Nam Chủ Là Đóa Liên Hoa Hiếm Độc

Chương 44: Chương 44






EDITOR: NGƯNG SƯƠNG



"Trương Mông, ngươi thật sự không đi gặp hắn sao?"

Bộ khoái mặt tròn bất an hỏi: "Mấy ngày nay hắn đã không ngủ không nghỉ đứng chờ ở bên ngoài, ta nhìn hắn hình như sắp chống đỡ không nổi."

Trương Mông đang cầm khăn lau chùi đao, nghe thấy những lời như vậy, nàng tay chỉ dừng một chút, cũng không nói gì, liền đem bội đao tra vào vỏ, sau đó lại đem khăn bẩn ném vào chậu nước, chậm rãi chà rửa.

Bộ khoái gặp Trương Mông không để ý tới mình, liền chuyển tới nàng trước mặt hỏi: "Trương Mông, hắn chờ ngươi ở đó đã mấy ngày, làm cho mấy người thích lo chuyện bao đồng mỗi ngày đều vây quanh nha môn, đuổi cũng không đi, đại nhân đã tức giận mấy ngày, nếu cứ tiếp tục như vậy, tiền lương của chúng ta đều bị đại nhân trừ hết, ngươi cứ xem như giúp chúng ta, ra ngoài gặp hắn một lần thôi được không?"

Trương Mông phơi khăn lên giá treo, nhàn nhạt mở miệng: "Hắn nếu không chịu đi, các ngươi liền nhốt hắn vào ngục. Dù sao hắn cũng làm ảnh hưởng đến công việc của nha môn, là có tội."

Bộ khoái trừng to mắt: "Trương Mông, ngươi khi nào thì trở nên vô tình như vậy?"

Trương Mông nhíu mày: "Đối với loại người như hắn thì cần gì phải có tình nghĩa?"

Nàng khoan dung hắn hết lần này đến lần khác, đổi lấy là hắn càng được voi liền đòi tiên. Ở hắn bỏ thuốc nàng một khắc kia, giữa hai người họ đã không còn tình nghĩa gì nữa. Hắn làm chuyện vô liêm sĩ như thế, nàng không bắt hắn về phủ nha môn là nể mặt hắn lắm rồi, hắn còn mặt dày ngày ngày đến phủ nha môn chờ nàng, thật không biết lòng tự trọng bị hắn ném đi nơi nào. Đối với loại người bám riết không buông như hắn, nàng nếu là còn đối hắn có tình nghĩa, nàng chính là muốn bị ngược đi.

Bộ khoái còn muốn nói thêm điều gì, Trương Mông trực tiếp đẩy nàng bả vai: "Ngươi đi làm việc của ngươi đi, đừng có lại cùng ta nhắc tới hắn, nghĩ đến hắn ta liền mất hứng."

Bộ khoái còn muốn kiên trì: "Trương Mông, gặp hắn một lần thì có sao đâu? Hắn đã rất đáng thương, ngươi biết Vân Thành dân chúng nói hắn như thế nào sao ······ "

"Tiền Lộ, thời gian ngươi bắt đầu tuần phố bị trễ rồi kìa, cẩn thận đại nhân trừ tiền lương của ngươi." Trương Mông ngắt lời nàng.

Bộ khoái nghĩ đến chuyện đi tuần phố, liền lo lắng đứng lên, nàng nhanh chóng cột chặt bội đao, xoay người liền chạy, vừa chạy vừa quay đầu hướng Trương Mông khoát tay: "Trương Mông, buổi tối trở về ta lại nói cho ngươi chuyện của Hứa công tử."

Trương Mông vô lực thở ra một hơi, khép cửa phòng lại.

Kể từ khi Hứa Lục Trà đứng chờ nàng ở bên ngoài phủ nha môn, ngoại trừ Chung Hoặc, còn lại tất cả mọi người trong phủ đều khuyên nàng ra gặp hắn.

Ngay từ đầu các nàng là phiền chán Hứa Lục Trà cả ngày đều chặn ở trước cửa, làm cho người khác không có phương tiện làm việc, lại làm cho lối đi bị kẹt cứng, quan trọng nhất là bởi vì hắn, Chung Hoặc mỗi ngày đều giống như bị chọc điên, thỉnh thoảng phát giận. Nếu người nào không cẩn thận chọc tới Chung Hoặc, liền bị hành lên hành xuống.

Về sau, bọn họ đều đáng thương Hứa Lục Trà. Bởi vì Hứa Lục Trà không ngủ không nghỉ đứng đứng ở đó, thân thể trở nên rất yếu, thỉnh thoảng lại ngất đi, Tử Y mấy lần muốn mang hắn trở về, hắn liền cự tuyệt. Mấy ngày hôm trời đổ mưa, hắn đứng chờ ở trong mưa còn bị sốt, mọi người trong nha môn không đành lòng, đem hắn đang hôn mê khiêng vào phủ, tìm đại phu xem bệnh cho hắn.

Khi tỉnh lại, Hứa Lục Trà như phát điên tìm kiếm Trương Mông khắp sân, Trương Mông không muốn gặp hắn, tự nhiên sẽ không để cho hắn tìm được, nàng liền trốn ở một nơi hẻo lánh, bình tĩnh nhìn hắn nổi điên.

Sauk hi cùng Hứa Lục Trà phát sinh quan hệ, đây là lần đầu tiền Trương Mông gặp lại hắn. Trương Mông không nghĩ tới chỉ trong mấy ngày, Hứa Lục Trà liền tiều tụy thành như vậy.

Hắn quần áo vẫn sạch sẽ phiêu dật, đầu tóc vẫn mềm mại suôn dài, chỉ là cho dù hắn dùng phấn son che dấu như thế nào, hắn mắt mày đều hiện lên tái nhợt bệnh trạng. Một đôi mắt đẹp trước kia giờ đây đã đỏ lên như máu, phảng phất giống ma quỷ. Hắn trở nên gầy yếu đến nổi một cơn gió thổi qua cũng sẽ ngã.

Trong đầu Trương Mông hiện lên bộ dáng hắn trước đây thanh lệ vô song, xuất trần như tiên nhân, khi đó Hứa Lục Trà tự tin giảo hoạt, chói lọi, mọi cử động dều là phong tình. Trái ngược với hiện tại gầy yếu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, toàn thân phát ra bệnh khí hắn. Trương Mông tâm giống như bị cái gì gõ một cái.

Lúc trước không nhìn thấy hắn, nàng liền hận hắn muốn chết. Nhưng là nhìn thấy Hứa Lục Trà bộ dáng tiều tụy như thế, tuy rằng hắn tự làm tự chịu, nhưng lòng nàng không hiểu sao lại cảm thấy đau

Nhìn Hứa Lục Trà như người điên kêu tên nàng, có như vậy một khắc, nàng là muốn lao ra. Nhưng cuối cùng nàng vẫn khắc chế chính mình. Nàng an ủi chính mình, cũng không thể như thế đơn giản tha thứ hắn.

Một lúc sau, Hứa Lục Trà không chờ ở trong phủ nha môn bao lâu, liền ra ngoài. Trương Mông thở phào nhẹ nhõm, nhưng bọn tỷ muội trong phủ nói với nàng, Hứa Lục Trà cũng không có trở về Hứa phủ, vẫn đứng ở bên ngoài, chờ Trương Mông ra ngoài gặp hắn.

Phủ nha môn mọi người đều cho rằng Trương Mông là người ôn hòa dễ gần, lại không nghĩ rằng nàng sẽ đối với nam tử ái mộ mình tuyệt tình đến như vậy, liền thay nhau trách mắng Trương Mông. Các nàng lại không biết là Trương Mông vì chuyện của Hứa Lục Trà, mấy ngày nay cũng ăn ngủ không ngon.

Trương Mông thực sự còn oán Hứa Lục Trà, nàng không phải là người của thế giới này, không thể thản nhiên tiếp nhận chuyện Hứa Lục Trà đã làm. Nàng cho rằng Hứa Lục Trà đã làm chuyện rất nghiêm trọng không thể tha thứ, nhưng một vài người bộ khoái có giao tình tốt với nàng biết chuyện, lại cho rằng Hứa Lục Trà cho dù có sai, nhưng hắn cũng là vì nàng mà trả giá cả đời, nếu là một người có trách nhiệm, nàng nên đối hắn chịu trách nhiệm, mà Trương Mông lại lựa chọn trốn tránh, hại cả đời nam tử nhà người ta, thì sẽ là một nữ nhân bạc tình.

Trương Mông nghe được các nàng đánh giá mình như vậy, trong lòng vừa kinh ngạc lại ủy khuất.

Vừa mới Tiền Lộ lại đây khuyên nàng ra ngoài gặp Hứa Lục Trà thời điểm, Trương Mông mặc dù biểu hiện bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng lại không bình tĩnh. Nàng cũng không biết mình nghĩ như thế nào. Ủy khuất, bất an, tức giận, không kiên nhẫn ······ tất cả tâm tình cuối cùng hóa thành một tảng đá lớn, đè ở ngực, ép tới nàng buồn bực không thở nổi.

Rõ ràng hết thảy đều là Hứa Lục Trà sai, vì sao các nàng sẽ vì Hứa Lục Trà nói chuyện, còn chỉ trích nàng là nữ nhân bạc tình. Vì cái gì nàng nghĩ chính mình không có sai, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu.

Trương Mông nằm ở trên giường, vô lực đưa tay để ở trên trán. Vì tránh né Hứa Lục Trà, nàng đặc biệt hướng Chung Hoặc xin phép nghĩ mấy ngày. Nàng ở trong phủ nha môn, phảng phất thành người người đều ghét. Chung Hoặc vô cớ nổi giận, không muốn nhìn thấy nàng, nói nào có mặt nàng, Chung Hoặc tuyệt đối sẽ không xuất hiện. Ngẫu nhiên nhìn thấy Chung Hoặc, Chung Hoặc vẻ mặt đều là lạnh như băng tới cực điểm.

Mà những tỷ muội bộ khoái khác lại thay nhau đến trước mặt nàng giảng đạo lý, giống như Trương Mông nàng đã làm chuyện mà trời đất không dung tha như vậy.

Trương Mông đem thư từ chức dấu ở dưới gôi rút ra, chậm rãi mở, bên trong chữ viết mặc dù chỉnh tề xinh đẹp, nhưng nét chữ run rẩy, có thể thấy được lúc nàng viết bức thư này, tâm trạng

Sauk hi nàng gặp lại Dương Tình, nàng đã có ý nghĩ muốn từ chức.Nàng nghĩ bồi Dương Tình, tiếp tục sinh hoạt ở trên núi. Cuộc sống như vậy nàng rất thích. Nhưng nàng cũng biết chuyện như vậy là không có thực, Dương Tình biết tâm tư của nàng sau, là sẽ không lại cùng nàng giống như trước đây ở chung. Hơn nữa Dương Tình còn sẽ cho nàng tìm vị hôn phu.

Cho nên, ý muốn từ chức liền phai nhạt, huống chi nàng cũng không bỏ được bọn tỷ muội ở phủ, không bỏ được Vân Thành dân chúng.

Nhưng là mấy ngày này, bởi vì chuyện của Hứa Lục Trà, phủ nha môn bọn tỷ muội đều khuyên nàng đi gặp hắn, khuyên nàng đối Hứa Lục Trà chịu trách nhiệm. Mà nàng bản thân còn oán Hứa Lục Trà, nhưng lại không hiểu đau lòng hắn. Nhiều loại tâm tình hỗn hợp cùng một chỗ, làm cho lòng nàng khó chịu không thôi.

Nàng ở phủ nha môn một chút cũng không vui vẻ. Nàng thậm chí nghĩ từ chức, lúc này rời đi.

Trương Mông đem thư từ chức thả lại dưới gối, ngồi dậy, mở cửa phòng đi ra ngoài.

Nàng đột nhiên rất muốn lên núi một chyến, muốn gặp Dương Tình. Mới trước đây lúc nàng không vui, Dương Tình luôn có biện pháp khiến nàng vui vẻ. Dương Tình không phải là người vui vẻ hoạt bát, sẽ không kể chuyện cười, nhưng hắn sẽ cho nàng làm rất nhiều mới lạ thú vị đồ chơi, sẽ dạy nàng thiết lập bẫy rập cơ quan.

Trương Mông ra ngoài từ cửa sau. Nàng mới vừa đi ra phủ nha môn, liền nghe được vài người thảo luận chuyện Hứa Lục Trà.

"Chưa thấy qua người vô liêm sĩ đến vậy, bám theo một nữ nhân không buông, làm mất mặt nam tử chúng ta, tại sao hứa phu nhân không cho người trói hắn mang về, nàng chẳng lẽ không biết mất mặt hay sao?"

Trương Mông không tự giác dừng lại bước chân, ngước mắt nhìn về phía mấy nam tử đang bàn tán về Hứa Lục Trà. Bọn họ đều là người đã có tuổi, lúc nói đến Hứa Lục Trà, trên mặt đều là khinh thường cùng châm chọc.

"Hứa phu nhân sao có thể không biết mất mặt, đoán chừng là nàng đã đem Hứa Lục Trà trục xuất khỏi phủ, Hứa Lục Trà vốn là con của kỹ tử, được Hứa phủ thu dưỡng, lại làm ra chuyện mất mặt xấu hổ như vậy, Hứa phu nhân làm sao có thể còn nhận thức hắn đâu?"

"Chưa thành thân đã cùng nữ nhân lêu lỏng, quả thực cùng thanh lâu kỹ tử giống nhau đê tiện ······ "

Trương Mông nghe được bọn họ lời nói cay nghiệt, chẳng biết tại sao, một cơn tức giận mãnh liệt ập tới. Nàng không nghĩ tới, Hứa Lục Trà sẽ bị người ta nói thành như vậy. Nàng có thể tưởng tượng đến, Hứa Lục Trà đứng ở trước cửa nha môn, vô số người đối hắn chỉ chỉ trỏ trỏ.

Hứa Lục Trà là một người kiêu ngạo như vậy ······

"Trương bộ khoái?" Một thanh âm kinh ngạc vang lên.

Trương Mông ngẩng đầu lên, liền chứng kiến cách đó không xa Lâm Hạo. Lâm Hạo thân hình cao lớn, một thân quần áo màu nâu, một đôi thâm thúy mắt to sít sao nhìn chằm chằm nàng, trong đó có đè nén bi thương. Hắn nhanh chóng hướng Trương Mông đi tới.

Một vài nam tử đang nói xấu Hứa Lục Trà nhìn lại, liền nhôn nhao đứng lên. Muốn vây quanh Trương Mông, Lâm Hạo cầm Trương Mông cổ tay, đem Trương Mông kéo đi.

Đến một nơi bí mật hẻo lánh, hắn buông ra Trương Mông tay, nói giọng khàn khàn: "Trương bộ khoái, ngươi cùng Hứa công tử chuyện là thật sao? Các ngươi đã phát sinh quan hệ rồi sao?"

Lâm Hạo đôi mắt khẽ phiếm hồng, gắt gao nhìn chằm chằm Trương Mông.

Trương Mông không nghĩ nói về chuyện này, cũng không trả lời Lâm Hạo, nàng thấp giọng nói: "Lâm Hạo, ngươi không cần tin vào những người đó, Hứa công tử cũng không có như vậy ······ không chịu nổi ······ "

Nàng nói xong, chính mình sững sờ một chút, nàng không nghĩ tới chính mình sẽ vì Hứa Lục Trà nói chuyện. Mang phức tạp tâm tình im lặng, nàng tạm biệt Lâm Hạo, đi lên núi.

Lâm Hạo ở sau lưng gọi nàng, còn giống như nói gì đó, nhưng là Trương Mông tâm tư đều nghĩ đến lời chỉ trích của mọi người đối Hứa Lục Trà, cũng không có lưu ý Lâm Hạo nói gì đó.

Đến trên núi, Dương Tình đang ở phòng bếp nấu mì, gặp Trương Mông đến cũng không kinh ngạc, mà là nhường Trương Mông đi rửa tay, nói rất nhanh có thể ăn.

Trương Mông ngồi ở trước bàn đá, Dương Tình rất nhanh bưng hai chén sợi mì đi ra.

Sợi mì vẫn khó ăn như trước, mùi hương kỳ quái, không ra sợi mì, còn kèm rau xanh đã ố vàng. Nhưng là Trương Mông vẫn là đem mì ăn sạch sẽ.

Dương Tình sờ sờ nàng đầu, mỉm cười nói: "Chỉ có A Mông có thể ăn mì ta nấu thôi." Hắn thu dọn chén đũa, liền muốn rời khỏi, Trương Mông gọi hắn lại.

"Dương Tình, Hứa Lục Trà mấy ngày nay đều ở phủ cửa nha môn chờ ta, ta không nghĩ ở trong phủ nha môn, ta muốn rời đi chỗ đó ······ "

Dương Tình bưng bát đũa đi trở về, đem chúng nó để ở trên bàn đá, chính mình liền ngồi ở đối diện Trương Mông, hắn ấm giọng hỏi: "Ngươi không thể tha thứ cho hắn sao?"

Trương Mông ngẩn ra, chậm rãi gật đầu: "Ta nghĩ hắn đã làm sai, ta không đem hắn bắt đi ngồi tù, xem như đối hắn hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng là phủ nha môn bọn tỷ muội đều nói ta đối hắn quá tuyệt tình ······ "

Dương Tình trầm mặc một hồi, ngước mắt nhìn về phía Trương Mông, chân thành nói: "A Mông, mặc dù ta thực hy vọng ngươi cùng Lục Trà thành thân..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.