Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Sở Giác thoáng một cái đã hồi phục tinh thần lại, hắn biết rõ có đôi khi hoàng tỷ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào, có thể nào những lời nói ban nãy chỉ là lừa bịp hắn hay không?
Lòng bàn tay hắn đều tiết ra mồ hôi, hắn không biết nên nghe theo ai cả. Hắn tin tưởng hoàng tỷ, nhưng lại không thể không cho Bùi Đình mặt mũi, bởi vì Bùi Đình hắn không thể đắc tội nổi!
Trong khoảng thời gian ngắn, tình thế lại rất khó xử, hắn cũng bắt đầu hối hận tại sao bản thân lại không xem sách nhiều một chút, nhiều kinh nghiệm trong công việc một ít, sẽ không đến mức đối mặt với tình huống này cũng không biết nên giải quyết thế nào.
Giờ khắc này, hắn đã cảm nhận sâu sắc được sự vô lực.
Hắn không bảo hộ được hoàng tỷ, năng lực của hắn quá kém cỏi...
Ánh mắt Nhiễm Thất đình trệ, đột nhiên cảm thấy hắn vô cùng chướng ngại, quả nhiên là một đại họa mà!
Nhưng cô cũng không lo lắng, cô vẫn tin tưởng năng lực hệ thống, cô sợ là sợ, Bùi Đình sẽ động tay động chân ở bên trong. Suy cho cùng, Trình thái y là người của Sở Giác, nhưng trên thực tế, cô càng tin tưởng Trình thái y là người của Bùi Đình hơn.
Cô không tin Bùi Đình không an bài tai mắt ở bên người Sở Giác đâu! Xem ra hắn rất hiểu rõ, Bùi Đình là một người hết sức cẩn thận kín đáo, hắn muốn đưa Trình thái y đi, rất có thể Trình thái y là người của hắn!
Nhưng, Bùi Đình giúp đỡ Lý Thục Nhi như vậy là vì nguyên nhân gì?
Phải biết rằng, nếu như chẩn ra quả thật chỉ là đến quỳ thủy, thì Lý Thục Nhi liền phải mang trên lưng tội khi quân, đồng thời còn có cái tội danh hãm hại hoàng thất. Chỉ cần một cái tội danh thôi cũng đã đủ làm cho nàng ta vĩnh viễn không thể xoay người.
Bùi Đình cũng không đợi Sở Giác trả lời, giống như đã sớm đoán trước được hắn sẽ không lên tiếng.
Hắn nhàn nhạt mở miệng: “Công Lục.”
Thời điểm vừa dứt lời, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một ám vệ che mặt, hơn phân nửa khuôn mặt đều đã bị mảnh vải đen che khuất, chỉ để lại đôi mắt băng lãnh khiến người khác phát lạnh ở bên ngoài. Ngoài trừ Bùi Đình, hầu như chẳng ai biết rõ y đã vào bằng cách nào.
Nhiễm Thất thấy thế, lông mày cau lại, thuật ẩn nấp?
Cửa đang đóng, hơn nữa ám vệ lại xuất hiện quá nhanh, làm cho cô không thể không nghi ngờ cái người này đã luôn luôn ẩn nấp ở trong phòng bọn họ. Thậm chí, có khả năng, trong phòng này không phải chỉ có một người ám vệ là hắn...
Công Lục? Thế có tổng cộng bao nhiêu người?
Nhiễm Thất không thể không nhìn kỹ lại Bùi Đình một lần nữa, toàn bộ thế lực của hắn so với cô nghĩ còn muốn khủng bố hơn nhiều...Loại người này rất là khó trừ khử...Cô căn bản không thể biết rõ điểm mấu chốt trong năng lực của hắn. Nhưng có thể còn chưa tới gần được đã bị hắn ra tay trừ khử trước rồi!
Công Lục cúi đầu tôn kính với Bùi Đình: “Thuộc hạ lập tức mang Trình thái y đi dò xét!”
“Khoan đã!” Ngay tại lúc Công Lục nghiêng người từ cửa sổ rời đi, Nhiễm Thất đã mở miệng, phát ra thanh âm trong suốt, trực tiếp ra lệnh cho Công Lục: “Ta không yên tâm! Mang theo cả Trúc Thanh đi đi!”
Trúc Thanh từ nhỏ đã học y, để nàng đi Nhiễm Thất đương nhiên rất yên tâm.
Bước chân của Công Lục hơi đình trệ, ngoại trừ chủ thượng ra, cho đến bây giờ chưa có ai dám ra lệnh cho y. Trong chớp mắt đó, trong con ngươi lạnh lùng của hắn xẹt qua một tia hung ác, nữ nhân này chán sống?
“Nghe nàng đi!” Bùi Đình ngược lại lên tiếng, Công Lục có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn hắn, ngay cả Nhiễm Thất cũng vô ý thức mà nhìn về phía hắn. Nhưng thần sắc Bùi Đình lại nhàn nhạt, không nhìn ra đến cùng là hắn đang suy nghĩ cái gì nữa.
“Vâng!” Tuy Công Lục nghi hoặc, nhưng y tuyệt đối sẽ không hoài nghi quyết định của chủ thượng! Y rất nhanh đã kịp phản ứng lại, một tay ôm lấy Trúc Thanh còn đang ngây ngốc ở bên cạnh mà đẩy cửa đi ra ngoài.
Bây giờ, đúng lúc lại có một tiểu thái giám vội vội vàng vàng mà đi đến, thanh âm mang theo vài phần hổn hển: “Bệ hạ...Bệ hạ tấu chương này...Cần lập tức phê duyệt!”
Trong lòng Sở Giác vốn đã có chút phiền muộn, hiện tại bị buộc xem tấu chương thì tâm tình lại càng không kiên nhẫn. Hắn chán ghét phất phất tay áo: “Không thấy hiện tại trẫm đang vội vàng hay sao?!”
Tấu chương này là công văn khẩn cấp, tiểu thái giám vốn là muốn trực tiếp đưa cho Bùi Đình đại nhân phê duyệt, nhưng thời điểm y đến lại đột nhiên nhìn thấy trưởng công chúa điện hạ đang ở trong phòng, lời nói của y liền xoay chuyển, lại để cho bệ hạ xử lý.