Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Cô bị nhốt ở phòng ngủ chính, đi ra ngoài cũng chỉ lo đi theo Thẩm Mặc Hiên. Vì vậy, trong căn nhà này cụ thể có mấy thứ gì đó cô cũng không rõ lắm.
Tuy rằng biết hệ thống có thể giải mã khóa, nhưng cô lại bỗng nhiên cảm thấy bản thân không có chạy loạn, cái loại địa phương này không có xe thì không thể ra được. Hơn nữa, dọc theo con đường này đều không có gặp qua mấy người. Sở dĩ cô biết, khu vực kinh thành cho dù là vùng ngoại ô, giá đất giá nhà đều là tấc đất tấc vàng đó, một mảnh đất lớn như vậy đều trống không, tám phần mảnh đất này bị hắn mua lại rồi.
Có lẽ, mấy chỗ bí mật trong bụi cỏ còn giấu vài cái camera cũng không chừng.
Ở đây lúc này chính là mùa hạ, trong xe thể thao mở điều hòa, cơn gió lành lạnh xông đến, cả người đều đặc biệt thoải mái dễ chịu. Nhiễm Thất miễn cưỡng mà tựa lên ghế ngồi, híp mắt nhìn cảnh sắc đang nhanh chóng lướt qua bên ngoài cửa sổ, giống như một con mèo lười biếng xinh đẹp.
Thật lâu, cô hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Mang em đi gặp một người.”
Rõ ràng là một câu trần thuật, vẻ mặt nói chuyện của hắn cũng thập phần bình tĩnh, nhưng không hiểu sao Nhiễm Thất lại nghe ra một cổ khí tức cực kỳ bi ai.
Vốn Nhiễm Thất còn muốn hỏi là gặp người đó làm gì, nhưng chẳng hiểu tại sao, cô lại không hỏi ra, mà ngoan ngoãn à một tiếng.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ xẹt qua rất nhanh, nhìn một hồi, cô nhịn không được ngáp một cái —— cảm giác còn chưa có ngủ đủ, không biết vì cái gì, mấy ngày nay cô ngủ không được tốt cho lắm, cảm giác như có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
“Có lẽ còn nửa tiếng nữa mới tới, ngủ một chút đi.” Thẩm Mặc Hiên thấy thế, cúi người điều chỉnh lại nhiệt độ của điều hòa, sau đó chậm rãi giảm tốc độ xe.
Nhiễm Thất không có trả lời, nghiêng người, đôi mắt nghe lời mà nhắm lại.
Nháy mắt một cái tại đó, cảm giác đau đầu lại đến một lần nữa, lúc này cũng không phải vô cùng mãnh liệt, nhưng mà vẫn rất đau đớn, tựa như có một vật gì đó đang quấy rầy phá hủy thần kinh của cô, mang đến một trận đau nhức.
Nhiễm Thất nắm chặt tay, móng tay thật dài đâm sâu vào lòng bàn tay, sắc mặt thoáng một cái trở nên tái nhợt.
Cô cắn chặt răng, không để cho mình phát ra tiếng kêu đau đớn, bộ dạng giả vờ như đang ngủ say, thân thể bé nhỏ không thể phát hiện mà chậm rãi hướng ra bên ngoài, chắc chắn rằng hắn sẽ không nhìn thấy.
Nhiễm Thất: “Hệ thống!”
Hệ thống: “Kí chủ, làm sao vậy?”
Nhiễm Thất: “Xem thân thể này rốt cuộc là bị làm sao vậy!”
Ngữ khí của Nhiễm Thất rất cấp bách cùng ngưng trọng, hệ thống không nói cái gì, nhanh chóng xem xét một phen.
Kiểm tra chẳng qua chỉ tốn thời gian có hai ba giây, sau khi kiểm tra hoàn tất, nó đã trầm mặc, cuối cùng mới gian nan nói kết quả kiểm tra cho cô biết.
Sau khi nghe xong, Nhiễm Thất hít sâu một hơi, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy bi ai. Ngay tại lúc cô đang trong tình trạng lưỡng nan(*), lúc không biết nên lựa chọn như thế nào, thì ra ngay từ đầu vận mệnh đã sớm vì cô mà an bài hết rồi.
(*) Lưỡng nan: giống như “Tiến thoái lưỡng nan” á. Ý là hai đường đều khó khăn cả.
Nhiễm Thất: “Có thể giúp ta giảm đau không?”
Hệ thống: “Có thể, nhưng mà...” Thân thể này đã chống đỡ không nổi nữa rồi. Kí chủ, nên làm cái gì bây giờ?
Nhiễm Thất biết rõ nó muốn nói cái gì, trực tiếp đánh gãy lời nó: “Vậy thì tranh thủ thời gian giúp ta giảm đau đi, ta không muốn nói lại lần thứ ba.”
Dưới sự trợ giúp của hệ thống, sắc mặt Nhiễm Thất đã chậm rãi khôi phục lại, đã thật sự ngủ.
Khi gần đến nơi, cô giống như là có ý thức, chình mình trực tiếp tỉnh lại. Cô vừa mở mắt, trong lúc mơ mơ màng màng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một vùng núi xanh đập vào mắt.
Cô đi theo Thẩm Mặc Hiên xuống xe, dọc theo đường núi nhỏ bé đi thẳng lên trên. Ở điểm cuối, là một tấm bia mộ.
Thẩm Mặc Hiên kéo tay Nhiễm Thất đứng trước bia mộ, cúi thấp đầu, trong mắt ngăn không được sự đau thương.
Trên bia mộ chữ gì cũng không có, sạch sẽ như chưa từng có ai đi qua khu vực này.
Ngoại trừ, bia mộ ở giữa có để một bức ảnh đen trắng, trên tấm ảnh là một người phụ nữ cười tươi như hoa.
Dưới tấm bia là một phần mộ, chôn cất người đã mất...