Edit+ Beta: DinhDiepKyVan
“Tiểu Ca.”
Sở Ca lúc này mới phát hiện, giống như ngay từ đầu hắn kêu chính là tên cô, mà không phải là tên Hải Đường hiện tại mỗi người đều biết. Sở Ca ngồi xuống bên người hắn, nhìn về phía hắn.
“Ngươi biết ta?”
“Ngươi là Tiểu Ca a! Ta như thế nào không quen biết ngươi?” Tạ Lan nghi hoặc nhìn cô.
Khóe miệng Sở Ca hạ xuống, không biết vì sao có chút muốn khóc.
“Ý của ta là chúng ta có một thời gian tách ra dài như vậy, ngươi vẫn còn nhớ rõ ta, ta thực sự rất vui. Được rồi, ngươi đứng lên trước đi, ở phía sau có nước ấm, ngươi đi tắm rửa, ta đi lấy quần áo cho ngươi.”
Nói xong liền đứng dậy, Tạ Lan giữ chặt tay cô.
“Tiểu Ca, ta... Chúng ta...” Lời nói còn chưa nói xong, mặt hắn lại đỏ, Sở Ca có chút nghi hoặc. Truyện được đăng tải trên wattpad @DinhDiepKyVan.
“Làm sao vậy?”
Tạ Lan liếc nhìn cô một cái, tay cọ tới cọ lui bắt lấy tay cô, nắm chặt.
“Tiểu Ca... Chúng ta hiện tại là phu thê sao?” Nói xong, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Sở Ca.
Sở Ca dừng một chút, cúi đầu nhìn tay chính mình đang bị bắt lấy, “Ngươi biết cái gì gọi là phu thê sao?”
Tạ Lan gật gật đầu, “Biết a! Phụ vương nói, phu thê là người thân mật nhất, chỉ có phu thê mới có thể nằm trên một cái giường, chúng ta đây hiện tại là phu thê sao?”
Khóe miệng Sở Ca hạ xuống, thân phận hiện giờ của cô, sao có thể xứng đôi với hắn!
“Được, trước không nói cái này, ngươi đứng lên trước đi!”
Nói xong liền sắp đi ra ngoài, cầm quần áo hắn đi vào. Mới ra khỏi cửa liền nghe được một tiểu nha hoàn tới truyền lời, nói tú bà tìm cô.
Sở Ca trong lòng minh bạch tú bà vì sao đến tìm cô, chỉ là không nghĩ tới sẽ đến nhanh như vậy! Quay đầu nhìn vào phòng, cô biết Tạ Lan căn bản là không có biện pháp để cứu cô, vậy cô chỉ có thể tự nghĩ cách cứu lấy chính mình.
Sở Ca sờ sờ ngọc bội bên hông mà Ngọc Hoa cho cô, trong lòng hơi định, xoay người đi đến phòng của tú bà, tiểu nha hoàn nhìn bóng dáng yểu điệu phía trước, có chút ngây người, khó trách Hải Đường cô nương kiên trì không chịu bán mình, mama cũng vẫn ôn tồn sủng cô như cũ, Hải Đường cô nương thật sự quá đẹp, chỉ là một bóng dáng thôi, cũng có thể làm cho mọi người thần hồn điên đảo!
Ngây người nửa ngày mới hoàn hồn, chạy nhanh đuổi theo.
Sở Ca vào cửa liền nhìn thấy tú bà đang ngồi ở trên bàn chờ cô. Cô năm nay còn không đến ba mươi, trên mặt trang điểm tinh xảo, dáng người phập phồng quyến rũ, vẫn còn phong vận. Thấy cô tiến vào, trên mặt bày ra một cái tươi cười.
“Hải Đường tới rồi, mau ngồi đi.”
Trên mặt Sở Ca cũng mang theo nụ cười khách sáo, “Xuân Tỷ!” Sau đó lại ngồi xuồn đối diện nàng. Truyện được đăng tải trên wattpad @DinhDiepKyVan.
Nữ nhân được cô gọi là Xuân Tỷ nhẹ nhàng gật đầu, thấy cô lấy tư thế như vậy lúc đi, nàng tức khắc cười thêm nhiều phần phần chân thật. Đời này nàng duyệt vô số người, sao có thể nhìn không ra, Hải Đường đây là đã bị người ta phá thân.
Xuân Tỷ xua xua tay, để mấy tiểu nha hoàn trong phòng lui ra.
“Hải Đường a! Xuân Tỷ là người sáng mắt không nói tiếng lóng, ngươi liền như vậy đem thân mình giao cho một ngốc tử, tuy nói hắn là thế tử, nhưng hắn có thể cho ngươi cái gì, ngươi đừng hy vọng xa vời còn có thể trông cậy vào hắn có thể mang ngươi ra khỏi thanh lâu này?”
Sở Ca trên mặt tươi cười bất biến, “Xuân Tỷ nói đùa, ta giúp hắn, bất quá là căn cứ vào tình nghĩa thời trẻ, thân phận của ta, ta biết. Không biết Xuân Tỷ gọi ta tới đây, là có chuyện gì quan trọng?”
“Ngươi có thể tự thông suốt thì tốt rồi, ta cũng không có chuyện quan trọng gì, chỉ là muốn hỏi một chút Hải Đường ngươi kế tiếp có tính toán gì không, Tam Gia hắn đã đề ra vài lần.”
Sở Ca cúi đầu che khuất bực bội của chính mình, khi ngẩng đầu lên lại trở lại bình thường, nhìn trên mặt Xuân Tỷ mang theo nụ cười cưỡng chế, khóe miệng cô gợi lên một nụ cười lạnh. Làm bộ tùy ý đem ngọc bội bên hong của chính mình đặt lên bàn. Giương mắt gắt gao nhìn chằm chằm Xuân Tỷ.
“Hải Đường không hiểu Xuân Tỷ có ý gì, hơn nữa, Tam Gia yêu cầu cái gì, cùng Hải Đường có quan hệ gì đâu? Hơn nữa, Sở Ca hảo tâm đề nghị một chút, Xuân Tỷ giống như hiểu lầm chính mình là ai, Hải Đường nói như vậy, tin tưởng Xuân Tỷ là người thông minh, hiểu được như thế nào là lấy hay bỏ.” Truyện được đăng tải trên wattpad @DinhDiepKyVan.
Nói xong, liền thu hồi ngọc bội trên bàn, đứng dậy rời đi.
Trên mặt Xuân Tỷ âm tình bất định, híp mắt nhìn về phía cửa, trong lòng phẫn nộ, nàng thế nhưng bị một tiểu nha đầu áp chế không nói được lời nào, nhưng hiện thực lại bức nàng không thể không thừa nhận, những gì Sở Ca nói chính là sự thật.
Tam Gia bất quá là một người Vương gia nhàn tản bị đoạt quyền, hoàng thượng nhân từ nên mới cho bọn họ lưu lại kinh thành, mà sau lưng Hải Đường lại là muội muội cùng một mẹ sinh ra với hoàng thượng, hơn nữa, thanh lâu này là Ngọc Hoa công chúa sở hữu thật, nếu như công chúa biết nàng có tâm tư kia, thì nàng...
Nghĩ đến đây, người Xuân Tỷ lạnh run, nhưng thật sự là nàng không nuốt trôi cục tức này, nàng như thế nào cũng đều không cam lòng, hơn nữa, Tam Gia có nói, nếu nàng có thể làm cho Hải Đường theo hắn, hắn liền làm chủ nói với Ngọc Hoa công chúa đem thanh lâu này đưa cho nàng.
Xuân Tỷ cắn răng, muốn có được phú quý thì phải mạo hiểm. Sau đó cúi đầu kêu nha hoàn tới, nhỏ giọng phân phó vài câu.
Sở Ca ở nơi khác hoàn toàn không biết gì cả, trở lại phòng, Tiểu Hòa nói cho cô thị vệ nhà Tạ Lan tìm tới, nói Vương phủ có việc gấp, nên đi về trước. Sở Ca gật gật đầu, không quá để ý. Cô hiện tại phải nghĩ cách trong vòng một tháng phải nhìn thấy hoàng đế, sau đó tận lực làm cho Hồng Mai không được trọng sinh, nếu không thể, cũng tránh cho Hồng Mai đưa cho Tạ Lan uống bí dược trong không gian của nàng.
Sở Ca nhíu mày suy tư, nhịn không được lại lần nữa mở ra cốt truyện nhìn kỹ một lần, rốt cuộc cô cũng tìm được một cơ hội, mười ngày sau, hoàng thượng sẽ cải trang đến ngôi chùa lớn nhất kinh thành để chùa tế điện mẹ ruột của hoàng thượng! Đây là một cơ hội. Truyện được đăng tải trên wattpad @DinhDiepKyVan.
Hạ quyết tâm, Sở Ca hơi chút nhẹ nhàng thở ra.
Ngọc Đồng bởi vì muốn tu luyện thăng cấp, cho nên gần đây không có liên hệ với cô quá nhiều.
Tạ Lan thật ra đã tới đây vài lần, cùng cô trò chuyện, nhưng rất mau đã bị người gọi đi.
Thời gian giây lát trôi qua, vừa đến mười ngày, sáng sớm Sở Ca liền ra cửa. Sở Ca quỳ gối trước mặt tượng phật, thành kính dâng hương. Cũng không phải nói cô mê tín, nhưng cô tin tưởng nhân quả tuần hoàn, càng tin tưởng vững chắc người hẳn là có điều sợ hãi mới có thể trở nên tốt hơn.
Hoàng thượng đến cũng không sớm, Sở Ca khinh bỉ đã ở bên ngoài đi bộ thật lâu, khi cô cho rằng tình huống có thay đổi, thì rốt cuộc cũng nhìn thấy một góc áo màu xanh lá xuất hiện ở nơi chỗ rẽ.
Sở Ca lấy lại bình tĩnh, cô hôm nay cũng không có mang Tiểu Hòa theo, đi theo cô là một nha hoàn hầu hạ khác, hôm nay mới vừa qua mười tuổi, gọi là Điềm Nha.
Sở Ca nhìn Điềm Nha liếc mắt một cái, nàng gật gật đầu, xoay người đi đến một con đường khác. Thấy nàng chạy xa rồi, Sở Ca mới xoay người đi qua, không đợi cô tới gần, đã bị ám vệ lấy kiếm đặt trên cổ. Sở Ca áp xuống cảm giác kinh sợ ở trong lòng, giương giọng nói, “Sở Ca Sở gia có việc cầu kiến.”
Tạ Mạc không quá để ý đến chuyện bên này, tưởng rằng có người vô tình xâm nhập, sau khi nghe được lời nói của cô thì lại sửng sốt, Sở gia? Một lát sau mới nhớ tới, gia tộc Sở gia kia đã bị xử trảm, hình như còn lưu lại một người? Là một nữ hài rất giống mới mẫu thân của cô?
Suy nghĩ xong, hắn vẫn vẫy tay gọi cô lại đây. Bốn năm trôi qua, nguyên lai tiểu nha đầu trưởng thành đều giống như mẫu thân là một nữ tử tuyệt sắc. Tạ Mạc suy nghĩ trong lòng, Sở Ca tuy đẹp, nhưng hắn lại không có nửa phần có ý khác với cô, cô lớn lên cùng mẫu thân giống nhau như thế, nếu thật sự thu vào trong cung, chỉ sợ người không được tự nhiên sẽ là hắn! Giương mắt nhìn về phía nữ hài đang quỳ gối trước mặt chính mình, hắn hơi hơi xoay qua, thái giám bên cạnh hiểu ý nhanh tay đem người nâng lên, lại bị Sở Ca cự tuyệt.
3/9/2018
-----------oOo-----------
Vân: Mặc dù chưa đủ vote nhưng ta vẫn đăng trước:>> sau này ta sẽ không để điều kiện up chương mới nữa:> nhưng với một điều kiện là các nàng phải vote:> đơn giản mà:>
Hôm nay, ta uống say lăn cù đèo:v mà ta không khóc nháo gì hết, ta vẫn ngoan quá trời:>> híhí =D
#Mưa rồi... *lộp bộp lộp bộp*