Nam Chủ Ngươi Không Thể Hắc Hóa

Chương 38: Chương 38




“ thiên cổ di hận, hủy chúng sinh. Niết bàn tự hỏa, Bàn Cổ thất tinh lạc, Ân thành nhất phái... “

“Hậu nhân Ân gia, ta chờ ngươi thật lâu thật lâu...”

“Ngươi xem đạo tu đều sống mơ mơ màng màng ở trong mộng của bọn họ, đối với bọn họ mà nói, dục vọng đều là thứ vĩnh sinh để bọn họ theo đuổi...”

Đạo tu tiến vào đều té trên mặt đất, bọn họ ngủ say, đắm chìm trong mộng, mang theo nụ cười thỏa mãn.

“Ngươi thấy thế nào...”

Ân Bạch Thần nhìn một mảnh mông lung chung quanh, trước mắt là một đại điện giống như tế đàn, trung gian là ngôi sao nằm trong vòng tròn, đạo tu đều ngã trên đất cách vòng tròn ba thước, bị cỗ lực lượng đưa vào sự khát cầu trong mơ.

“Này cùng ta có quan hệ gì, ngươi là ai?”

Ân Bạch Thần cảnh giác, đạo tu cư nhiên đều bị dụ tới di tích, cỗ lực lượng này thật không thể khinh thường.

Y quả nhiên không nên tiến vào.

Ân Bạch Thần nắm chặt quyền, y muốn gặp sư huynh, cho nên không thể ở chỗ này lâu.

“Ta ở chỗ này chờ ngươi thật lâu, nói cho ta biết, đồ vật ngươi muốn nhất, ta đều sẽ thực hiện cho ngươi...”

Lại chiêu này, tựa như Sơn Linh, đều muốn y nhập ma sao?

Đạo tu chỉ sợ cũng không qua được dụ hoặc của ảo cảnh, cho nên toàn bộ đều ngủ say, giúp y không ít.

“Không hổ hậu nhân Ân gia được lựa chọn, giết chết những người khác, ngươi thật không nương tay...” ( ngáo thật rồi, tự hỏi tự nói một mình, k phải cô đơn lâu quá điên rồi chứ?)

Ân Bạch Thần không để ý đến, đợi lát nữa những người này, đều sẽ chết.

Đây đều là ma tu làm, y thấy được rất nhiều ma tu ở chỗ này mai phục...

Ân Bạch Thần cắt rách quần áo, y bị thương nặng chạy ra, thiếu chút nữa bị ma tu giết chết, mà người chết, sẽ không thể nói ra.

“Tiếp tục đi phía trước mặt, nơi đó chính là đồ vật để nhận chức Ân gia gia chủ, Niết Sinh Bàn một khi bị lấy đi, ba canh giờ sau, người còn sống đều sẽ bị truyền tống ra ngoài, tiên cảnh cũng vĩnh viễn sẽ không tái khởi động...”

Thanh âm có chút tịch liêu. Ân Bạch Thần có chút kinh dị, nhậm chức Ân gia gia chủ...

Y như thế nào không biết? Cái đó và tiên cảnh có quan hệ gì? Y cầm đi Niết Sinh Bàn, tiên cảnh vì cái gì sẽ bị đóng?

“Đã từng huy hoàng, sớm đã xuống dốc, từ thời điểm ta lưu lại Niết Sinh Bàn, liền chú định sau này. Hậu nhân Ân gia, nó sẽ cùng ngươi tồn tại.”

Một đạo quang mang nhàn nhạt rót vào trên trán y, mang theo truyền thừa ký ức thượng cổ.

Rất nhiều sự việc trong đầu Ân Bạch Thần không ngừng bắt đầu khởi động,đây là linh thức để y truyền thừa.

Ân gia, kí ức truyền thừa của thượng cổ thần tộc cho hậu nhân, Ân thành nhất phái, thì ra là thế...

Ân Bạch Thần nâng bước chân, hướng tế đàn đi đến, đó chính là thượng cổ Linh Khí...

Thuộc về y, có thể diệt thần ma, chém thiên địa.

Y có thể báo thù, có thể được mọi thứ của thiên hạ.

Đó là một cái vòng tròn khắc ấn cửu thiên, uy lực cường đại phóng thích, làm tất cả mọi người trong mộng, giãy dụa.

Ân Bạch Thần từng bước một đi lên, khi y đụng tới vòng tròn, linh lực bao quanh nó dần tiêu tán...

Những người nằm trên đất dần tỉnh dậy...

“Cứu mạng... Thái Hư cung? Ngươi là đệ tử Thái Hư cung? Cứu chúng ta...”

“Ân sư đệ, cứu ta...”

Cứu các ngươi sao...

Ân Bạch Thần mỉm cười, nhìn đám đạo tu, lộ ra mạt cười đạm.

Đây là sự sợ hãi trước khi chết,nụ cười làm bọn họ sợ hãi, làm cho bọn họ còn chưa giãy dụa đã hồn tán.

Chờ Lê Dân vô cùng đạm nhiên mà tiến vào ám đạo, phát hiện ảo cảnh. Hắn ngốc lăng.

Ngọa tào, không phải nói những người này là để hắn tới giết sao? Như thế nào một đám đều đã ngỏm?

Lê Dân có chút hoảng sợ, Ân Bạch Thần cùng Giản Vân Hinh chạy đi đâu a? Hắn tỉnh lại, phát hiện truyền âm phù sáng, nghe được đệ tử Thái Hư cung còn có Ân Bạch Thần truyền âm, sau đó liền thu thập tốt lại đây.

Nima cốt truyện những người này đều hẳn là là hắn giết, bởi vì hắn nhập ma a...

Lê Dân tỏ vẻ làm Đại sư huynh, thật là làm không tốt mà.

Đột nhiên có vài đạo tu vào, thấy thi thể xung quanh Lê Dân, hét lên một tiếng:

“Lê Dân Thái Hư cung là ma tu! Cứu mạng a!”

Lê Dân:...

Đây là cốt truyện tự động bổ khuyết sao? Ngọa tào, 13135 lại hố hắn!

Lê Dân cuối cùng hiểu được ác ý tràn đầy đến từ thế giới này.

Dù sao mặc kệ thế nào, hắn rốt cuộc hiểu được sự chua xót khi làm vai ác, hắn phải cùng vai ác 12306 ôm đầu khóc rống một hồi, hung hăng lên án đây không phải việc cho người làm.

Lê Dân mặt vô biểu tình mà đi qua thi thể, hắn ngẩng đầu nhìn tế đàn suy nghĩ, mạc danh cảm thấy được có loại đồ vật ghê tởm giấu trong di tích, tựa như hiểu hắn như lòng bàn tay, làm hắn không thoải mái.

“Sư huynh, ngươi đã đến rồi sao?”

“Lê Dân ca ca, mau tới đây cứu ta!”

Lê Dân đứng ở thông đạo sau tế đàn, nhìn hai bên lối rẽ mà hỗn độn.

Thanh âm này từ nơi nào truyền đến a, hắn là cái lộ si, không biết hướng để chạy đi đâu. Lê Dân nhìn chỗ rẽ, không có biện pháp, chỉ có thể loạn đi rồi tính

“Ô ô ô, Lê Dân ca ca, ta lạc đường, hơn nữa có người muốn giết ta...”

Lê Dân đi vài bước, chợt nghe thấy tiếng Giản Vân Hinh bị nhotts trong nhà giam, bên cạnh là rất nhiều xương khô, Giản Vân Hinh sắc mặt đã biến trắng, thoạt nhìn đã chịu kinh hách rất lớn.

Lê Dân đi qua đi, hắn trấn an nói:

“Không có việc gì, chờ ta cứu ngươi ra.”

Lê Dân dùng kiếm chặt đứt cửa, hắn ngừng lại.

“Làm sao vậy? Lê Dân ca ca nhanh lên mở cửa cho ta, ta muốn đi ra ngoài ta muốn đi ra ngoài.”

Mắt Giản Vân Hinh mang theo một tầng hơi nước, thoạt nhìn bị ủy khuất rất lớn.

Lê Dân nghĩ nghĩ, Vân Hinh tuy rằng là tu vi huyền giai trung kỳ, nhưng không đến nỗi phá không nổi một cánh cửa đi, hắn cảnh giác mà nhìn Giản Vân Hinh.

Bởi vì dựa gần quá bị Giản Vân Hinh phun một ngụm khí vào mặt, Lê Dân che mũi, lui về phía sau vài bước, kinh ngạc mà nhìn Giản Vân Hinh.

“Lê Dân ca ca, hương vị dễ ngửi không? Nhanh lên cứu ta đi ra, ta cho ngươi giải độc...”

Giản Vân Hinh khanh khách mà nở nụ cười, ánh mắt hiện ra một loại ma mị, nàng thần tình mê mang mà nhìn Lê Dân, trong ánh mắt mang theo thật sâu mê luyến.

Nàng toàn tâm toàn ý nhớ kỹ người này, ngay tại trước mắt nàng...

Thanh âm trong lòngkhoong ngừng nói...

Bắt lấy tâm hắn, hắn yêu ngươi, hắn là Ma Linh Thể, sơ dương của hắn đối với ngươi vô cùng có lợi (tinh tr***), ngươi còn có thể sinh hài tử cho hắn...

Ngươi muốn hắn...

Hiện tại chỉ có ngươi mới có thể thỏa mãn hắn...

Giản Vân Hinh xuất ra linh kiếm, chém mở nhà giam

“Lê Dân ca ca, cùng ta vĩnh viễn ở một chỗ...”

“!”

Ngọa tào, đây là độc khí gì?! Hắn hiện tại khí lực gì cũng không có! Lê Dân ăn vào mấy khỏa đan dược giải độc, hắn dùng linh lực mở ra linh mục, liền thấy hắc vụ trong cơ thể Giản Vân Hinh...

Nữ chủ bị khống chế.

“Mau rời đi thân thể của nàng, đừng trách ta vô tình.”

“Không! Lê Dân ngươi sẽ hối hận! Ta chỉ là thỏa mãn nguyện vọng của nàng mà thôi! Mau thả ta ra ngoài! A a a —— “

Hắn móc ra nhất trương linh phù, rót vào linh lực, đem bùa phong ấn vào trong cơ thể Giản Vân Hinh, “Giản Vân Hinh” không cam lòng mà nhìn Lê Dân sau đó Giản Vân Hinh liền hôn mê bất tỉnh.

Lê Dân dựa vào ám đạo nhìn Giản Vân Hinh, hắn đem Giản Vân Hinh ôm ra, xem xét Giản Vân Hinh không có việc gì sau đó hắn mới phát hiện không thích hợp, thân thể hắn đã bắt đầu khô nóng, Lê Dân có chút hô hấp dồn dập, hắn hoảng sợ mà đỡ vách tường, hắn có phản ứng...

Kia không phải độc khí, là...

Hắn nóng quá, Lê Dân có chút nôn nóng mà mở vạt áo, hắn cảm thấy thật khát nước, không được, không thể ngốc tại nơi này.

Lê Dân nhìn Giản Vân Hinh nằm trên mặt đất, hắn khống chế không được chính mình, không được, nóng quá, nóng quá...

Sau đó Lê Dân nghiêng ngả lảo đảo mà rời đi ám đạo, chỉ còn lại có Giản Vân Hinh nằm ở nơi đó...

Hiện tại làm sao bây giờ, Lê Dân đỡ tường, hắn đã không biết chính mình đi đến nơi nào, cả người nóng như hỏa thiêu, mồ hôi bắt đầu từ trán tiền ròng ròng chảy xuống, che khuất tầm mắt.

Hắn hư nhuyễn mà chậm rãi quỳ xuống, tại sao lại như vậy, thân thể hắn...

Không, không, nơi đó như thế nào cũng sẽ có cảm giác...

Lê Dân có chút hỏng mất mà nắm chặt tay, không thể tin được sự thật, thân thể tàn khuyết cư nhiên có phản ứng...

Hắn ngón tay thật sâu ấn vào lòng bàn tay...

“Sư huynh?! Ngươi làm sao vậy?!”

Lê Dân mãnh liệt ngẩng đầu nhìn nơi Ân Bạch Thần xuất hiện...

Lại chỉ nhìn thấy thanh niên kia thân quần áo thanh sắc, ở trong tầm mắt mơ hồ không rõ.

Lê Dân mở đôi môi khô ráo, hắn muốn kêu Ân Bạch Thần cút ngay, chính là Ân Bạch Thần đỡ lấy thân thể hắn làm hắn mạc danh run lên, thân thể càng kịch liệt mà run run lên.

“Sư huynh, ngươi như thế nào mồ hôi nhiều như vậy?! Sư huynh, sư huynh?!”

Lê Dân gắt gao chế trụ quần áo trước ngực Ân Bạch Thần, hắn cúi đầu, gắt gao cắn răng, hắn kiệt lực khống chế xúc động chính mình, thanh âm khàn khàn trầm thấp.

“Tránh ra, nhanh lên tránh ra cho ta...”

Ân Bạch Thần đột nhiên giống như hiểu được cái gì, y cưỡng chế mà nâng đầu Lê Dân lên, nhìn Lê Dân cúi thấp mặt, ánh mắt trở nên sắc bén.

“Sư huynh có phải hay không gặp được Giản Vân Hinh, nàng kê đơn ngươi đúng hay không?”

“...”

Lê Dân thần chí không rõ mà nhìn Ân Bạch Thần gần trong gang tấc, hắn nóng quá, hảo muốn, hảo muốn...

Đừng nữa tới gần hắn, cách hắn xa một chút, xa một chút...

Bạch Thần...

Lê Dân mắt có chút đỏ lên, hắn cúi đầu, không có tiếp tục dựa vào.

Ân Bạch Thần nhìn động tác vừa rồi của Lê Dân...

Sư huynh... Là muốn hôn y sao?

Ân Bạch Thần tới gần Lê Dân, cố ý gần sát Lê Dân, Lê Dân bắt đầu lùi bước, chính là thân thể hắn nhuyễn đến vô pháp động...

“Sư huynh, ta dìu ngươi đi vào mật thất phía trước...”

Ân Bạch Thần tới gần lỗ tai Lê Dân, nhẹ nhàng mà thổi hoie, Lê Dân chịu không nổi, Ân Bạch Thần trực tiếp đem Lê Dân bế lên, đi về phía trước...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.