Nam Chủ! Tha Cho Tôi Được Không?

Chương 25: Chương 25: Chương 23




Hiên ngang ra đi, được vài bước Tô Vân nhíu mày thật chặt, a thật đau nga giả bộ làm nữ vương cũng có cái khổ đó, cô đã cố gắng kìm nén cái đau đớn để đổi lấy danh dự, nhưng mà nó đau lắm á. Lúc đó thật cô chẳn dám nhìn máu đang chảy như thác.

Do mất máu quá nhiều, bụng đói nên Tô Vân đi được một đoạn thì bước chân loạn choạn, “ BỘP” cô đụng phải ai đó, rồi ngất đi trước khi ngất cô mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh, da trắng rất trắng, nhìn thật quen a, lại gặp mỹ nữ rồi.

Âu Dương Tuấn Khải đau lòng ôm người ngọc vào lòng, liếc nhìn cánh tay cô, ánh mắt hằng lên tia khát máu, dịu dàng đặt nụ hôn lên trán cô gái mình yêu thương, đưa ánh mắt chết người về Lôi, Lôi rùng mình một cái, thật đáng sợ a, lão đại làm sao thế, cứu cô ta trể chỉ vì muốn cho cô ta một bài học thôi mà, ai ngờ cô nàng này là lửa mà đụn vào thật bỏng tay, đấy bọn côn đồ kia bây giờ điên điên dại dại rồi, và bây giờ là đến lão đại nhà họ dại dại theo rồi.

Lôi hiểu ý Lão đại nhà hắn mặt lạnh không cảm xúc tiến tới xách 2 tên chán sống dám động đến tổ tổng nhà họ Âu.

Ôm Tô Vân trong lòng cho bác sĩ cầm máu, mắt sát khí nhìn chằm chằm bác sĩ làm hắn(bác sĩ) sợ sệt sơ ý chạm mạnh vào miệng vết thương, làm cho Tô vân đau đớn nhíu chặt mày.

- xin lỗi lão đại tôi lỡ tay

Âu Dương Tuấn Khải mặt lạnh, nhìn về Lôi

- chặt tay hắn.

Ông bác sĩ sợ hãi quỳ xuống sàn van xin nhưng vô dụng, lời lão đại hắc đạo thế giới nói ra có bao giờ rút lại đây, thật đáng thương ai bảo thần kinh của ông bác sĩ này quá yếu làm gì, nhưng nếu là hắn( Lôi) cũng sảy ra sơ xuất thôi, ai bảo lão đại cứ nhìn chằm chằm vào người ta như thế cứ như người ta sắp ăn trộm gì đó của lão đại không bằng. Haizzz

- Lão Đại có cần mời bác sĩ khác đến không?

- Không, ra ngoài

Lão đại nhà hắn thật tiết kiệm mà, haizz, lão đại chân tay vụng về có băng bó vết thương cho nấm lùn được không đây.

Căn phòng chỉ còn lại mỗi hắn và Tô Vân, hắn nhìn nhìn vết thương đã được khâu và sử lý rồi, nhưng còn bước cuối cùng là băng bó lại.

Mặt hắn không cảm xúc, nhưng sự dịu dàng trong mắt không giấu diếm nổi, nhhưng tay chân hắn thì vụn về, nếu ai đó quen biết hắn ở đây có lẽ sẽ phát hiện ra hắn đang bối rối, tay hắn rung rung cầm cuộn băng vãi quấn được mấy vòng thì giống như cuôn băng này nó đang thách thức cái được gọi là sự kiên nhẫn của lão đại họ Âu nhà chúng ta vậy, lúc thì sốc lên trên, lúc thì lệch xuống dưới, làm hắn muốn phát điên, lần thứ n tháo ra băng lại nhưng kết quả còn thảm hơn những lần trước chúng nó cứ rối tung rối mù, Âu Dương Tuấn Khải nhắm mắt thở phì phò cầm cuộn băng vãi rối tung đang trên tay cô mà xé nát vụng, nhìn cuộn băng vãi mà cứ nhìn thấy kẻ thủ hắn híp mắt nguy hiểm.

- Lôi bảo Phong vào gặp tôi

Mắt vẫn nhìn cuộn băng, giọng nói lạnh hơn chữ lạnh làm cho Lôi và Phong đang đứng bên ngoài rung lẫy bẫy nhìn nhau, bọn hắn đã làm gì sai sao? Phong bước vào phòng nhưng ánh mắt lưu luyến nhìn Lôi như muốn nói tôi không nỡ rời xa cậu. Đáp lại Phong Lôi vỗ ngực mình, ánh mắt nhìn bạn tốt yên tâm cậu đi rồi tôi sẽ lo hậu sự cho cậu.

- Lão đại

Phong giọng vẫn vô cảm, mặt vẫn ôn hòa nhưng trong mắt chứa toàn sự hoan mang không biết lão đại muốn gì đây

- băng bó, không được làm cô ấy đau

Phong bần thần nhìn lão đại nhà mình, bảo hắn băng bó vết thương sao lại có giọng nói như đang nói chuyện với kẻ thù vậy, lão đại có thể đừng sử dụng giọng nói lạnh toát mồ hôi kia nữa không? trái tim hắn nhỏ bé lắm.

Dưới cái nhìn chằm chằm của Lão đại Phong cũng vuốt mồ hôi trên trán mà hoàn thành tốt đẹp việc băng bó vết thương kinh hoàn nhất trong cuộc đời hắn. Nhân lúc Âu Dương Tuấn Khải đang lo cho người đẹp hắn nhanh chóng chuồn ra khỏi cửa.

Tuấn Khải nhìn người con gái trong lòng thương xót mà hôn nhẹ vào vết thương trên cánh tay cô. Nấm lùn của hắn thật mạnh mẽ, cô một mình chóng trả lại 2 tên côn đồ không biết chết là cái gì kia, lúc ấy cô thật khác với bình thường, cô lạnh lùng lại có gì đó cuốn hút người đối diện, hắn mĩm cười vuốt má Tô Vân

- Nấm lùn em là của tôi.

Nói khẽ vào tai cô rồi hôn nhẹ vào môi anh đào, cô ấy là của hắn, nam nhân khác đừng bao giờ mơ tưởng.

=== ====== ====== ====== ===

Trong căn phòng tối, 2 tên côn đồ sau cơn kích thích điên loạn mà cùng nhau làm chuyện giữa đàn ông và phụ nữ làm. Bước vào phòng tối mùi tinh dịch nồng nạc cả căn phòng, Âu Dương Tuấn Khải chán ghét đạp lên cánh tay béo ục ịc của tên béo

- chạm vào chổ nào rồi

Tên béo không hiểu ngơ ngác nhìn hắn, Tuấn khải chỉ lạnh lùng nhìn cánh tay kia

- dẫn tiểu bạch vào đây

Lôi nhìn lão đại hiểu ý gật đầu lui ra ngoài, một lúc sao hắn cùng 8 tên áo đen khinh 1 cái lồng sắt chứa con mãn xà to tướng màu đen vào, con rắn le lưỡi ngoan hiền nhìn chủ nhân, Lôi vừa mở cửa thì nó nhanh chóng phóng lại gần Tuấn Khải lấy lòng, đầu nó cọ cọ vào chân hắn.

- ăn cánh tay heo kia.

Tên béo hoảng hốt nhìn con rắn đen to hung tợn đang tiến gần mình, hắn định bỏ chạy nhưng Lôi và Phong nhanh chóng bắt giữ được.

- van ngài, tha mạng cho tôi, tôi sẽ không có lần sau nữa

Thật sẽ có lần sau để hắn nói không sao? Tuấn Khải im lặng nhìn chằm chằm tên béo, Con răn ngước mắt nhìn chủ nhân lẽ lưỡi rồi quay đầu nhìn tay béo tiến lại gần cánh tay béo kia nó quay đầu lại một lần nữa nhìn chủ nhân mình, khi thấy Tuấn Khải gật đầu nó vui vẻ mà gặm bữa tối của mình.

Tên da đen nhìn cánh tay đồng bọn mình bị con răn to kia gặm mà run lẫy bẫy tè ra cả quần, ấm úng không mỡ miệng cầu xin được

- thả tên da đen vào chuồn sói, tên béo cho hắn ở chung với tiểu bạch

Lão đại xinh đẹp vô cảm ngồi nhìn nhìn móng tay mình mà ra lệnh, người chạm vào hay có mơ tưởng đến nấm lùn của hắn thì chỉ có chết.

Sau khi giải quyết 2 tên hắn chướng mắt nhất thì nhanh chóng trở về với ngừơi hắn thương yêu, vừa xa cô chưa được 1 giờ mà hắn nhớ cô vô cùng, có phải hắn trúng độc quá nặng rồi không đây.

=== ====== ====== ====== ====== ===

Vừa bước vào biệt thự tiếng động lạ dưới bếp làm hắn chú ý đến, bước nhanh về phía cánh cửa bếp, trong bóng tối hắn nhìn thấy một con mèo ăn vụng thức ăn trong tủ lạnh, nấm lùn hẵn là bị bỏ đói 1 ngày rồi đây, thật là không ngoan mà ai bảo cô ngu ngốc chơi trò chốn tìm với hắn làm gì để phải ra nông nổi này, cô hành hạ bản thân mình nhưng cô có biết cô cũng đang hành hạ hắn không đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.