Nam Chủ! Tha Cho Tôi Được Không?

Chương 2: Chương 2: Tránh Xa Nam Chủ




Phan Tình à không bây giờ cô là Tô Vân rồi sau khi ngủ một giấc ngon lành đến tối không hề có dấu hiệu của người có ý định tự tử.

-A thật thoải mái. Vươn vai nhẹ nhàng để tránh phải động đến vết thương ở cổ tay, bây giờ điều cô quan tâm là tự tử bằng phương pháp nào cắt cổ tay làm rồi đau lắm giờ cắt nữa thì rất đáng sợ, uống thuốc ngủ thì sùi bọt mép, co giật, đau bụng thôi cách này không được, treo cô thì chết lè lưỡi ra rất xấu, làm sau đây, bỗng tia sáng sẹt qua trong đầu nhãy lầu chết nhanh nhất được phiêu lưu mạo hiểm không đau đớn mà cảnh tưỡng máu me óc vít trong sọ văng ra làm cô trùng bước với phương pháp này, aizzz làm sao đây cô không thể không chết lúc sáng cô đả trêu vào một người không nên trêu rồi người ta là tổng giám đốc một tập đoàn quốc tế là lão hồ ly trên thương trường lạnh lùng quyết tuyệt một trong những ngừơi trong hậu cung hung mạnh của nữ chủ vạn người mê kia, Hàn Thiên làm gia đình cô tán gia bại sãn cha cô vừa mất con vừa mất gia đình mà thành người điên. Đúng là cuộc đời thật bất công sao cô lại là nữ phụ mà không là nữ chủ.

Một hồi đắn đo cô quyết định lên sân thượng hóng mát tiện thể tự tữ luôn. Nói là làm cô mở cữa nhanh chóng bước đến thang máy mà bấm tầng cao nhất.

Trước mắt là toàn thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn lung linh thật xinh đẹp nhưng cô vẫn còn lữơng lự nếu có nhãy xuống từ tằng 25 lỡ cô rớt xuống trúng một chiếc xe hay người nào đó có khi nào lại kéo them một mạng người đi chung với mình không.

Cô đang lưỡng lự trong kế hoạch tự tử tay vịn lang cang nhấc một chân thì trong góc tối có đôi mắt sáng như diều hâu đang chăm chú nhìn cô ánh mắt chỉ toàn là khinh bỉ. khẽ bước về hướng Tô Vân môi mỏng khẽ nhếch khinh thường rồi khẽ nhìn về phía dưới chậc chậc vài tiếng.

- nếu muốn chết thì nhanh lên

Rùng mình vẻ mặt sợ sệt, ánh mắt kinh hoàng ngây thơ nhìn về phía phát ra giọng nói, ma sao bị ma nhập sẽ điên điên khùng khùng đó, cô không muốn bị bệnh tâm thần đâu, theo bãn năng thấy nguy hiểm thì lùi lại toàn than rung rẫy

Nuốt một ngụm nước bọt để lấy dũng cảm “ ma đại ca tha cho tôi, tôi chỉ dại khờ, tôi không muốn chết nữa, xin đường tha mạng” không xác định là người hay ma luồn gió vượt qua mặt Lãnh Hiên mất hút không còn thấy bóng nhìn nhỏ nho của Tô Vân nữa, có cũng chỉ là chiếc dép lê của phòng bệnh, cô đi rồi để lại một mình Lãnh Hiên ngây ngốc đứng đó một mỹ nam tuấn tú như hắn mà bị cô nói là ma.

không phải ngày nào tháng nào cô cũng kiếm cớ tìm bệnh này bệnh kia để đến đây cho hắn khám bệnh sao? Không phải vì gương mặt tuấn tú của hắn mà cô mê đắm đeo bám hắn sao? Khụ hắn hơi tự kỉ một chút nhưng ai có thề nói cho hắn biết rằng tại sao ánh mắt ngây thơ biểu hiện trên khuôn mặt ngây ngô khi tẩy hết những lớp trang điểm đó làm cho hắn cảm thấy cô thật đáng yêu không còn chán ghét như những ngày trước nữa, mà làm cho hắn tim đập loạn nhịp muốn gần cô hơn đây. Khẽ cười một cái, còn gặp nhau mà phải không?

--- --------đường phân cách đáng yêu---- ----

Trở về phòng bệnh Tô Vân hô hấp rối loạn, vừa bước vào phòng thì một quý phu nhân mặt hoang mang lo lắng nước mắt đầy mặt vẻ mặt tan thương đưa tang nhìn cô rồi nhanh chóngbước về phía cô ôm chằm lấy cô khóc lóc

- Vân nhi của mẹ, tay đau không con, không chết là được rồi. Nằm trong vòng tay của quý phu nhân này thật ấm ấp như mẹ của cô vậy, nỗi tủi thân nhớ mẹ rẻ (dù bà hay lợi dụng cô làm việc nhà lợi dụng tiền lương của cô nhưng không sao cũng là người cô phấn đấu mà sống) lại ùa đến cô khóc lóc theo người mẹ của Tô Vân nguyên thân.

Một hồi sụt sùi 2 mẹ con khóc lóc mệt lã người thì gần đó một người đàn ông trung niên khuôn mặt ôn hòa vẻ mặt mệt mõi, trong mắt cô có thể thấy được tia đau lòng của ông, ông đưa 2 ly nước về phía 2 mẹ con

- mệt rồi, uống nước đi. Tua băng sau đoạn hai mẹ con uống nước con khẽ ngước nhìn hai nhân vật mới xuất hiện này người phụ nữ trung niên xinh đẹp tầm hơn 40 làn da được bảo quản kĩ lưỡng nên không nhìn thấy nếp nhân nào đánh giá toàn thể bà là một đại mỹ nhân nha, rồi khẽ đánh giá người đàn ông tầm hơn 50 khuôn mặt kiên nghị ôn hòa lúc nào cũng nghiêm túc rất mỹ nam nha tỗng thể là 2 người này thật đẹp đôi thì ra khuôn mặt cô đang sỡ hửu thì ra được hưỡng gen trội từ 2 người này.

“ục ục “ bụng cô reo lên phá vỡ không gian đau thương trong phòng bệnh, ngượng ngùng cô cừơi ngây thơ thật một ngày này quá nhọ nên cô cũng chẵn tâm trí ăn uống bây giờ thật đói.

Ba cô khẽ cười cưng chiều sờ đầu - dì Thanh có nấu cháo con ăn một ít đi

Cắt cổ tay vì trai tự tử là một điều ngu xuẩn mà tự tử vì nam chủ là ngủ xuẩn nhất của ngủ xuẩn tại sao cô không lựa chọn cách khác chẵn hạng tránh xa nam chủ không tranh giành ám hại nữ chủ thì cuộc đời sao này làm gì còn chữ chết nữa chứ, đúng cách hay cô phải tập tiếp nhận với hiện thật thôi ở đây có ba mẹ cưng chiều yêu thương thế là đủ rồi.

-vâng. cô không bỏ được tật ham ăn cứ thấy đồ ăn mà ăn ngấu nghiến kết hợp với khi đói tốc độ ăn nhưng sấm sét không quan tâm đến hai khuôn mặt chết đứng ngu ngơ của cha mẹ mới của cô.

-“ Vân Nhi từ từ thôi “ mẹ cô hốt hoảng khuyên nhủ

Cô khẽ ừ rồi tốc độ ăn cũng không giảm, khẽ ợ một cái.

-“ ngon quá mai con muốn ăn nữa” lấy tay quẹt miệng, chép chép nhai nhai mà nói thái độ này lại một lần nữa làm ba mẹ cô sững sốt lần nữa, từ khi nào con gái họ từ tiểu thư đỏng đãnh kiêu ngạo bướng bĩnh, kén ăn lại trỡ thành quỷ đói rồi không còn bộ dáng của tiểu thư cao ngạo của một tập đoàn lớn nữa

-“ Bảo bối con hôm nay lạ lắm” ba cô nghi ngoặc

Bàng hoàng trong một lúc “ ba ba à sống như trước đây thật mệt mõi con muốn làm cô gái bình thường”

Cô tại sao lại quên rằng Tô Vân lúc trước tính khí như thế nào mà lại suồn xã như bình thường, nhưng mà không sao cho dù tính tình có khác nhưng cô cũng là Tô Vân đó phải không, chắc gì họ tin vào chuyên xuyên không nhập hồn kinh khủng chỉ có trong phim nay là ứng nghiệm vào con gái họ đây.

-“ con đã bình phục nhưng mẹ con không an tâm nên con chịu khổ vài ngày nằm viện rồi thu dọn đồ về nhà chín ở đi”. Ba cô thái độ cương quyết giọng điệu ra lệnh không được từ chối.

-“ vâng” con gái ngoan hiền chịu sự sắp đặt cũng làm ông nghĩ ngợi một lúc.

-“ mẹ có nhờ Lãnh Hiên chăm sóc làm bác sĩ riêng cho con vài ngày rồi, con gái yêu” mẹ cô cười gian xão khẽ đão mắt liếc nhìn ông xã của mình.

-“ cái gì” cô hốt hoảng cái gì cơ Lãnh Hiên ông trời ơi đang trêu con sao? Hàn Thiên một lão hồ ly không đủ bây giờ là Lãnh Thiên cô sắp xong đời rồi phải không, hắn Lãnh Thiên bác sĩ đại tài đam mê nghiên cứu thành nghiện là cháu đích tôn của một gia tộc lớn là nam chủ biến thái nhất còn nhớ trong nguyên tác Tô Vân sau khi gây thù với nữ chủ hắn đã đem Tô Vân trong nguyen tác làm chuột bạch để làm thí nghiệm sau đó cô chỉ còn thân tàn ma dại, hắn là nam chủ độc nhất không nên đắc tội ba mẹ mới à muốn con gái này chết sớm sao?

-“ không phải con rất yêu mến hắn sao? Thôi yên tâm nghỉ ngơi mai có thể gặp bạch mã hoàng tử “ ba cô cũng chen chân vào trêu ghẹo cô rồi sao đó dụ dỗ mẹ cô về nhà nghỉ ngơi. Để lại mình cô cô đơn đau đớn muốn khóc mà khóc không được có ai yêu mến người đem mình ra làm chuột bạch hay không hả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.