“Linh, em có thể chấp nhận được chuyện này sao?” Lâm Hoài Nam lo lắng Mạc Linh không chịu được, trốn tránh bọn hắn.
“Cô không thích thì tôi sẽ giúp cô nói, dù sao tôi chống lại lão già cũng không phải ngày một ngày hai.” Khương Thành Quan nắm tay, kiên định nói.
“Linh nhi, hay là đợi mấy hôm sau anh sẽ nói chuyện lại với cha cùng bác Mạc, được chứ?” Kanato Ken bình tĩnh lên tiếng, trong tình trạng này phải không loạn không vội mới có lợi thế.
“Không có gì đâu, ở chung thì ở chung, cũng không phải thật sự gả đi, lo cái gì.” Cô tùy ý nằm dài trên bàn, phất phất tay.
Vấn đề là bọn hắn muốn cưới cô a! ←_← Đây là tiếng lòng tất cả nam nhân trong phòng.
Mạc Linh không nhận ra không khí vi diệu biến hóa, hay nói đúng hơn là cô còn đang âm thầm trách ông Mạc vì sao dám đem con bỏ chợ, căn bản không quan tâm không khí đao súng này.
“Được rồi, mọi người đều về phòng đi, ngày mai chúng ta từ từ nói chuyện sau, em muốn đi ngủ.” Ép buộc cả một ngày, cô đều muốn mệt chết rồi, lại còn dây dưa cùng mấy lão gia tử một buổi, nếu không ngủ sớm cô nhất định sẽ chết sớm mất.
Có thể gọi là “Tinh tẫn nhân vong“.
Khụ, mệt mỏi dẫn tới sai lầm, phải là “Già trước tuổi” mới đúng.
Bọn hắn biết cô mệt mỏi cũng không ép buộc nữa, tùy theo lực đạo của cô rời khỏi phòng, để lại câu “Chúc ngủ ngon” liền mỗi người một phương trở về phòng.
Cô tuyệt đối không thừa nhận là do không biết nên đối mặt với bọn họ như thế nào nên mới trốn tránh đâu!
Vì sao ngay cả Ken cũng thuận theo bọn họ chứ? Không đúng, phải là vì sao một đám nam chủ mạnh mẽ như vậy mà chịu cho người ta sắp đặt chứ?
Không được rồi, mệt mỏi quá, cô muốn ngủ.
Mạc Linh sắp xếp đầu óc một chút, buồn phiền chui vào đệm, đắp chăn một lúc đã ngủ.
Ta là lười biếng chấm chấm nên xuất hiện phân cách tuyến
Sáng hôm sau, Mạc Linh bị lôi khỏi đệm ấm chăn êm, hai mắt nhập nhèm nửa mở nửa không, không hình tượng ngáp một cái.
“Xong rồi, thưa Mạc tiểu thư.” Thanh âm nhẹ nhàng kính cẩn đột ngột xuất hiện.
Mạc Linh còn tưởng mình nghe nhầm, định vươn vai mới phát hiện trên người có gì đó vướng víu kéo lại.
“Ô?”
Cô cúi xuống nhìn, không biết từ khi nào bộ váy ngủ của cô đã trở thành kimono màu xanh nhạt, chất vải mềm mại không bó buộc, trên đó còn có điểm thêm mấy bông hoa anh đào xinh xắn. Đây là quần áo hôm qua cô chọn đây mà.
Mạc Linh như vừa ngộ ra gật gật đầu, rồi như bừng tỉnh dụi dụi mắt, lật đông lật tay xem xét. Cô mới ngáp có một cái mà đã thay xong rồi sao? Năng lực làm việc của bọn họ cũng quá mạnh đi.
Hiện tại cô đang đứng ở một căn phòng rộng, bên trong toàn để vật dụng cô từng tiện tay mua về, còn có những quần áo hôm qua cô mua, có thể nói như phòng chứa đồ của cô vậy. Trước mặt cô là một nữ nhân mặc hoa phục sang trọng, bộ dáng xinh đẹp nghiêm cẩn, dịu dàng mỉm cười với cô.
“Mạc tiểu thư, xin cho phép tôi giúp cô chải tóc.” Nói xong liền đè hai vai giúp cô ngồi xuống, cần lược trên tay bắt đầu chải tóc.
Mạc Linh chỉ cảm thấy tay nghề của người này rất tốt, độ mạnh yếu trên đầu cũng không sai, thoải mái vô cùng.
“Chị tên là gì?” Cô nghĩ mình kém tuổi hơn cô ấy.
“Thưa Mạc tiểu thư, tôi là Hana Asakuma, được Kanato gia đưa đến để giúp cho cô chuẩn bị.” Vừa nói, động tác trên tay cũng chưa từng ngừng lại.
Là một nữ nhân truyền thống, ừm, cảm giác thật sự rất lạ, như thể cô đang sống ở thời phong kiến vậy.
Mạc Linh được trang điểm tỉ mỉ, sau lại xem xét lần cuối mới được Hana Asakuma cho đi. Đến lúc này cô mới âm thầm lau mồ hôi, cô còn đang nghĩ đến khi nào cô ấy mới chịu hài lòng đây.
“Cảm ơn chị rất nhiều...” Cô còn định nói “lần sau lại nhờ chị”, nhưng xem xét hai chân còn ê ẩm cùng với cả người cứng đờ, cô cảm thấy vẫn là không nên nói.
“Không cần khách sáo, đây là bổn phận của tôi.” Hana Asakuma mỉm cười, bắt đầu dọn dẹp “Nhưng cũng là nhờ cô có khuôn mặt xinh đẹp sẵn nên tôi cũng có thể bớt nhiều việc.”
“À...” Câm nín.
Đến khi nhóm người Kanato Ken nhìn thấy bóng người gần như là chạy trối chết của Mạc Linh, họ đều bị cô làm cho sững người.
Khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ vì bước nhanh, hai mắt chớp động lo lắng nhìn phía sau, môi đỏ mím lại, tóc được búi lệch nhẹ nhàng điểm thêm vài đóa hoa lấp lánh, trên người là bộ kimono hồng phấn vừa người, hiển lộ ra thân hình thon dài tinh tế nhưng không thô tục.
Quá... quá xinh đẹp.
Không ngoài dự đoán, Khương Thành Quan ôm mũi bối rối xoay đi. Những nam nhân còn lại vẫn nhìn chăm chăm vào cô, ánh mắt sâu thẳm càng thêm thâm thúy.
Mạc Linh nhìn thấy mấy nam nhân nhìn mình, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Quả nhiên cô vẫn không có khả năng cùng nữ nhân giao tiếp a, nam nhân đôi khi nói linh tinh lại dễ dàng hơn nhiều.
“Oa, các anh cũng mặc kimono luôn này.”
Khác với kiểu dáng phức tạp của cô, bọn hắn chỉ mặc thuần một màu đen, đai lưng là màu vàng nâu, không có họa tiết nhưng nhìn qua cũng không hề tầm thường, trái lại cho bọn hắn thêm vài phần tuấn tú.
“Đi thôi, Linh.” Châu Quang Khải đột ngột bước tới, nắm lấy tay cô liền bước ra khỏi phòng, hướng về phía xe đã đợi sẵn bên ngoài.
“A, không phải anh ghét tôi sao? Lôi lôi kéo kéo anh không sợ Bạch Liên Hoa giận à?” Mạc Linh muốn rút tay ra nhưng không được, bên hông cũng bị cánh tay chắc chắn của hắn ôm lấy, một đường đi tới.
“Em không biết sao, anh đã không còn thích Liên Hoa từ lâu rồi, hơn nữa mấy tuần trước cô ấy đã có bạn trai rồi.” Hắn thản nhiên nói, xem nhẹ những ánh mắt chết chóc phía sau lưng.
“Ấy? Bạn trai?!!!” Cô như tin tức đó dọa sợ, trợn mắt nhìn Châu Quang Khải như muốn tìm kiếm chút ý đùa giỡn trong mắt hắn.
Đáng tiếc, hắn thành thực nghiêm túc đáp lại câu hỏi của cô.
“Đúng vậy, lúc trước là anh khiến em đau lòng, sau này anh sẽ dùng hành động của mình chứng minh sự chân thành của anh đối với em, em có thể không thích nhưng không được từ chối.” Hắn như nhớ tới điều gì đó, đột nhiên bật cười “Lần trước em đóng kịch trước mặt anh, hiện tại nhớ lại mới phát hiện anh đúng là ngu ngốc mới đi tin em vẫn còn như trước.”
“...”
Cứu mạng! Bọn họ điên mất rồi! Thế giới quan của cô sụp đổ rồi! Còn có tay của anh, siết cái gì mà siết? Lại siết nữa tôi liền đóng cửa thả Quan Quan!!
Mạc Linh nghiêng mặt nhìn thấy bọn hắn vẫn đi theo phía sau, đưa mắt nhìn về phía Khương Thành Quan, cô nháy nháy mắt nhìn hắn. Trong đám người ác bá này cô chỉ có thể trông cậy vào mỗi Quan Quan ngây thơ này thôi.
Đáng tiếc phụ lòng cô rồi, Khương Thành Quan phát hiện cô ra dấu, hai má lập tức càng đỏ hơn, khả nghi che mặt.
Cô lại nhìn sang Kanato Ken, hắn mỉm cười trấn an cô, sau đó lại tiếp tục dùng ánh mắt mà lăng trì Châu Quang Khải.
Cô nghi ngờ ngắm nghía sườn mặt đẹp như tạc tượng của Châu Quang Khải, trực giác của nữ nhân đang không ngừng rung lên, dường như bọn họ vừa đạt thành hiệp nghị gì đó phía sau lưng cô thì phải.
Sự thật chứng minh, giác quan thứ sáu của nữ nhân luôn là thứ không thể khinh thường.
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người thấy rồi đấy, Khương đệ đệ thật sự là quá ngây thơ, còn hơn cả Hoàng đệ đệ khi giả vờ nữa...
Cho nên, phúc lợi gì đó, xem như Khương đệ đệ thiệt thòi một chút đi
Tình hình là sắp cận kề thi đại học rồi, nên ta muốn thông báo cho mọi người biết một điều:
Ta sẽ ngưng viết trong một khoảng thời gian để tập trung ôn thi, sau khi thi xong, tùy vào tình hình mà ta sẽ quay trở lại sớm hay muộn.
Có điều, tin tưởng ta, ta nhất định sẽ kết thúc truyện này một cách hoàn mỹ, tuyệt đối không DROP.
Cho nên, đại khái, hy vọng ta thành công đi... ( ̄3 ̄)
Lo lắng chết đi được QAQ~
Nhân tiện, cô cậu nào cũng thi chung thì bắt đầu ngắt kết nối với xã hội như ta đi nào
Tối ấm nhé