Nam Cương Trực Sợ Nữ Dây Dưa

Chương 8: Chương 8




Được một ngày đẹp trời để đi dạo phố, cô vốn nghĩ như vậy, thế nhưng lại bị cô gái Nhật Bản kia đến quấy rối –

Từ Kiều Diễm trừng mắt nhìn cái kẻ không mời mà tới, không những cắt ngang chuyện hẹn hò của cô, lại còn ở trước mặt cô kêu khát nước, muốn Úy Thượng Đình tìm một chỗ cho cô ta ngồi xuống nghỉ ngơi.

Nếu muốn được chiều chuộng như vậy, thì đừng có đi dạo phố!

“Bách Hợp tiểu thư,” thừa dịp người đàn ông kia đi mua bánh ngọt, Từ Kiều Diễm trực tiếp nói vào chuyện chính: “Cô tại sao lại thích đi theo tôi cùng anh Úy như vậy? Cô tới đây thật sự chỉ là để đem thư giao cho anh ấy thôi sao?”

“Đương nhiên không có đơn giản như vậy!” Cô ta cười, nhưng đáy mắt không cười, “Cô Từ, tôi muốn cô trả Xích Lang lại cho tôi.”

“Tôi nghe không hiểu.”

“Từ lúc Xích Lang còn ở Nhật Bản, chúng tôi đã là một đôi rồi; hiện tại Xích Lang quyết định quay về Nhật Bản, cũng tới thời điểm cô nên rút khỏi giữa chúng tôi, để cho Xích Lang có thể an tâm theo tôi trở về.”

“Cô không phải là bạn gái Cung Thái Lang sao, tại sao lại nói ở chung với anh Úy?” Đầu óc Từ Kiều Diễm thật rối loạn, quan hệ của đám người kia làm sao lại phức tạp như vậy?

“Đúng vậy, lúc đầu tôi đúng là bạn gái của Cung Thái Lang, bởi vì thường đến nhà anh ấy, cho nên biết Xích Lang, nhưng sau đó tôi lại phát hiện, Xích Lang mới là người đàn ông tôi yêu nhất, mà Xích Lang cũng yêu thích tôi, điểm ấy tôi cũng cảm giác được, cho nên tôi liền chia tay với Cung Thái Lang.”

“Cô cũng quá là giảo hoạt đi!” Từ Kiều Diễm thật đúng là tìm không thấy từ nào để hình dung Bách Hợp Huệ Tử.

“Vậy thì sao?” Cô ta làm ra vẻ mặt chẳng sao cả. “Cô có biết? Buổi tối trước khi Cung Thái Lang gặp chuyện không may, là bởi vì Xích Lang hôn tôi nên hai người bọn họ mới cãi nhau không?!”

“Cái gì?!” Từ Kiều Diễm bởi vì quá mức kinh ngạc, ly trà nhất thời không cầm chắc, liền đổ lên người Bách Hợp Huệ Tử.

“A ~~ đồ ngu ngốc này, áo sơ mi thượng hạng của tôi bị hư rồi!”

Ánh mắt lạnh lùng của Từ Kiều Diễm dừng trên người Bách Hợp Huệ Tử, không biết tại sao, tiếng thét chói tai của cô ta làm cho cô cảm thấy thật là sung sướng!

“Cô mới vừa nói, anh Úy hôn cô?”

Bách Hợp Huệ Tử cười đến hết sức kiêu ngạo, “Đúng, quan hệ của chúng tôi không chỉ có như thế đâu, trước kia tôi còn thường đến nhà anh ấy, hai người chúng tôi thích nhất là xem đối phương như gối ôm, dựa vào nhau mà ngủ!”

Cô ta cố ý nói to lên chuyện bọn họ hẹn hò, khiến cho Từ Kiều Diễm nổi cơn ghen tuông.

“Tôi biết Xích Lang thích tôi, tôi sẽ chờ đợi, đợi cho đến khi anh ấy hồi tâm chuyển ý mới thôi.”

“Anh Úy đã có tôi rồi!” Trong mắt Từ Kiều Diễm xuất hiện hai ngọn lửa — cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhường lại người đàn ông của mình!

Bách Hợp Huệ Tử nhún nhún vai, “Đàn ông mà! Ở bên ngoài có nhiều phụ nữ; nhưng mà không sao, tôi sẽ không so đo với anh ấy.”

Nhưng cô thì so đo!

Từ Kiều Diễm nhịn không được chửi ầm lên, “Cô coi tôi là cái gì hả?”

“Đương nhiên là một quân cờ tôi có thể lợi dụng, thức thời một chút, tự mình mau chóng biến đi, miễn cho tôi phải ra mặt đuổi người, tôi cho cô biết, tôi sẽ không để cho Xích Lang tiếp tục lưu lại nơi này, làm mất đi tiền đồ của anh ấy, tôi muốn đưa anh ấy về Nhật Bản, cùng anh ấy bắt đầu lại một lần nữa.”

“Anh Úy sẽ không để ý tới cô!”

“Vậy sao?” Bách Hợp Huệ Tử vẻ mặt quỷ dị nở nụ cười, nhìn chằm chằm vào bóng người cao lớn đang cầm khay đi tới, “Từ Kiều Diễm, cô bất quá chỉ là một cô nhi, lại còn dẫn theo đứa em trai cái gì cũng không biết, trong nhà cũng không có bối cảnh gì, cha dượng còn là một kẻ nghiện rượu, cô lấy điều kiện gì để ở bên Xích Lang? Cô chỉ dập tắt hào quang của Xích Lang mà thôi!”

Cô gái này dám phái người điều tra cô!

Từ Kiều Diễm hoàn toàn bị chọc giận rồi, cô khai hỏa: “Cô cho rằng cô tốt lắm sao? Trừ bỏ bối cảnh, địa vị, cô có cái gì? Muốn ngực không có ngực, khuôn mặt cũng không có bằng em gái hàng xóm, còn gầy giống như sào trúc, ai sẽ thích cô?”

Chẳng qua là nói vài câu, ai ngờ trong chớp mắt, Bách Hợp Huệ Tử đã chảy nước mắt rào rào.

Từ Kiều Diễm hoàn toàn ngây người, đây là có chuyện gì? Cô ta vừa rồi còn mắng chửi người, khẩu khí rất lớn cơ mà!

“Hai người đang ầm ĩ cái gì?” Úy Thượng Đình ở xa nên chỉ nghe thấy thanh âm hai người bọn họ líu ríu .

Có người giành tố cáo trước: “Xích Lang, Cô Từ . . . . cô ấy rất vô lễ!”

“Tôi vô lễ? Cô đang nói cái quỷ gì đây?”

Úy Thượng Đình buông khay, nhìn thấy áo Bách Hợp Huệ Tử đều là nước trà, mày rậm nhíu lại. “Huệ Tử, quần áo của cô làm sao vậy?”

“Còn không phải là cô Từ hắt nước vào sao?!”

“Em không phải. . . .” Từ Kiều Diễm định cãi lại, đáng tiếc Bách Hợp Huệ Tử so với cô còn nhanh hơn.

“Cô ấy thậm chí còn lớn tiếng nhục mạ em, cười nhạo bề ngoài của em, nói em cái gì mà muốn ngực không có ngực, muốn mặt không có mặt.” Bách Hợp Huệ Tử lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhìn Từ Kiều Diễm, “Em thật không hiểu mình đắc tội với cô Từ chỗ nào mà cô ấy lại nhục nhã em trước mặt mọi người như vậy.”

Vừa nói xong, Bách Hợp Huệ Tử lại nấc nhẹ.

Từ Kiều Diễm quả thực bị màn biểu diễn trước mắt dọa cho trợn mắt há mồm, không còn lời nào để nói — cô nàng này không đi diễn kịch, thật sự là đáng tiếc!

Nhưng ngay sau đó cô lập tức thu lại suy nghĩ, dự định thay bản thân giải thích một phen. “Anh Úy, anh hãy nghe em nói. . . .”

“Kiều Diễm, trước xin lỗi Huệ Tử đi.”

Cái gì? Cô quả thực không thể tin được lỗ tai của mình — cô gái kia căn bản chính là đang nói hươu nói vượn, vậy mà Úy Thượng Đình lại lựa chọn tin tưởng cô ta?

Trái tim nhói lên một cái, cô đột nhiên cảm thấy không thoải mái.

Nhịn xuống cảm giác khó chịu, ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh, “Bách Hợp Huệ Tử nói anh và cô ta từng kết giao, có thật như vậy không?”

Úy Thượng Đình trầm mặt, ánh mắt phức tạp nhìn cô — xem ra Huệ Tử vẫn đem chuyện không nên nói đều nói ra hết rồi, cũng khó trách Từ Kiều Diễm tức giận.

“Chuyện này anh sẽ giải thích với em.” Trước kia anh còn chưa đủ trưởng thành, xử lý chuyện tình cảm đúng là có phần không thỏa đáng.

“Vì sao bây giờ không nói rõ ràng? Người phụ nữ trước sau hai mặt này chuẩn bị giành đàn ông với em đó! Vì sao anh không gọn gàng dứt khoát phân rõ giới hạn với cô ta, đưa cô ta về Nhật Bản đi?”

“Kiều Diễm.” Anh trầm giọng, không phải bởi vì Kiều Diễm thất lễ, mà là đối Bách Hợp Huệ Tử cảm thấy thật có lỗi. “Trước xin lỗi Huệ Tử.”

“Phải là cô ta nói xin lỗi với em mới đúng!” Lúc trước cô bị người đàn bà kia nói khó nghe như thế nào, vì sao Bách Hợp Huệ Tử không nói xin lỗi cô trước?

Đáng tiếc ở trong lòng Úy Thượng Đình chỉ thấy một sự kiện. “Trà có phải do em làm đổ hay không?”

“Đúng, nhưng đó là.. . . . .” Ngoài ý muốn thôi mà!

Úy Thượng Đình chưa cho cô cơ hội giải thích. “Vậy xin lỗi đi.”

Từ Kiều Diễm không thể tin được trừng mắt nhìn anh, “Anh không tin em? Hay nói đúng hơn là, anh chỉ tin tưởng chuyện ma quỷ của người đàn bà kia?”

Úy Thượng Đình nhíu mày, “Kiều Diễm, mau xin lỗi.”

Cũng bởi anh hiểu cô rất rõ — Từ Kiều Diễm chính là có tính mau miệng, rất có thể nhất thời kích động đã nói hoặc làm gì đó không phải.

“Em không muốn!” Từ Kiều Diễm có cảm giác như mình bị người ta tát cho một cái thật mạnh — người đàn ông cô thích nhất kia chẳng những hiểu lầm cô, còn lừa dối cô!

Hiện tại chính chủ trở về, khó trách anh không đuổi người đàn bà kia đi, còn tùy ý để cho cô ta chen vào giữa hai người, chính là anh tỏ ra anh đối với Bách Hợp Huệ Tử vẫn còn ân tình chưa dứt, chỉ vì ngại có cô, nên anh không thể nói ra.

“Kiều Diễm, đừng cố tình gây sự vô cớ nữa.”

Lần đầu tiên, Từ Kiều Diễm dùng một loại ánh mắt vô cùng thất vọng và lãnh đạm nhìn anh. “Anh khiến cho em quá thất vọng rồi, anh Úy.”

Nói xong, cô không quay đầu lại rời đi.

Trong khoảnh khắc đó, Úy Thượng Đình trong lòng thực có chút bối rối cùng do dự, còn có một loại xúc động muốn đuổi theo cô — anh có phải đã làm sai gì hay không?

“Xích Lang, giúp em lấy khăn tay được không?” Thanh âm êm ái từ sau lưng anh vang lên.

Ai! Anh đã quên còn có một người phải xử lý, xoay người lại, anh giận tái mặt nói: “Thật là Kiều Diễm hắt nước trà vào cô, còn chửi mắng cô sao?”

“Đương nhiên rồi! Người đàn bà kia thật thô lỗ, em chẳng qua chỉ nói cho cô ta biết sự thật, cô ta lại đột nhiên nổi cơn điên, không những dùng nước trà hắt em còn muốn đuổi em đi, thậm chí nhục mạ em!” Bách Hợp Huệ Tử trên mặt lộ ra oan ức, “Em thừa nhận lúc trước là em đáng chết, phản bội Cung Thái Lang, nhưng cũng chỉ bởi vì em quá yêu anh. . . . .”

Anh vẫy vẫy tay, vẻ mặt không muốn nghe nữa .

“Xích Lang?”

“Cô quay về Nhật Bản sớm một chút đi!” Anh quay lưng rời đi, biết mình đã làm cho cô gái kia thương tâm, trở về ắt phải dùng nhiều công sức để dỗ cô vui vẻ.

Gương mặt Bách Hợp Huệ Tử lập tức trắng xanh, “Anh đuổi em đi?” Nhìn sang vị trí chung quanh người đàn ông, “Là vì người đàn bà kia sao?”

“Đúng vậy.”

Anh cư nhiên lại thừa nhận?!

“Vì sao? Người đàn bà kia có điểm nào tốt hơn em?” So gia thế, bối cảnh cùng học vấn, Bách Hợp Huệ Tử tin rằng tùy tiện tìm một thứ cô ta cũng có thể đánh bại Từ Kiều Diễm. “Cô ta không học thức, cá tính lại bết bát như vậy, anh mang cô ta đi ra ngoài, tuyệt đối sẽ làm cho anh mất mặt, tất cả mọi người sẽ chê cười anh, anh có biết hay không?” Mà Bách Hợp Huệ Tử thì bất đồng, cô ta có tri thức, hiểu lễ nghĩa, ứng đối thoả đáng, tuyệt đối là đẳng cấp cao.

“Tôi bắt đầu hoài nghi cô lúc trước đột nhiên nói yêu thích tôi, rốt cuộc là vì con người tôi, hay là bởi vì danh tiếng của tôi?”

Bách Hợp Huệ Tử nghẹn lời, “Làm sao anh có thể nói như vậy? Em, em đương nhiên là thích anh!”

“Đừng lừa mình dối người nữa, Huệ Tử.” Anh hơi nhếch môi nói: “Nếu tôi nói với cô, tôi dự tính sẽ trở về Nhật Bản, nhưng cũng không có ý định ở lâu dài, chỉ là gặp cha rồi sẽ trở lại, tiếp tục làm một cảnh sát giao thông nho nhỏ, như vậy cô sẽ đồng ý theo tôi sao?”

Trong mắt của cô ta lập tức xuất hiện một chút ghét bỏ, bất quá rất nhanh liền biến mất. “Không, anh thuộc về giới đua xe, chỉ cần anh đồng ý trở về, em cam đoan sẽ có rất nhiều công ty bằng lòng đầu tư cho anh, tài trợ cho anh, rất nhanh, anh sẽ nổi tiếng trở lại, cho nên anh căn bản không cần tiếp tục ở nơi đây.”

Bách Hợp Huệ Tử tìm anh bảy năm, cũng không phải là muốn anh tiếp tục ở lại này địa phương nhỏ bé này.

“Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa cô và Kiều Diễm, cô là vì bản thân, mà cô gái ngốc kia vĩnh viễn đều ưu tiên suy nghĩ cho người khác.” Ai mới là lựa chọn đáng giá, tin chắc mọi người đều chọn được .

Bách Hợp Huệ Tử nghe vậy, lập tức luống cuống tay chân — cô ta vốn cho rằng trước tiên chỉ cần tách Từ Kiều Diễm ra, cô ta có thể thừa dịp mà xen vào, Xích Lang một ngày nào đó sẽ trở lại bên người cô ta, nhưng kết quả dường như lại không giống cô ta nghĩ.

“Xích Lang, anh phải biết em rất thích anh, bằng không em sẽ không phản bội Cung Thái Lang; em biết anh đối với em cũng có cảm giác, nếu không lúc ấy anh cũng sẽ không hôn em. . . .”

“Nếu cô đã muốn tôi nói ra, tôi đây hiện tại sẽ nói cho cô biết, lúc đó tôi tuổi còn rất trẻ, rất nhiều chuyện chỉ nhìn thấy mặt ngoài, thậm chí chỉ muốn vui đùa thôi, có lẽ khi đó tôi quả thật có chút động tâm với cô, có chút thích cô, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, thứ đó tuyệt đối sẽ không biến thành tình yêu; trước kia sẽ không, hiện tại cũng sẽ không!” Anh cự tuyệt trực tiếp.

“Sẽ không! Em biết trong lòng anh vẫn có em, bằng không vì sao mỗi lần em tới tìm anh, anh đều không đuổi em đi, thậm chí tình nguyện để cho em ở bên cạnh anh. . . . .” Bách Hợp Huệ Tử vẫn không chịu hết hy vọng.

“Đây chẳng qua là bởi vì tôi niệm tình cô đã từng là bạn gái Cung Thái Lang, lại thường tới thăm cha dượng tôi, cho cô chút mặt mũi nên mới để cô lưu lại, bằng không tôi làm sao lại để cô ở đây chọc tức Kiều Diễm?”

Không thèm nhìn tới vẻ mặt tái nhợt của Bách Hợp Huệ Tử, anh quyết định trở về tìm người phụ nữ của mình.

…………….

Cửa phòng bị người ta khẩn cấp đẩy ra, Từ Tiểu Minh đang nằm ở trên giường xem manga, nháy mắt hét lên một tiếng, cả người lui vào trong chăn. “Người phụ nữ này, chị biến thái à! Trước khi vào sao không gõ cửa trước? May mà em có mặc quần đùi, không thì bị chị thấy hết rồi!”

Bỗng nhiên, một cái túi hành lý cầm tay được ném tới trước mặt của cậu.

Từ Kiều Diễm lạnh lùng nói một câu, “Nhanh chóng thu dọn hành lý, máy bay sẽ không đợi em đâu!”

“Thu dọn hành lý?” Từ Tiểu Minh hoàn toàn không hiểu, nhìn bóng người bận rộn của Từ Kiều Diễm, lớn tiếng hỏi: “Chuyến bay đi Nhật Bản không phải thứ hai tuần sau mới bay sao? Làm sao lại bay trước thời gian chứ?”

“Ai nói với em là đi Nhật Bản?” Cô ném sang một ánh mắt đầy phẫn hận.

Cô hiện tại, thật là hận Nhật Bản muốn chết luôn!

“Chúng ta đi Mĩ!” Từ Tiểu Minh sờ sờ đầu, nhìn chằm chằm bóng người đang thở hổn hển kia, cho dù cậu thông minh, cũng không thể hiểu người phụ nữ này đột nhiên thay đổi mục đích muốn đi Mĩ làm gì?

Dưới sự thúc giục của Từ Kiều Diễm, 20 phút sau, hai người ôm hành lý xuống lầu gọi taxi, đi đến sân bay.

Mà hai mươi hai phút đồng hồ sau đó, Úy Thượng Đình trở lại khu nhà, liều mạng gõ cánh cửa đối diện, nhưng không có người đáp lại, anh chẳng qua là cảm thấy là có người còn đang tức giận, nên đành buông tha để mai mới giải hòa với cô.

Nhưng mà lúc anh biết nhà đối diện không có người ở, đã là khi anh quan sát hai ngày, phát hiện hoàn toàn không có người ra vào; mà lúc gọi điện thoại cho cô gái kia cũng chỉ nghe thấy tiếng chuông, chứ không có người đáp lại, đây thật làm cho anh muốn phát điên!

…………….

Bầu trời Newyork và bầu trời Đài Loan cũng chẳng có gì khác biệt, đều xanh trong như nhau, có lẽ ít mây hơn một chút mà thôi.

“Bà chị à, chúng ta đã đến Newyork rồi, tiếp theo phải làm cái gì đây?”

Kết quả của việc xúc động chính là sau khi đến nơi, hai người ở phi trường liền ngẩn người, nguyên nhân là bởi bọn họ căn bản còn chưa có đặt khách sạn!

Có đủ căng chưa?!

Toàn bộ hành trình đều là “gấp gáp”, Từ Kiều Diễm ra lệnh một câu, Tiểu Minh liền làm theo; đến sân bay xem chuyến bay đi Mĩ nào còn ghế trống, hai người bọn họ cứ như vậy trực tiếp lên máy bay, trải qua mười mấy giờ, liền đáp xuống Newyork.

“Chị không biết.” Từ Kiều Diễm thành thực trả lời.

Từ Tiểu Minh hít sâu một hơi, cố nén nỗi xúc động muốn chửi ầm lên, “Chị không biết, chúng ta tới nơi này là muốn làm cái gì?”

“Chị không biết.” Tại sao phải chọn Newyork, kỳ thật hoàn toàn chẳng có nguyên nhân, cô chỉ thuần túy muốn tìm một chỗ trốn mà thôi.

“Em thật sự chịu chị rồi.” Từ Tiểu Minh nhìn gương mặt bơ phờ kia, quên đi, bà chị này nhất định là gặp chuyện không vui rồi, nên mới có thể muốn tìm nơi không có người biết đến mà trốn.

Khi còn bé, Từ Kiều Diễm chính là như vậy, chỉ vì muốn nhìn thấy mẹ cùng Tiểu Minh, bị cha đánh cho một trận, cô cũng sẽ một mình chạy đến chỗ ẩn nấp khóc.

Bà chị này nghĩ người khác không biết, kỳ thật cậu đều vụng trộm đi theo phía sau chị nhiều lần.

“Tốt thôi, hai đứa trẻ mồ côi chúng ta đêm nay đành phải ngủ ở sân bay vậy.” Tiểu Minh bất đắc dĩ thở dài, “Đáng tiếc không có bạn trên mạng ở Newyork, bằng không có thể đến ở tạm . . . . Đợi chút, chị Khả Kỳ không phải ở Newyork sao?”

Từ Kiều Diễm tỉnh ngộ nháy mắt mấy cái, “Đúng rồi!”

Nhân viên của cô gả cho một người ngoại quốc, mà người kia đúng lúc sống ở Newyork; nhanh tay lấy ra cuốn sổ nhỏ, cô nhớ rõ bên trong có ghi lại địa chỉ liên lạc cùng điện thoại của Tĩnh Khả Kỳ .

Tìm được rồi!

“Thật tốt quá, có thể không cần ngủ sân bay rồi.” Từ Tiểu Minh mừng rỡ nói.

“Tiểu Minh.”

Xưng hô thân thiết hiếm thấy, lại làm cho Từ Tiểu Minh cảm thấy cả người không được tự nhiên. “Làm sao vậy?” Đừng có dùng giọng điệu buồn nôn như vậy gọi cậu chứ.

“Gặp Khả Kỳ, trăm ngàn lần không được nói với cô ấy chuyện chị và Uý Thượng Đình.” Người ta đã lấy chồng rồi, đừng làm cho Khả Kỳ lo lắng.

“Đã biết.” Sửa miệng kêu Uý Thượng Đình rồi, xem ra vấn đề thực nghiêm trọng.

“Tiểu Minh.”

“Còn có chuyện gì?” Mỗi khi bà chị gọi tên của mình, cậu đều giống như bị làm phép không cách nào mở miệng từ chối.

“Chị muốn tìm toilet.”

Người phụ nữ này, thật sự là phiền toái!

“Tiểu Minh.”

“Chị lại làm sao?”

“Bụng chị đói quá.” Bởi vì quá thương tâm, cơm trên máy bay một miếng cô cũng chưa động tới.

Đói bụng, sao không đi mua sandwich ăn đi? Nhìn thấy khuôn mặt tràn ngập khẩn cầu cùng bất an, Từ Tiểu Minh đột nhiên cảm thấy mây đen bao phủ đầy đầu.

“Chị không biết tiếng Anh, tiền trên người toàn bộ cầm đi mua vé máy bay rồi!”

Không biết tiếng Anh còn tới nước Mĩ ? Không mang tiền còn dám đi xa nhà? Đáng chết! Cậu rốt cuộc là dẫn theo một bà chị hay là đứa em gái ngu ngốc ra ngoài đây?!

Cuối cùng, Từ Tiểu Minh dùng năm trăm tệ trên người đổi một ít Đô-la, sau khi khấu trừ phí thủ tục chỉ còn lại có số lẻ, nhưng cũng đủ mua hai cái sandwich làm căng bụng, và gọi điện thoại tìm người đến cứu mạng rồi!

…………….

Mang vợ người khác đi, Từ Kiều Diễm một chút cũng không thấy áy náy, thậm chí còn lôi kéo vợ người ta đi dạo mỗi ngày từ sáng sớm đến tối muộn, giống như không đi đến gãy chân sẽ không bỏ qua, dù thế nào cũng phải mệt đến không nhúc nhích được, hoặc là chân đau đến không đi được, cô mới ngoan ngoãn bằng lòng quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Có Tĩnh Khả Kỳ ở bên cạnh, Từ Kiều Diễm cùng Từ Tiểu Minh tuy rằng trong người không có đồng nào, nhưng vẫn có thể ở nước Mỹ đi từ đông sang tây — ai bảo chồng Tĩnh Khả Kỳ có tiền làm chi!

Từ Kiều Diễm đang thời kỳ thất tình, mà người kia dù sao cũng có tiền mà không có chỗ xài, trước tiên cứ mượn dùng vậy, để bù đắp cho tâm hồn hiện tại đang trống rỗng của cô.

Liều mạng bổ sung vật chất, nhưng sâu trong nội tâm chỉ cần vừa nghĩ tới người kia, cô sẽ cảm thấy thật là khó chịu!

Trong điện thoại di động có mấy cuộc điện thoại anh gọi tới, nhưng cô bỏ mặc — thời điểm quyết định không để ý tới một người, còn nhận điện thoại làm cái gì!

Chẳng qua mỗi đêm yên tĩnh, cô sẽ lại nhớ tới Úy Thượng Đình anh tuấn, Úy Thượng Đình tốt bụng, Úy Thượng Đình ôn nhu chăm sóc, nụ hôn của Úy Thượng Đình, đương nhiên, còn có cả sự không tin tưởng của Úy Thượng Đình!

Tính ngày, hai người kia hẳn là đã đến Nhật Bản; không có cô ở đó, Bách Hợp Huệ Tử chắc sẽ rất vui vẻ, thậm chí sẽ dùng đủ loại thủ đoạn chiếm Úy Thượng Đình cho riêng mình.

Nhưng, cũng chẳng liên quan đến Từ Kiều Diễm cô nữa rồi, cô quyết định, trải qua hành trình chữa thương lần này, trở về cô nhất định phải quên đi người đàn ông kia!

Nhưng đêm khuya tỉnh mộng, cô lại thường nhớ anh tới ngủ không được. Phụ nữ thật đúng là sinh vật mâu thuẫn.

Ngày hôm sau dừng lại ở San Francisco, đột nhiên có khách tìm đến cô, thì ra là chồng của Tĩnh Khả Kỳ đợi không được vợ, tựa hồ như phát điên, nên phái người đem Tĩnh Khả Kỳ trở về.

Mượn vợ của người ta nhiều ngày như vậy, cũng nên trả lại rồi, đáng tiếc cô còn chưa có chơi đã, không muốn trở về sớm như vậy!

Nhưng thật ra chồng của Tĩnh Khả Kỳ đã sớm có an bài, trực tiếp đưa cô cùng Từ Tiểu Minh đến một khách sạn tương đối nổi tiếng ở San Francisco, để cho hai người bọn họ một chút “Tiền lẻ” để chi tiêu.

Nhìn xem, có một người chồng như vậy, thực là làm cho những phụ nữ khác ghen ghét mà! Làm cô không khỏi lại nghĩ tới một người đàn ông khác, người kia cũng từng rất thương cô . . . .

Không đúng, cô lắc đầu thật mạnh, vì sao cô lại không thể quên được chứ? Trước biển người đông nghìn nghịt, Từ Kiều Diễm càng tỏ ra phiền chán hơn.

“Không phải nơi này là khách sạn cao cấp sao? Làm sao lại giống như chợ người chen chúc thế này?” Ưu điểm của người ngoại quốc chính là vóc dáng cao lớn, một đám đứng ở phía trước cô, khiến tầm mắt của cô hoàn toàn bị che phủ, ngay cả đường đi cũng nhìn không thấy.

“Chị có chút thường thức có được hay không? Cũng bởi vì nơi này là khách sạn cao cấp, nên có rất nhiều minh tinh điện ảnh, danh nhân đều dừng chân ở đây; chị không phát hiện đám người kia đều mang theo máy chụp ảnh cùng Microphone sao, đợi một chút nhất định người nổi tiếng sẽ đến, mọi người chính là đang đứng chờ trước ở đây.”

Quan tâm đến minh tinh điện ảnh khỉ gió gì, ngôi sao hay danh nhân, ai cản đường cô, cô mắng kẻ đó!

Đi về phía bên phải, có người; đi về phía trái, lại bị quản chế, Từ Kiều Diễm tức giận, muốn rời khỏi khách sạn hít thở chút không khí cũng ra không được, hiện tại rốt cuộc là tình huống gì đây?

Quay người lại, Từ Tiểu Minh cũng không thấy bóng dáng, Từ Kiều Diễm lo lắng chạy loạn khắp nơi. “Tiểu quỷ, tiểu quỷ, Từ Tiểu Minh!”

“Em ở trong này !” Tiểu Minh vẫy vẫy cô.

“Em chạy loạn làm cái gì? Muốn dọa chết chị sao?” Biết rõ cô không biết tiếng Anh, còn ném cô lại một mình ở chỗ này.

“Giới thiệu với chị một chút, vị này là anh Vương, là phóng viên Hoa kiều ở tòa soạn báo, biết nói tiếng Trung. “Từ Tiểu Minh giới thiệu người đàn ông bên cạnh. Tên nhóc này làm thế nào lại biết anh Vương này thế? Miệng tuy nói thế, nhưng Từ Kiều Diễm vẫn gật đầu chào hỏi đối phương.

“Anh Vương, anh nói là người nổi tiếng nào sẽ đến?”

“Là một tay đua xe đến từ Nhật Bản, biệt hiệu là ‘Xích Diễm’, người đó từng là tay đua xe trẻ tuổi nhất Nhật Bản, cũng giữ vững kỷ lục là tay đua xe trẻ tuổi nhất đạt quán quân giải F1, cả đầu tóc đỏ như lửa là dấu hiệu của anh ta; chỉ tiếc không biết vì nguyên nhân gì, bảy năm trước Xích Diễm mất đi tin tức.” Đối với giới thể thao bọn họ mà nói, chuyện này vẫn là cái đề tài bàn tán.

“Có người lợi hại như vậy à!” Từ Tiểu Minh há to mồm.

Trái với vẻ mặt bái phục của Từ Tiểu Minh, Từ Kiều Diễm thì ngược lại, vẻ mặt trở nên quái dị nhìn đám phóng viên kia .

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ!

“Cậu không tin, cứ tùy tiện hỏi một phóng viên là biết, Xích Diễm thật sự rất là lợi hại; tuần trước báo thể thao Nhật Bản có đưa tin, nói Xích Diễm sẽ đến Mỹ, tin này làm cho giới đua xe đều rục rịch, rất nhiều đội xe đều cảm thấy hứng thú với anh ta, lần này anh ta đến Mĩ tham gia vài hoạt động, tin tức này chúng tôi đương nhiên không thể bỏ qua.”

Đúng lúc này, ánh đèn chớp nháy không ngừng, Từ Tiểu Minh nhảy lên, hy vọng có thể nhìn thấy ‘Xích Diễm’ trong truyền thuyết

Giữa đám người có một bóng người đang đứng, hả? Nhưng không có bộ tóc đỏ trong truyền thuyết, điều này làm cho Từ Tiểu Minh cảm thấy có chút hụt hẫng.

Đợi chút! Người kia làm sao có thể quen mặt như vậy . . . “Hả? Đây không phải là anh cảnh sát giao thông sao? Thì ra Xích Diễm chính là anh cảnh sát giao thông!”

Mặt Từ Kiều Diễm lập tức trắng xanh, làm sao lại trùng hợp như vậy, người đàn ông kia tại sao lại chạy tới San Francisco chứ?

Không được! Cô còn chưa muốn gặp anh.

“Này, anh cảnh sát giao thông, em là Tiểu Minh đây! Phía sau, em ở đây!”

“Từ Tiểu Minh, em câm miệng cho chị!” Từ Kiều Diễm giận dữ mắng mỏ.

Đáng tiếc không còn kịp rồi, giữa một chuỗi tiếng Anh cùng tiếng Nhật, tiếng Trung đột ngột thốt ra có vẻ đặc biệt rõ ràng; tức thì người đang nhận phỏng vấn ở phía trước chợt quay mặt lại, ánh mắt sắc bén trực tiếp quét qua.

Cũng không biết là chột dạ cái gì, Từ Kiều Diễm lập tức xoay người chạy về phía thang máy gần nhất

“Từ Kiều Diễm, em đứng lại cho anh!”

Tiếng nói nam tính quen thuộc từ phía sau truyền đến, Từ Kiều Diễm mặc kệ, liều mạng ấn nút mở thang máy.

Đáng chết! Nơi này không phải khách sạn siêu xa hoa sao? Vì sao cửa thang máy lại không mở ra chứ? Cô muốn đi khiếu nại cái cửa thang máy này mở quá chậm ~~

Âm thanh xôn xao phía sau càng lúc càng gần, Từ Kiều Diễm bỏ ý tưởng đi thang máy, quyết định dựa vào hai chân mình — “Chạy” là được rồi.

Không ngờ được khi quay người lại, liền đụng vào lồng ngực quen thuộc của người đàn ông kia

“Em còn muốn trốn đi đâu?”

Đôi mắt ướt át không tình nguyện nhìn lên, chống lại cái trừng mắt của cô là đôi con ngươi đen, cô thấy trong mắt anh có vui mừng cùng ngạc nhiên, bất đắc dĩ, còn có. . . phẫn nộ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.