Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Chương 61: Chương 61: Tướng quân tinh phân yêu ta (10)




Edit: luoicon27

Beta: Mì

La Tư đứng ở bên bàn ăn yên lặng chờ ông chủ nhà mình đến, từ lần trước được vị đại thần kia chỉ điểm, hắn liền dốc lòng nghiên cứu phương pháp cùng bí quyết làm đồ ăn Trung Quốc, hôm nay bàn đồ ăn này có thể nói là tác phẩm đắc ý nhất của hắn. Tin tưởng vị khách quý kia nhất định sẽ vừa lòng, La Tư tự tin nghĩ.

Cửa nhà ăn bị người hầu kéo ra hai bên, nam nhân anh tuấn cùng nữ nhân xinh đẹp cầm tay đi vào nhà ăn.

Sau khi thấy rõ nữ nhân bên người ông chủ nhà mình, La Tư đầu tiên là sửng sốt, sau đó kích động vọt qua chỗ cô.

“Đại thần, rốt cuộc lại gặp được ngài!” Tự lần gặp mặt ở nhà ăn đó, La Tư vẫn chưa thấy qua Ôn Noãn, hắn vốn dĩ muốn cho cô nếm thử đồ ăn Trung Quốc hắn đã cải tiến, có thể cho hắn ý kiến càng tốt, nhưng lâu như vậy hắn cũng không thấy cô lại đến nhà ăn ăn cơm: “Về sau ngài liền không xuất hiện, ta cho rằng ta sẽ không còn được gặp lại ngài!” La Tư kích động cầm hai tay Ôn Noãn lay lay.

Ôn Noãn sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại: “Là ngươi a, đúng là đã lâu không thấy. Về sau là ta nghỉ phép, cho nên không đi nhà ăn.”

“Thì ra là như thế.”

“Đúng vậy.”

Hai người Ôn Noãn cùng La Tư liền đứng ở cửa nhà ăn trò chuyện, bọn họ ngươi một câu ta một câu, hoàn toàn xem nhẹ Lôi Nặc đứng bên cạnh, quản gia cẩn thận cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt thiếu gia nhà mình, yên lặng dịch sang bên cạnh hai bước.

La Tư, tự giải quyết cho tốt đi... Quản gia ở trong lòng nói.

“Khụ khụ...” Sắc mặt Lôi Nặc hơi hơi biến thành màu đen, hắn nắm tay đặt ở bên miệng khụ hai tiếng ý đồ hấp dẫn chú ý hai người, ai biết hai người kia hoàn toàn đắm chìm trong chuyện giao lưu mỹ thực, một chút cũng không phản ứng hắn.

Sắc mặt Lôi Nặc lại đen thêm một ít: “Khụ khụ!”

Hai người đang trò chuyện với nhau thật vui vẻ đồng thời im lặng, bọn họ chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Lôi Nặc đứng ở một bên, vô tội chớp chớp mắt trầm mặc không nói.

“Xem ra ngươi cũng không phải rất đói bụng, vậy đem đồ ăn đều đổ đi.” Lôi Nặc mặt không cảm xúc giơ tay ý bảo quản gia đổ đồ ăn.

“Từ từ!” Ôn Noãn vội vàng ném ra tay La Tư, ôm lấy cánh tay Lôi Nặc quơ quơ: “Ta rất đói, thân ái, chúng ta ăn cơm đi ~” Trong sinh hoạt hằng ngày,rõ ràng Lôi Nặc ban ngày so với buổi tối càng khó chiều, Ôn Noãn ban ngày nhường nhịn, buổi tối lại trở nên cường thế, cô cũng sắp bị lăn lộn thành tinh phân giống hắn.

“Tướng quân.. Đại thần, các ngươi?” La Tư có chút khiếp sợ nhìn hai người ở chung thực thân mật. Tuy rằng ngày thường hắn không có hứng thú xem tin tức, nhưng là tiểu tin tức của nhân viên hắn vẫn có thể nghe thấy, nghe nói tướng quân có một tình nhân, tình nhân kia lại là dạy dỗ sư. Lúc trước La Tư không tin, nhưng hiện tại phát hiện dạy dỗ sư cùng đại thần là một người, hắn liền tin tưởng không nghi ngờ. Rốt cuộc tướng quân đối vơia nấu nướng thực cuồng nhiệt, tìm một đầu bếp nấu ăn giỏi là rất có khả năng, còn chỗ nào sẽ để ý cô đang làm gì.

“Chúng ta là bao —”

Ánh mắt sắc bén như mũi tên thẳng tắp đâm vào thân thể, người Ôn Noãn cứng đờ, mạnh mẽ nuốt xuống mấy chữ “quan hệ nuôi dưỡng” sắp buột miệng thốt ra.

Quay đầu nhìn nhìn Lôi Nặc, Ôn Noãn phát hiện hắn cũng không có nhìn mình, mà là nhìn không chớp mắt đồ ăn trên bàn cơm phía trước, nhận thấy được cô đang nhìn hắn, hắn nghiêng đầu, bình đạm nhìn vào mắt cô, sau đó liền dời mắt.

Ôn Noãn khóe miệng giật giật, cô điều chỉnh lại vẻ mặt, quay đầu lại, cười nói với La Tư: “Chúng ta là tình lữ.”

“Chúc mừng chúc mừng! Chúc mừng tướng quân, chúc mừng đại thần!” La Tư vội vàng mở miệng chúc phúc.

“Cám ơn.” Ôn Noãn ôm cánh tay Lôi Nặc, thân mật chọc chọc hắn: “Nhân gia chúc phúc chúng ta đó, mau nói cám ơn đi, cự tuyệt người khác chúc phúc sẽ bị chia tay.”

“Cám ơn.” Lôi Nặc quyết đoán mở miệng nói lời cảm ơn.

“Không có gì không có gì!” Bị ánh mắt không cảm xúc của Lôi Nặc nhìn chằm chằm, La Tư cảm giác cả người đều nổi da gà.

“La Tư, nơi này không còn chuyện của ngươi.” Ngữ khí Lôi Nặc bình đạm nói: “Chi nhánh ở thành C mới tuyển một đám đầu bếp mới, ngươi đi qua chỉ giáo cho bọn hắn một chút đi, ta bảo quản gia đặt tốt vé máy bay ngày mai cho ngươi, lần này đi ra ngoài tất cả phí dụng đều do công ty chi trả.”

La Tư sửng sốt: “Tướng quân không phải an bài Tắc Khắc đi sao?” Trên thực tế chi nhánh ở thành C đã mở được vài ngày, Lôi Nặc cũng đã phái chủ bếp cùng quản lý đến đó. Trước mắt sinh ý của chi nhánh vẫn rất tốt, cũng không có vấn đề gì, Lôi Nặc đột nhiên muốn La Tư đi qua thật sự là làm hắn nghĩ không ra tại sao.

“Như thế nào? Không muốn đi?” Lôi Nặc lạnh lùng liếc La Tư một cái: “Vậy đi chi nhánh thành F đi.”

“Không không không!” La Tư vội vàng xua tay: “Tướng quân yên tâm, ngày mai ta liền khởi hành đi thành C, tuyệt đối sẽ tận tâm tận lực chỉ đạo nhóm nhân viên!”

“Chú ý an toàn, chờ ngươi trở lại chúng ta lại bàn phương pháp chế biến thịt dê.” Ôn Noãn ôn hòa cười với La Tư, lễ phép tạm biệt.

Quả nhiên vẫn là nên điều đi thành F, nơi đó càng cần nhân tài như La Tư, Lôi Nặc trong lòng nghĩ.

Bàn ăn ở nhà Lôi Nặc cũng không phải là loại bàn hoa lệ siêu dài như Ôn Noãn nghĩ, mà là loại bàn tròn ấm áp trong gia đình nhỏ, vốn dĩ Ôn Noãn còn tưởng rằng hai người sẽ xuất hiện cảng tượng khôi hài mỗi người một đầu bàn, nói chuyện cũng phải kêu gào, hiện tại xem ra là cô suy nghĩ nhiều.

“Ngươi chính là đại thần ngày đó chỉ cho La Tư một vài bí quyết nấu ăn nhỏ?” Chờ người hầu trong nhà ăn đều rời đi, trong phòng chỉ còn lại có hắn cùng Ôn Noãn, Lôi Nặc mới mở miệng dò hỏi vấn đề mà hắn vẫn luôn để ý từ rất lâu.

“Ta cũng không phải đại thần gì.” Ôn Noãn cười nói. Cũng chính là ở thế giới mà đồ ăn Trung Quốc không nổi lắm này, kỹ thuật nấu nướng của cô mới có thể có chút danh tiếng, nếu là ở thế giới của cô, chút kỹ thuật này cũng chỉ là trình độ làm đồ ăn ở nhà: “Ngày đó ta chẳng qua đề ra chút ý nghĩ của mình mà thôi, còn lại tất cả đều là La Tư tự mình nghiên cứu ra.”

Thì ra người mình vẫn luôn muốn tìm lại chính là cô, Lôi Nặc nhìn khuôn mặt tươi cười của Ôn Noãn thầm nghĩ.

“Ngươi thực sẽ làm đồ ăn Trung Quốc sao?” Lôi Nặc hỏi.

“Còn có thể.” Ôn Noãn khiêm tốn nói.

Tướng quân Tinh Tế thiện chiến kiêu dũng trên chiến trường yêu thích nhất chính là nấu ăn, loại chuyện này Lôi Nặc không muốn cho người thứ hai biết, bất quá ngẫm lại, bí mật lớn nhất của mình Ôn Noãn đều biết, có thêm cái này cũng không sao.

“Ngươi... Khụ.” Lôi Nặc có chút ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, sau đó ra vẻ bình tĩnh tự nhiên hỏi: “Ngươi có thể dạy ta sao?”

Ôn Noãn kinh ngạc nhìn Lôi Nặc: “Ngươi muốn học nấu ăn?”

“Đúng vậy.” Bị ánh mắt kinh ngạc của Ôn Noãn nhìn có chút không được tự nhiên, Lôi Nặc yên lặng dời tầm mắt: “Có chút hứng thú.”

Ôn Noãn nén cười gật đầu đáp ứng: “Được thôi, ta lúc nào cũng có thể dạy ngươi.”

“Vậy ngày mai liền bắt đầu đi.” Lôi Nặc có chút gấp không chờ nổi.

“Được.” Ôn Noãn lên tiếng: “Cần chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn.”

“Được!” Tưởng tượng đến chính mình có thể làm ra mỹ thực đầy đủ cả sắc hương vị, Lôi Nặc liền khó có thể bình phục tâm tình kích động của mình.

Ôn Noãn nhìn Lôi Nặc ra vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng cười rộ lên: “Không nghĩ tới đường đường Tướng quân Tinh Tế cư nhiên sẽ yêu thích nấu nướng.”

“Ăn cơm!” Lỗ tai Lôi Nặc ửng đỏ trừng mắt nhìn Ôn Noãn một cái.

————

Bọt nước trắng xóa đầy một bồn tắm, hoàn mỹ che đậy thân thể trần trụi của Ôn Noãn, nước ấm đem toàn thân bao bọc lấy, giảm bớt một ngày mệt nhọc.

“Hô ——” Ôn Noãn thoải mái thở dài, tắm nước ấm đúng là một loạt đại hưởng thụ của nhân sinh.

Cảm giác được độ ấm nước tắm dần dần giảm xuống, Ôn Noãn ngồi dậy rời bồn tắm, dùng vòi hoa sen xả hết bọt trên người, sau đó lau khô, mặc vào áo tắm dài đi ra ngoài.

“Buổi tối tốt lành, chủ nhân ~” Nam nhân quỳ trên giường đôi to rộng, tóc hơi hơi ướt, giống như là mới vừa tắm xong, áo tắm lụa đen dài treo lỏng lẻo bên hông, nửa người trên cùng nửa người dưới toàn bộ bại lộ ở bên ngoài, chỉ có bộ vị trọng điểm nào đó bị hai tay chống ở phía trước của hắn che đậy.

“Sao ngươi lại tới nữa...” Ôn Noãn bất đắc dĩ đỡ trán. Từ sau khi xác nhận quan hệ, Lôi Nặc buổi tối không có một ngày là ngừng nghỉ, ngay cả ở trên phi thuyền bay về Lam Tinh hắn đều không buông tha.

“Ta nhớ chủ nhân!” Lôi Nặc lùi về phía sau ngồi xuống, hai chân dài đang quỳ chậm rãi mở ra, phong tao ở trước mặt Ôn Noãn quơ quơ: “Chủ nhân không nhớ ta sao?”

“Không nhớ.” Ôn Noãn quyết đoán trả lời.

Lôi Nặc không cao hứng cố làm mặt bánh bao: “Cho nên là ngươi nhớ tên Lôi Nặc ban ngày kia?”

Ôn Noãn sờ sờ cằm, làm bộ làm tịch suy nghĩ một hồi: “Ừ, ngươi còn không nhắc đến ta cũng không nghĩ đến, tuy rằng mới tách ra một lúc như vậy, ta đúng là rất nhớ hắn.” Trêu ghẹo Lôi Nặc kia vài ngày, đến bây giờ cô còn chưa làm gì được hắn đâu.

“Chủ nhân không cần nhớ hắn! Ta so với hắn còn tốt hơn!” Lôi Nặc quơ quơ chân dài, vạt áo tắm theo động tác của hắn hướng về phía trước cuốn lên, ẩn ẩn lộ ra bộ vị nào đó không thể nói.

“Phải không?” Ôn Noãn không dao động đi đến mép giường đưa lưng về phía Lôi Nặc ngồi xuống, cô một bên xoa tóc một bên mở miệng hỏi: “Ngươi tốt hơn hắn ở chỗ nào?” Đều là một người, có cái gì thì có cái đó.

Lôi Nặc hoạt động thân mình một chút tới gần Ôn Noãn, cánh tay từ sau lưng ôm lấy thân mình cô, hắn cười cúi đầu, ở chỗ cổ cô nhẹ nhàng cắn một chút: “Ta so với hắn sẽ chơi.”

Ôn Noãn vươn một ngón tay chọc cái đầu trên vai: “Ngươi xác định đây là ưu điểm sao...”

“Đương nhiên!” Lôi Nặc thuận thế buông Ôn Noãn ra: “Chủ nhân tốt, công cụ ta đều chuẩn bị tốt rồi, cùng ta chơi đi ~” hắn dùng ánh mắt hướng lên trên rương da trong tủ màu đen đặt ở đầu giường.

“Ngươi thật đúng là tinh lực tràn đầy.” Ôn Noãn nhìn Lôi Nặc đã cởi hết quần áo, nằm yên trên giường chờ được chơi mà khóe miệng run rẩy không ngừng.

“Này tất cả đều là của chủ nhân ~” Lôi Nặc hướng tới Ôn Noãn vứt cái mị nhãn.

Xuất kỳ bất ý(1) bị đùa giỡn một trận, Ôn Noãn liếc liếc Lôi Nặc đang chờ mong nhìn mình, duỗi eo, hoạt động một chút gân cốt toàn thân: “Nếu ngươi tích cực như vậy, ta cũng không tiện cự tuyệt.” Rốt cuộc lúc này Lôi Nặc là kim chủ.

(1) Xuất kỳ bất ý: Nguyên nói đem quân đánh nhân lúc đối phương không phòng bị. ◇Tôn Tử 孫子: “Công kì vô bị, xuất kì bất ý” 攻其無備, 出其不意 (Kế 計). Sau dùng “xuất kì bất ý” 出其不意 chỉ hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác.. Tóm lại chính là: không đoán trước được.

Đồ vật trong rương đầy đủ mọi thứ, không biết Lôi Nặc ban đêm làm sao dấu giếm được chủ nhân cách để mang về, may mắn lúc thu dọn hành lý người hầu không có tò mò mở ra xem...

Ngón tay Ôn Noãn ở trên đống công cụ chậm rãi xẹt qua, cuối cùng chọn ra đồ vật trước nay chưa từng chơi qua.

“Hôm nay chúng ta chơi cái này đi.” Ôn Noãn cười đối Lôi Nặc quơ quơ đồ vật hình trụ màu đỏ trong tay..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.