lặng thay đổi đề tài: “Biên tập đại nhân, em nhớ là lúc trước chị từng nói, là chị học ở trường cấp hai Hối Thành phảikhông ạ?”
“Đúng vậy, có chuyện gì à?” Biên tập hỏi.
“Em có một người bạn hồi trướcđã từng học ở trường cấp hai Hối Thành, cùng khóa với chị.” Nói xong, Ôn Noãn lấymột bộ hồ sơ đựng trong túi dai ra: “Anh ấy tên Bạch Lễ.”
Tuy Ôn Noãn bế quan tuluyện để đuổi kịp bản thảo nhưng cũng không quên chú ý tới Bạch Lễ, bởi vì trongnguyên tác, tác giả không đề cập gì đến sự việc trước đó của hắn, thân thế của hắnhay hắn đã trải qua cái gì, nguyên nhân nào làm hắn trở thành con người như bâygiờ, những việc này trong nguyên tác hoàn toàn tìm không thấy từ nào đề cập đến.Vai chính của Bạch Lễ cứ như xuất hiện từ không khí, thần bí cường đại, gần nhưtoàn năng. Để hiểu rõ đối tượng, Ôn Noãn đành phải dùng số tiền lớn thuê thám tửtư nổi tiếng trong thành phố đi điều tra cuộc sống của Bạch Lễ, mặc dù tên thám tửkia không đáng tin lắm nhưng vẫn tốt hơn việc cô không biết gì, có tư liệu, cô liền phântích một ít thông tin đơn giản, nếu có thể tìm thấy cách để chiếm được trái tim hắnthì tuyệt cú mèo.
Nhưng mà... Sự thật nói cho Ôn Noãn biết cô đã suy nghĩ quá nhiều.
Tư liệu về Bạch Lễ thật sự rất ít, cho dù người điều tra là thám tử tư nổi danh cũngchỉ tra được hai tờ giấy mỏng, hơn nữa, 80% nội dung là việc hắn chăm học ra sao,còn lại gì gì đó đều là chuyện linh tinh. Mãi đến cuối tư liệu về lúc Bạch Lễ học trung học phổ thông —— Bạch Lễ, năm hai thôi học.
“Bạch Lễ?!” Biên tập chợt đề cao giọng.
Phản ứng của bên kia điện thoại làm Ôn Noãn nhướng mày, một bên thì cô lật xemtư liệu trong tay, một bên mở miệng dò hỏi: “Ừ, xem ra chị biết hắn nha.”
“Em làm sao lại kết bạn với hắn rồi?” Biểu cảm của biên tập bên kia có chút không tốt,cô nhíu chặt mày, động tác trên tay đã dừng lại khi nào không hay biết.
“Cùng nhau trải qua chút việc, cũng xem là đồng sinh cộng tử.” Ôn Noãn trả lời nói:“Hình như chị không thích hắn lắm? Sao thế?”
“Bởi vì trong mắt chị hắn là tội phạm giết người.” Ngữ khí biên tập trầm trọng mởmiệng nói.
————
Trong đại sảnh nhà ăn rộng lớn, những cái bàn được lau chùi bóng loáng sạch sẽ lấplánh dưới ánh đèn, ghế dựa màu xanh thì xếp gọn gàng ngay ngắn, khoảng cách giữamỗi ghế y chang nhau cứ như được đo bằng thước. Các phạm nhân mặc đồng phục nhàtù mỗi người một đĩa cơm, dưới sự trông coi của vài tên cảnh ngục mặc võ trang, bọn họ thành thật xếp thành hàng dài nhận đĩa cơm đi vào cửa.
Bạch Lễ đến muộn, hắn lấy một đĩa đựng cơm và một ly nước, nhìn nhìn hàng bàn dài bên kia, cuối cùng chọn một chỗ ít người đi đến.
“Lão.. Bạch Lễ, bên này!” Hai chữ “Lão đại” vừa đến bên miệng đã bị nuốt trở về, hắn liếc cảnh ngục bên cạnh một cái, thấy vẻ mặt hắn (cảnh ngục)không có gì khác thường thì nhẹ nhàng thở ra. Nhà tù có quy định rằng phạmnhân không được kết bè kết phái với nhau, tuy rằng những bè phái trong tối khôngít, nhưng không cái nào dám để lộ ra ánh sáng trước mặt cảnh ngục. Nam nhân lưu manh nhẹ vẫy tay với Bạch Lễ, ra hiệu với hắn đến chỗ ngồi của mình.
Bạch Lễ quay đầu lại nhìn nhìn, phát hiện vài “bạn” tù đã chiếm được mấy bàn hàng đầu, nếu như đi qua kia, hắn có thể ăn cơm sớm hơn. Bạch Lễ gật gậtđầu, bước về phía nam nhân kia.
“Bạch Lễ, cùng đi lấy cơm đi.” Tuy rằng ngoài miệng, hắn gọi thẳng đại danh Bạch Lễ nhưng sơ hãi và lấy lòng trong mắt lại không thiếu chút nào.
“Được, cảm ơn.” Bạch Lễ không từ chối, hắn nghiêng người đứng vào chỗ bạn tù vừa mới xếp hàng xong.
“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.” Thấy hắn tiếp nhận chuyện mình lấy lòng, nam nhân lưu manh thở phàonhẹ nhõm. Chuyệm xảy ra trong phòng giam lúc trước đến giờ vẫn làm hắn cảm thấy sợ hãi, tuy hắn bị bắt giam cũng vì đánh trọng thương ngườikhác, nhưng đó là vì hắn không khống chế tốt lực đạo mà ra tay nặng, còn tên Bạch Lễ này chắc chắn có ý muốn giết chết người.
Hắn là một tên điên, còn là một tên điên đáng sợ có chỉ số thông minh cao, nam nhânlưu manh nhìn người trước mặt thầm nghĩ.
“Này, thấy rồi chứ, là tên kia đó.”
“Không thể nào, gầy y như cây trúc vậy, mày có chắc là hắn đánh hầu tử dọa chết khiếp không đấy?”
“Tuyệt đối không sai, Tiểu Ngũ chính mắt nhìn thấy, hầu tử bị nắm tóc đập đầu xuống đất, hoàn toàn không thể phản kháng.”
“Chân nhân bất lộ tướng nha.”
Mọi người xung quanh vừa quan sát Bạch Lễ vừa nhỏ giọng nghị luận, sự việc BạchLễ đánh nhau trong phòng giam trước đó cơ hồ đã truyền khắp nhà tù, loại việc tháchthức quy tắc của ngục giam và đám phạm nhân thế này thực sự rất ít,nhất là mấy năm gần đây, người này vẫn là người đầu tiên, mọi người có rất nhiềusuy đoán đối với người tên Bạch Lễ này, nhưng bọn hắn hoàn toàn không nghĩ tớitên này đã đẹp trai lại còn toàn toát ra hơi thở của người có học như thế.
Bọn họ còn tưởng là một tráng hán đầy cơ bắp chứ... Mọi người cùng nghĩ.
********
Yum: Hello mọi người, từ giờ mình sẽ đồng hành cùng Lười, mong mọi người giúpđỡ do là lần đầu mình edit nên có gì không hợp ý, các bạn nhớ cmt nha. Love~