Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Thời gian thoáng chốc đã trôi qua mấy ngày, quyền thế trong tay Sở Giác càng thêm lớn mạnh. Trên triều đình, y đã thu nạp hơn phân nửa triều thần. Đồng thời, sau khi Bùi Đình biến mất, Sở Giác lập tức đưa người mình tín nhiệm nhất đẩy lên vị trí Thừa tướng.
Vì vậy, Đại Sở tựa hồ đã khôi phục lại thời đại hoàng quyền tối thượng.
[Đinh -- Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ đạt 70%]
Nhiễm Thất nhíu mày: “Còn những 30%?” Cô cho rằng mọi thứ hẳn là phải hoàn thành hết rồi chứ...
Hệ thống: “Đúng vậy, kí chủ, tuy rằng Sở Giác đã thu nạp quyền thế, đoạt lại quyền thống trị của chính mình, nhưng y vẫn chưa bắt đầu vận dụng thân phận quân chủ phát triển Đại Sở thật thịnh vượng.”
Nhiễm Thất không lo lắng lắm: “Chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
Con nối dõi của hoàng gia, hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm thật tốt. Sở Giác đã bước lên một bước đầu tiên, y không còn đường lui. Con đường gian nan này chỉ có một mình y có thể bước đi.
Người khai sáng thời thế thịnh vượng của Đại Sở, cũng chỉ có thể là y.
Cô có thể dạy y nhẫn nại, dạy y chấp nhất, nhưng cô không thể dạy y đạo làm vua.
Đó là việc phải cần chính bản thân quân chủ chậm rãi rèn luyện. Cái gọi là phụ tá của cô đến đây cũng đã kết thúc, sau này thế nào, đều xem y tạo dựng vậy.
Nhưng cô trước sau vẫn luôn một mực tin tưởng, Sở Giác cũng không phải một kẻ vô dụng. Từ tận sâu trong trí nhớ của Sở Nhiễm Thất, cô tìm thấy một đoạn ký ức ngắn ngủi. Đó chính là đoạn hồi ức mà Sở Nhiễm Thất đau lòng nhất, không muốn hồi tưởng nhất--
Một tiểu hài tử bị hành hung, bị ngược đãi vẫn không kêu rên một tiếng. Sau đó, nó kéo tấm thân bị tàn phá quỳ gối trước cửa ngự thư phòng, trên mặt xanh tím, phủ đầy vết thương.
Nó quỳ từ sáng sớm đến chiều tối, chỉ mang chút ít hy vọng phụ hoàng của nó nhìn nó như vậy có thể sẽ cảm thấy đau lòng.
Cậu thiếu niên chỉ có một trái tim hèn mọn, khẩn cẩu tình yêu thương của người cha.
Sau khi phụ hoàng nó xử lý xong xuôi tất cả mọi chuyện, ra bên ngoài liền nhìn thấy nó.
Nó cũng không phải là một hoàng tử được sủng ái. Khi phụ hoàng nhìn thấy nó, thậm chí còn muốn cho hạ nhân đuổi nó đi, cho rằng nó là đứa con của hạ nhân không biết chui từ đâu ra. Sự khinh thường không chút nào che giấu trong mắt ông đã tàn phá đi nỗi khát vọng yêu thương từ người cha của vị thiếu niên. Qua lời nhắc nhở của thái giám bên cạnh, ông mới biết được đó chính là con trai ông.
Sau khi đã biết, ông cũng chẳng có một tia đau lòng nào, ngược lại đáy mắt càng khinh thường, ghét bỏ nặng nề hơn. Thậm chí vẻ mặt của người mà nó gọi là phụ hoàng kia đã cau mày không vui, ông chẳng bận tâm nó chỉ là một đứa trẻ mà khiển trách nó: “Một hoàng tử lại có bộ dạng như vậy thì còn ra thể thống gì nữa!”
Sở Giác vẫn quỳ trên mặt đất, đôi mắt như cũ đen nhánh đầy bướng bỉnh. Chẳng qua ngón tay đặt bên cạnh lại nhẹ run rẩy vài cái.
Tính tình tiên hoàng thô bạo tàn khốc, việc ông chán ghét nhất chính là có người ở trước mí mắt của ông làm chuyện lén lút!
Ông ở trên triều đình bị Bùi Đình chọc tức, dù ông không có cách nào trừng trị Bùi Đình, cũng chẳng đại biểu cho việc ông không có năng lực quản giáo hậu cung của mình!
Vì vậy, tuy rằng chán ghét, nhưng ông vẫn sai hạ nhân tra rõ việc này. Sau khi phân phó xong xuôi liền xoay người rời đi, ngay cả một tia ánh mắt cũng không liếc nhìn đứa bé đã quỳ từ sáng đến tối - Sở Giác.
Sở Nhiễm Thất có thể biết được việc này là bởi vì ngày đó, nàng ấy vừa đúng lúc đứng sau cây cột ở ngự thư phòng. Thời gian này nàng ấy còn chưa trở nên lãnh khốc, vẫn vô cùng dịu dàng. Sở Nhiễm Thất nấp phía sau tuy rằng rất đau lòng Sở Giác, nhưng cũng hiểu rõ tính tình của phụ hoàng. Nếu nàng tùy tiện xông lên nhất định sẽ khiến phụ hoàng không vui. Sở Giác đã trọng thương nặng như vậy, y không thể lại bị thương thêm nữa.
Vì vậy, nàng che miệng lại, không để cho bản thân khóc thành tiếng. Chờ phụ hoàng đi xa rồi, nàng liền chạy thật nhanh đến trước mặt Sở Giác, nâng người y dậy, òa khóc: “A Giác, ai lại đánh đệ thành như vậy...Hu hu...Đệ nghe thấy chưa? Phụ hoàng... Phụ hoàng nói là sẽ điều tra, ngài sẽ giúp đệ trả thù.”
Lúc đó, Sở Giác lại vô cùng bình tĩnh, cũng chẳng phải vì phụ hoàng đã hạ lệnh điều tra rõ ràng việc này mà cảm thấy vui mừng. Ngược lại, trong mắt y là một mảng trống rỗng, lẩm bẩm nói: “Phụ hoàng không phải vì đệ mà báo thù, phụ hoàng chỉ là muốn giữ mặt mũi cho ngài thôi...”
Kể từ ngày đó, Sở Giác đã chẳng bao giờ nhắc đến phụ hoàng trước mặt nàng nữa.
Kết quả cuối cùng cũng được đưa ra -- những kẻ đó vẫn chưa được trừng trị. Bởi vì bọn họ mới chính là những hoàng tử mà phụ hoàng yêu thương.
Cho nên về sau, bọn họ ngược đãi hành hung y càng thêm tàn khốc, nhẫn tâm. Đến nỗi đứa trẻ này bắt đầu trở nên yếu đuối không chịu nỗi.
Thật ra...Sở Giác lúc còn nhỏ, tâm tư so với nàng ấy còn muốn thấu đáo, thức nhân tri sự (Biết người hiểu chuyện) hơn.