Nam Chủ Hắc Hóa Xấu Xa Quá!

Chương 141: Chương 141: Thân Vương và Nữ Vương Huyết tộc (18)




Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)

Tên nam nhân đằng sau cảm thấy bọn họ hẳn không phải là người xấu, muốn giải thích cho bọn họ. Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, Lý Lâm đã cau mày, giơ súng, cảnh giác cực độ nhìn Ngải Khắc Tư, quát lớn: “Trên giày của ngươi không có một tí bùn đất, hơn nữa nhìn sơ qua lại chẳng có chật vật gì cả, so với những kẻ bị lạc đường trước đó căn bản không giống nhau! Các ngươi rốt cuộc là ai?!”

Bị chỉ vào, thần sắc Ngải Khắc Tư vẫn bất biến như cũ mà đứng ở đó, căn bản không để ý chút nào, sau lưng truyền đến tiếng cười tràn ngập quỷ dị của Tạp Tây Á, giữa không gian trầm tịch càng thêm rõ ràng: “Anh hỏi...Bọn ta là ai à?”

Ngay trong nháy mắt kia, Lý Lâm còn chưa kịp phản ứng lại, Tạp Tây Á không biết từ khi nào đã xuống khỏi lưng Ngải Khắc Tư, đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn ta. Ngay sau đó, súng trong tay hắn đột nhiên bị Tạp Tây Á đoạt đi!

Khuôn mặt xinh đẹp của Tạp Tây Á mang theo tia cao ngạo, khóe môi nhẹ cong, nhìn hắn ta không ngừng lui ra phía sau, tay nhẹ nhàng động, một súng bắn vào đầu gối Lý Lâm!

“A ——” Lý Lâm quỳ xuống, nhìn về phía ánh mắt của cô tràn ngập sợ hãi: “Mày là quỷ hút máu!”

Tốc độ như vậy căn bản không phải là của người bình thường nên có!

Tạp Tây Á mỉm cười, vuốt vuốt khẩu súng trên tay, ngón tay tái nhợt linh hoạt di chuyển nòng súng đen kịt, trông thật dị thường yêu dã. Giày cao gót đạp lên bùn đất mềm xốp, từng bước lưu lại dấu vết nhợt nhạt, cô từ từ di chuyển về phía hắn ta, ánh mắt nhìn hắn ta thập phần lạnh băng.

Lý Lâm cả người run run, động cũng không dám động, quỳ gối tại chỗ thở dốc.

Tạp Tây Á đi đến trước mặt hắn ta, ngồi xổm xuống nhìn biểu tình sợ hãi kia, cười khẽ: “Giả vờ ngu ngốc thì tốt rồi, vốn dĩ có thể lưu lại một cái mạng...”

Đột nhiên, Tạp Tây Á một ngụm cắn ở cổ hắn ta, hắn ta còn không kịp phát ra tiếng, ánh mắt liền bắt đầu chậm rãi trở nên trống rỗng, cuối cùng huyết sắc trên mặt cũng không còn.

Lúc Tạp Tây Á đoạt lấy súng của Lý Lâm, Ngải Khắc Tư trực tiếp lắc mình đi đến trước mặt tên nam nhân đang khiếp sợ kia, đôi đồng tử đen nhánh tản ra vầng sáng màu bạc, đối mặt với hắn ta, bình tĩnh nói: “Mang bọn ta đi ra ngoài, sau đó, ngươi sẽ quên hết tất cả mọi việc xảy ra hôm nay.”

Tên nam nhân ngơ ngẩn mà đứng tại chỗ, ánh mắt trống rỗng, trả lời: “Vâng.”

Ngay sau đó, hắn đi về phía Tạp Tây Á. Tạp Tây Á giương mắt nhìn hắn đi lại, đứng lên, một phen câu lấy cổ hắn, đem đầu của hắn áp xuống, tiếp đó liền hôn lên môi hắn, đem máu trong miệng truyền qua.

Một nụ hôn qua đi, Tạp Tây Á liếm liếm máu còn dính trên cánh môi, đôi mắt đen nhánh trong veo: “Khắc Tư, em còn nhớ chừa lại cho anh một ngụm đó!”

Ngải Khắc Tư cười cười, xoa đầu cô, nói: “Ngoan.”

Người bên trong lều trại tựa hồ đợi rất lâu cũng không thấy đồ ăn đưa vào, bọn họ dùng sức mà xốc lều lên, có người ngoài miệng còn hùng hùng hổ hổ: “Lý Lâm! Có còn muốn tiền lương không?! Không muốn thì đưa đây cho tao... A... Các người là ai?”

Trong đó có người nhìn thấy Lý Lâm ngã một bên, chạy tới ngồi xổm xuống, sau khi gọi hắn ta vài lần nhưng không phản ứng, người nọ vươn ngón tay run run rẩy rẩy thăm dò hơi thở, đột nhiên ngồi trên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ quay đầu nói với tên nam nhân đang hùng hùng hổ hổ: “Lão... Lão đại, Lý Lâm nó...Nó chết rồi!!”

Người nọ thốt ra lời này, mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền phản ứng lại, lập tức một bên cầm lấy súng, quay về phía ba người bọn họ.

Có người gọi: “Bọn nó là ai? Trần Vu! Có phải mày với bọn nó giết Lý Lâm không?”

Tên nam nhân gọi là Trần Vu kia, dưới họng súng đông đảo, biểu tình vẫn dại ra như cũ, ánh mắt hắn ta trống rỗng, nhìn bọn họ không nói lời nào.

Nhưng thái độ trầm mặc của hắn ta đối với bọn họ không khác nào là thừa nhận hắn ta giết người.

Không gian yên tĩnh, một đạo tiếng súng vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.