“Dạo gần đây em hay đau đầu?” Đồng Phù chuyên chú ghi chép bệnh án.
“Đúng vậy, còn có vài hình ảnh đột nhiên hiện ra, rất khó hiểu nhưng cũng rất quen thuộc...” Cô thành thật nói.
Mạc Linh ngồi đối diện Đồng Phù, thả lỏng người để hắn khám sơ lược cho cô.
Đồng Phù trầm ngâm, nhịp tim của cô có quy luật nhưng khá nhẹ, giống như tùy thời đều sẽ ngả xuống ngất đi, nhưng bề ngoài cô lại trông rất bình thường, cô đúng là kiên cường.
Đột nhiên hắn chợt nhận ra, hiện tại ngón tay hắn đang cách rất gần áo sơ mi mỏng của cô, đầu ngón tay là xúc cảm mềm mại của vải dệt, chỉ cần thêm một chút nữa...
“Phù? Có phải em lại bị gì nữa không?”
Mạc Linh đột ngột hỏi kéo Đồng Phù thoát khỏi ý nghĩ không mấy trong sáng kia, hắn dùng tay đẩy kính để che giấu bối rối trong mắt, lắc đầu. May mà lúc nãy hắn thuận tay đeo cặp kính này, nếu không nhất định sẽ bị cô phát hiện ra hắn không bình thường.
Hành động đơn giản bình thường hắn đã làm qua không biết bao nhiêu lần, nhưng khi đối với cô lại không giống như thường ngày. Có lẽ nào gia đình hắn nói đúng, hắn làm lão xử nam làm đủ lâu, đối với nữ nhân yêu thích sẽ hóa thành ... sao?
Bỏ qua đoạn dừng khả nghi kia, hiện tại điều quan trọng hơn còn ở phía trước.
“Có phải đôi khi em sẽ cảm thấy mệt mỏi, tay chân vô lực hoặc là ngực nặng hơn bình thường, khó thở hay không?”
“Đúng là có như vậy, nhưng không thường xuyên, mà dạo này em có chút... bận, không đến gặp anh được.” Mạc Linh càng nói càng nhỏ, như thể sợ hắn phát hiện ra điều gì bất thường vậy.
“Em hoàn toàn khỏe mạnh, còn về chứng đau đầu này anh sẽ cho em thuốc giảm đau.” Đồng Phù ra vẻ nghiêm túc, giống như người lúc nãy vừa suy nghĩ lung tung không phải là hắn vậy.
“Cảm ơn anh, có khi nào trí nhớ của em sẽ trở lại không?” Mạc Linh đúng là có chút chờ mong, dù hiện tại cô đã quen thuộc mọi người nhưng dù sao có trí nhớ vẫn tốt hơn.
Vì hiện tại đầu óc đều là suy nghĩ về lúc trước, Mạc Linh dễ dàng coi nhẹ cảm giác bất an đang âm thầm đang lan ra trong lòng.
“Anh cũng không nói chắc được, em chỉ bị mất trí nhớ tạm thời, có thể một tuần, một tháng sau, cũng có thể ngày mai khi thức dậy em sẽ nhớ ra.”
Hắn không hề muốn cô nhớ lại đoạn ký ức đen tối đó, nếu nhớ lại, cô có còn mỉm cười khi nhìn mọi người như cô vẫn thường làm không?
“Như vậy sao?”
Mạc Linh lại cùng hắn tán gẫu thêm một lúc, đơn thuần là kể về việc đi làm của cô, hơn nữa còn quen biết đồng nghiệp mới nữa, tất nhiên cô sẽ lược bỏ bớt những chi tiết không quan trọng rồi.
“Thanh Nhi? Tên này...” Đồng Phù nghe đến tên Thanh Nhi thì bất giác sờ cái cằm nhẵn bóng, vẻ mặt lộ chút mê man.
“Sao thế? Cậu ấy có vấn đề gì sao?” Mạc Linh cũng không hiểu, cô không nghĩ người bạn mới của mình có vấn đề gì cả.
Đồng Phù im lặng, phân vân không biết có nên nói cho cô biết không. Theo lời kể của cô thì hẳn là cô khá coi trọng mối quan hệ mới này, mà hiện tại Thanh Nhi cũng không gây ra bất cứ rắc rối nào quá lớn... Vẫn là quan sát một chút tình hình lại nói sau, nếu xảy ra chuyện hắn cũng có thể xử lý được.
Dù sao, chỉ là một đứa nhỏ không chịu lớn thôi, cũng không thể làm ra chuyện gì kinh khủng được.
Hắn sắp xếp xong suy nghĩ trong lòng, nhẹ cười xoa đầu cô.
“Không có gì, hẳn Thanh Nhi đó đáng yêu lắm nhỉ?”
“Đúng vậy! Cậu ấy có mái tóc hồng phấn đáng yêu cực! Em cũng muốn nhưng em lại kị với màu đó.” Cô tiếc nuối chu môi, cô cảm thấy màu hồng phấn đặc biệt không hợp với mình, chỉ cần nhìn thấy nó cô liền không gặp may mắn, ít nhất đến hiện tại cô cảm thấy như vậy.
“Màu nâu này là tự nhiên phải không?” Đồng Phù cảm nhận từng lọn tóc mềm mềm xoắn lấy đầu ngón tay, yêu thích không muốn buông tay “Em để tự nhiên vẫn đẹp hơn.”
Mạc Linh gật đầu, cô rất hưởng thụ nhắm mắt lại, cô luôn thích được xoa đầu như vậy, rất thoải mái.
Nếu xem nhẹ bên ngoài phòng không ngừng tràn ra oán khí thì khung cảnh hiện tại đúng là yên bình ấm áp.
Những y tá chen nhau đứng bên ngoài yên lặng cắn khăn, nước mắt lưng tròng lén lút nhìn qua khung thủy tinh nhỏ trên cửa.
Xem kìa xem kìa! Hắn còn chưa từng cười với bọn họ dịu dàng như vậy, chưa từng vui vẻ xoa đầu bọn họ đâu! Xem cô ta thích thú chưa kìa, chắc chắn là đang cười nhạo bọn họ!
Ở một bên, y tá nam gấp gáp mà không dám nói, chỉ có thể lí nhí gọi.
“Y tá Chu... cái kia...”
“Im lặng cho tôi!” Vị y tá Chu vừa tròn 40 khẽ quát.
“Nhưng mà... y tá Ly, làm ơn... chúng tôi đang thiếu ng...”
“Cậu nói nữa tôi cắt!” Y tá Ly hung dữ liếc mắt.
“...” Y tá nam ôm mặt chạy vội. Ta làm ở bệnh viện lớn ta dễ dàng sao a! Ta muốn chết QAQ~
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người bình tĩnh, với châm ngôn yêu sủng hờn ngược ta chắc chắn là không bao giờ ngược nữ chính (ít nhất không bao giờ là ngược thân...)
Mừng chương 50 lên sàn, mừng ta được nghỉ ba ngày lễ, cảm ơn mọi người luôn ở bên cạnh ta! (*¯︶¯*)
Ta vẫn còn sống a, cho nên ăn mừng nào! (థฺˇ౪ˇథ)
Đầu đau quá, ai tới an ủi ta đi ~T_T~