Khi xe của Thiên Hàn về đến Hoắc gia, cô vẫn đang lo lắng. Đã lâu rồi cô không gặp ba mẹ mình, không biết họ sao rồi?.... Cứ như thế cho đến khi Thiên Hàn kéo cô vào trong nhà cô mới hoàn hồn.
- Con gái ngoan của mẹ, con về rồi.
Mẹ Hoắc ôm lấy cô mà nức nở, ba Hoắc tuy không nói gì nhưng cô biết ông đang rất buồn và đau lòng.
- Ba mẹ, con gái biết mình thời gian qua đã làm ba mẹ đau lòng, là con
gái bất hiếu. Nhưng con hứa, từ bây giờ, con sẽ không như vậy nữa. Sẽ cố gắng học tập vì gia đình mình. Sẽ không vì loại người không ra gì mà
làm ảnh hưởng đến gia đình. Con hứa nhất định con sẽ làm được, ba mẹ
đừng lo.
- Con đã nói ra được thì ba tin tưởng con, đừng làm cho ba và mẹ con thất vọng. Nên nhớ, bên con luôn có gia đình
- Vâng, con biết rồi, thưa ba.
Cô ôm lấy ba Hoắc mẹ Hoắc mà biểu đạt lòng mình. Phải, kể từ bây giờ, cô
không còn yếu đuối, nhút nhát như xưa nữa mà cô - Hoắc Lãnh Nguyệt Băng - sẽ trở nên mạnh mẽ, cứng rắn, không để ai đụng đến bản thân, gia đình
và những người mà cô muốn bảo vệ nữa.
Sau đó, cô nói với ba mẹ
Hoắc là cô muốn đi du học, cả hai người đều rất tán thành. Riêng Thiên
Hàn có chút không nỡ vì anh không muốn xa em gái bé bỏng của mình. Nhưng việc cô đã quyết thì khó thay đổi. Ba ngày sau, cô kéo vali ra sân bay, ngước nhìn quê hương lầncuối, sau đó cất bước ra đi.
Khi Âu
Thiên Duệ chạy đến sân bay thì máy bay đã cất cánh. Trong lòng tràn đầy
mất mác, anh ngước nhìn theo chiếc máy bay và tự nhủ:
"Lần này anh để em ra đi vì tương lai của em. Nhưng sẽ không có lần sau đâu. Khi em trở về, anh sẽ không cho em có cơ hội chạy trốn đâu"
Năm đó, khi cô ra đi, cô được 17t