Nam chủ, nữ chủ mau click back!

Chương 67: Chương 67: Chuẩn bị đến nơi ở mới




P/s: Ảnh chỉ để trưng, không có tác dụng diễn tả nội dung =))

P/ss: Gần đây luôn luôn chạy về quê nên không có lên mạng, thế nên thời gian viết truyện tăng lên, hôm nay xong liền đăng hai chương cho mọi người đây, tác giả quả nhiên siêu cấp đáng yêu siêu cấp siêng năng (*¯︶¯*)

Đến khi Mạc Linh mở mắt ra thì bản thân đang ngồi trên máy bay, không đúng, là nằm trên giường của máy bay mới đúng.

Hơn nữa, cái giường lớn này lại ở trong một khoang thuyền được bày trí như một căn phòng nhỏ nữa, xung quanh đồ đạc tuy không nhiều nhưng cũng xem như không thiếu thứ gì. Nếu không phải do ngoài cửa sổ có mấy đám mây đang trôi lững lờ, cô nhất định cho rằng mình đang ở dưới mặt đất.

Không thể nào, chỉ vừa chợp mắt một chút mà cô đã bị mang đi rồi sao? Là bắt cóc à?

“Em dậy rồi à? Có mệt mỏi không? Anh khám giúp em một chút nhé?” Đồng Phù đột nhiên đẩy cửa tiến vào, bác bỏ ý nghĩ bị bắt cóc của cô.

“Phù, chúng ta đang đi đâu vậy? Về nhà sao?” Mạc Linh đứng dậy, nghi hoặc hỏi hắn.

“Ừ, về nhà của chúng ta.” Đồng Phù vô cùng hưởng thụ cảm giác thỏa mãn khi nói ra câu này, nhẹ đẩy kính, mỉm cười nói với cô.

“Thế sao không gọi em dậy? Còn có, cái căn phòng này là thế nào? Quá...” Hư cấu đi...

Câu sau Mạc Linh lựa chọn không nói ra, nghĩ lại thì chuyện cũng không có gì, thôi mặc kệ đi.

“Mà thôi, còn bao lâu nữa chúng ta mới về nước?”

“Cũng còn một tiếng, em thấy nhàm chán thì ra ngoài cùng mọi người ngồi chung đi, mà, thay quần áo trước đi.” Đồng Phù giơ lên quần áo đã được xếp gọn gàng trên tay, đưa cho Mạc Linh xong liền đi ra ngoài, còn lịch sự giúp cô đóng cửa lại.

Mạc Linh nhìn nhìn bộ quần áo trên tay, là của cô, lại mở bên trong ra, cũng là của cô...

Vì sao Đồng Phù có thể bình thản cầm lấy “thứ này” đưa cho cô chứ? Còn tri kỉ đến mức giấu nó bên trong quần áo ngoài...

Không nghĩ không phiền, không nghĩ không phiền, nhất định là do hắn nhờ người chọn rồi mới đưa cho cô, nhất định là nội tâm hắn cũng vô cùng rối rắm, nhất định là vậy!

Mạc Linh làm một loạt động tác đánh răng rửa mặt chải đầu thay quần áo với suy nghĩ rối rắm kia, cuối cùng lựa chọn phương án cái gì cũng không quan tâm, mặt lạnh bước ra khỏi phòng.

“Linh nhi, em khỏe hơn chưa? Hôm qua nhất định là mệt chết em rồi.” Kanato Ken bước tới, quang minh chính đại ôm lấy hông cô, kéo cô về phía ghế ngồi.

Cô cảm thấy như mình đang sống giữa rừng vậy, bị mấy loài động vật nguy hiểm nhòm ngó thèm khát. Vì sao cô lại có thể bật ra cái suy nghĩ này được nhỉ, nhất định là lúc nãy cô bước chân trái xuống giường rồi.

“Linh, em đi đâu vậy?” Lâm Hoài Nam nhìn thấy cô quay người lại, muốn đi về phòng liền lên tiếng hỏi.

Cô đã ngủ hơn nửa ngày rồi, còn chưa ngủ đủ hay sao?

“Em muốn quay lại giường, sau đó bước chân phải xuống giường.” Mạc Linh vừa nắm lên tay nắm cửa, bên hông chợt bị kéo một chút, cô liền bị nắm lên, một lần nữa bị lôi kéo đến sô pha ngồi xuống.

“Em đúng là đồ ngốc.” Kanato Ken xoa xoa đầu cô.

“Hừ, đồ ngốc thì làm sao hiểu được anh nói gì...” Cô lầm bầm, chụp lấy một cái gối ôm vào lòng.

“Ngoan, đừng có làm nũng, có muốn uống gì không?” Bạc Ngưng Thần bật cười vì vẻ mặt phụng phịu ngu ngốc của cô.

“...” Lắc đầu.

Thề có Chúa, cô không hề làm nũng nhé!

“Chỉ một chốc nữa là hạ cánh rồi, em có còn thứ gì muốn đem theo hay không?” Châu Quang Khải săn sóc đưa cho cô một cốc nước ấm.

“Đem đi đâu?” Cô trợn mắt.

“Nhà của chúng ta.” Hắn nhẹ nhàng đáp lại.

Xong rồi, cô hoàn toàn đem chuyện này ném ra sau đầu! Nhưng vì sao ai cũng biến căn nhà “ở tạm” đó thành “nhà của chúng ta” cả vậy, cô còn chưa đồng ý gì đâu nhé!

“Đem anh theo nhé? Anh có thể yêu em có thể chăm sóc em có thể làm ấm giường!” Hoàng Ngôn Đằng vô sỉ giơ tay, chớp chớp mắt to liền nhào vào lòng cô, không tiếng động ném cái gối đáng ghét kia đi.

“...” Đột nhiên xung quanh vang lên tiếng hút không khí.

“Chẳng phải ngươi cũng đăng kí phòng rồi sao? Còn ở đó trang đáng yêu cái gì?”

Khương Thành Quan phẫn nộ, hắn còn chưa được ôm cô lần nào, vậy mà tên khốn tóc vàng này dám sỗ sàng với cô!

“Ô? Có người muốn mà không dám nói kìa, thật đáng sợ, Linh mau bảo vệ anh!” Hoàng Ngôn Đằng được một tấc lại tiến một thước, cọ cọ cái đầu vàng vào cái cổ trắng mịn của cô.

Ai ~ thật mềm ~ thật thơm ~

Vô sỉ! ← Đây là tiếng lòng của mọi người.

“Được rồi, đừng nháo nữa, anh mau leo xuống đi Ngôn Đằng, anh nặng quá!” Mạc Linh tàn nhẫn đẩy vật thể bám người này ra, tiếp tục tóm lấy gối mềm ôm tiếp.

Hoàng Ngôn Đằng bày ra bộ mặt ủy khuất, đáng thương nhìn cô chằm chằm, hai mắt cũng lấp đầy hơi nước, giống như chỉ cần cô nói một tiếng hắn nhất định sẽ khóc lên.

“Em còn mấy bộ sách nằm trong ngăn tủ, một lát nữa trở về lấy là được.” Cô hướng về phía Châu Quang Khải cười cười “Khi về tới đó anh lên lấy giúp em đi, em còn món đồ muốn đưa cho cha, nhớ, đừng mở ra.”

Châu Quang Khải thấy lưng chợt lạnh. Sao hắn cảm thấy nếu nhìn thấy được nội dung trong đó, hắn nhất định sẽ hối tiếc vô cùng nhỉ?

Cô lại liệt kê thêm mấy món không thể thiếu trong phòng, sau đó yên lặng vừa uống nước ấm vừa ngắm cảnh bầu trời trong trẻo bên ngoài.

Không lâu sau, máy bay dần hạ cánh.

Những ngày tháng phấn khích sắp diễn ra rồi đây!

Tác giả có lời muốn nói:

Đây chỉ là chương đệm thôi, mọi người đừng nghiêm túc quá, thật sự nó hơi nhảm nhỉ

•﹏•

Chính bản thân ta còn phải quay lại chương cũ xem lại nữa a, quả nhiên bỏ lâu quá, đều muốn quên mất tình tiết rồi...

(Thật ra cũng không lâu lắm, tác giả trí nhớ kém thích đổ thừa hoàn cảnh thôi ~)

Nói chung, xem vui vẻ là tốt rồi ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.