Editor+ Beta-er: Min
“Con mẹ nó, má ơi là má...vậy ý cậu là người bày cho cậu cách dùng băng vệ sinh, sau đó cậu liền nhớ thương thương nhớ bác sĩ biến thái kia những sáu năm trời, người đó cũng chính là Tần Thận!?”
Bạn thân từ nhỏ của Đào Tinh Úy là Hạ Khê sáng sớm đã đến bệnh viện thăm cô, nghe được một tin tức oanh tạc như thế này, cả kinh hét lớn.
Anh ruột của Hạ Khê là Hạ Hải, cũng chính là đồng nghiệp làm cùng một phòng ban với Tần Thận, bác sĩ trực thuộc tầng này, vì vậy cô ấy sớm đã biết đến sự tồn tại của Tần Thận.
Nhưng chưa bao giờ cô ấy nghĩ tới việc đặt đồng nghiệp của anh trai mình và đối tượng thầm mến của Đào Tinh Úy thành cùng một người.
Đào Tinh Úy nằm trên giường bệnh, dùng chân đá vào người Hạ Khê: “Cậu đi luôn đi! Bác sĩ Tần biến thái chỗ nào hả?”
Hạ Khê sớm đã quen bản tính này của cô, có điều vẫn bày ra biểu lộ “Cậu biết được phẩm hạnh của bác sĩ Tần này sao?”
“Một người con trai mà làm mấy chuyện như thế này với cô gái nhỏ còn không đủ biến thái à? Đào Tinh Úy, cậu tự nói thử xem, lúc đó anh ta có cầm tay dạy cậu không hả? Chậc chậc, biết người biết mặt nhưng không biết lòng mà, khẩu vị của cậu nặng thật đấy.”
Đào Tinh Úy nói thầm: “Mình còn đang muốn anh ấy nắm tay dạy cho mình nữa đây.”
Đáng tiếc hết lần này đến lần khác, từ đầu đến cuối ngay cả chạm nhẹ Tần Thận cũng không đụng vào cô. Lúc ấy anh cầm một cái bao vải trong đống dụng cụ y khoa, dùng kéo cắt thành hình tam giác, giả làm một đầu “quần lót”, dùng nó làm mô hình để tiến hành các thao tác giảng bài đơn giản.
Mấy ngày sau đó cô vẫn một mực lo lắng mình rốt cuộc là đã thoát khỏi nguy hiểm hay chưa, bởi vì phía dưới của cô vẫn luôn chảy máu.
Được sự đồng ý của Tần Thận, trọn vẹn một tuần đó cô luôn nằm trên giường của phòng bệnh, hoàn toàn bỏ quên hết tất cả các nhiệm vụ huấn luyện đã được sắp xếp trước đó, cô đúng là bị sắc đẹp làm hỏng việc rồi.
“Haiz.”
Hạ Khê nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt hiện sự ghét bỏ nói: “Mặc dù nhà anh ta gia thể khủng, nhưng mình vẫn cảm thấy hai người không chung một đường.”
“Gia thế khủng?”
Đào Tinh Úy tự động lược bỏ câu nói phía sau của Hạ Khê.
Hạ Khê liếc mắt, bất đắc dĩ giải thích: “Là anh mình nói với mình, ba Tần Thận là một ngôi sao sáng được người người kính trọng của giới y học trong nước vào những thập kỷ trước, phòng thí nghiệm của ông còn được đưa vào nhiều đề tài cấp quốc gia, người dưới quyền cũng có rất nhiều. Mà Tần Thận này vì để tránh hiềm nghi nên không tham gia vào phòng thí nghiệm của ba mình, có điều vẫn hợp tác cùng với rất nhiều tổ nghiên cứu khoa học của các trường Y. Nói chung là mấy cái thứ này mình nghe không hiểu lắm, nhưng quan trọng là kiếm được rất nhiều tiền, động tay một chút đã kiếm được mấy vạn, căn bản là anh ta không hề dựa vào chút tiền lương ít ỏi của bệnh viện để sinh hoạt.”
Đào Tinh Úy cái hiểu cái không gật đầu, nhưng trên mặt cô lại không kiềm chế lộ ra một nụ cười kiêu ngạo.
Người đàn ông mà cô nhìn trúng, quả nhiên là ưu tú nhất.
Về phần thực lực kinh tế gì gì đó, tuổi Đào Tinh Úy vẫn còn nhỏ, hoàn cảnh sinh hoạt lại khá là đơn giản, chưa có khái niệm đặc biệt gì về tiền bạc, vậy nên không thể so với Hạ Khê đã lăn lộn trong xã hội này mấy năm trời, biết người biết ta, mà nếu Hạ Khê đã nói như vậy thì chắc chắn là rất tốt.
Mà cứ coi như anh không có tiền đi chăng nữa, thì cô cũng không quan tâm, chờ cho sau này cô đánh quyền cầm huy chương vàng về, quốc gia sẽ cho cô rất nhiều rất nhiều tiền thưởng, vậy là cô đã có thể nuôi được anh rồi.
“Có điều Đào Tinh Úy này, đối với tính tình của Tần Thận kia, cậu thật sự có thể nhẫn nhịn được sao? Nghe nói trước kia có rất nhiều y tá và bệnh nhân nữ cũng bị vẻ bề ngoài của anh ta làm cho mê hoặc, sau đó muốn xin phương thức liên lạc, kết quả anh ta còn không thèm chú ý đến đối phương, mà nhiều lắm thì cũng chỉ vứt cho người ta số điện thoại của văn phòng. Cậu xác định loại người như thế này cậu có thể theo đuổi được sao? Ở trong đội tùy tiện kiếm một vị sư huynh nào đó yêu đương, còn dễ nói hơn là Tần Thận đấy.”
Đào Tinh Úy “stop” một tiếng, “Cậu thì biết cái gì? Mình chỉ thích anh ấy!”
Cô sớm đã trúng tà rồi. Mà không may đối tượng chính là kiểu người như thế.
.......
Các bác sĩ luôn là dạng người xem trọng hoạt động cả về tinh thần lẫn thể chất, nhất là các bác sĩ trẻ tuổi, bệnh viện luôn nghĩ cách để cho bọn họ có nhiều “cơ hội rèn luyện”, tránh việc giảm đột ngột tỷ lệ đột tử bất ngờ như các bác sĩ lớn tuổi.
Ngày hôm đó Tần Thận kiểm tra phòng bệnh về, còn làm thêm hai ca giải phẫu. Mười một giờ tối ca phẫu thuật thứ hai mới kết thúc, ngay cả đồ còn chưa kịp thay đã bị chủ nhiệm khoa gọi đến.
Chủ nhiệm khoa hôm nay nhìn đặc biệt hiền lành.
“Tiểu Tần à, tôi có chuyện muốn nói với cháu. Ở phòng bệnh khoa nội trú có một bệnh nhân mới chuyển tới, nằm ở giường số mười tám ấy, cháu chú ý tới con bé một chút. Sáng nay phó viện trưởng trực tiếp gọi điện thoại đến cho tôi, nói tay con bé phải được bảo vệ thật tốt, không thể qua loa được. Còn có, trước khi tay con bé hồi phục, thì bệnh viện chúng ta phải chăm sóc.”
Tần Thận đang muốn mở miệng nói chuyện.
Chủ nhiệm khoa lại thở dài một hơi: “Tiểu Tần, tôi biết chuyện lần này là bé xé ra to, cũng đã gây khó dễ cho cháu rồi, nhưng ai bảo trong khoa chúng ta cháu là bác sĩ trẻ tuổi có năng lực tốt nhất chứ. Dù thế nào thì gần đây giường bệnh khoa nội trú cũng không gấp lắm, vậy thì chúng ta quan tâm cô bé nhiều hơn một chút. Đúng rồi, khoa chúng ta không phải có khung đỡ hình tròn lâm sàng sao, loại mà cố định xương tay hoặc chân để hồi phục nhanh hơn đó, nếu không thì cháu dùng nó cho Đào...Đào cái gì Úy nhỉ?”
“Đào Tinh Úy.” Tần Thận thốt lên.
“À đúng rồi, Đào Tinh Úy. Vậy cháu quyết định dùng nó trong chữa trị cho Đào Tinh Úy đi, để con bé sớm hồi phục một chút, cũng đỡ bớt việc.”
Tần Thận nghĩ ngợi, nghiêm túc nói: “Chủ nhiệm, cháu lại cho rằng phương pháp trị liệu truyền thống sẽ tốt với cô ấy hơn. Khung đỡ hình tròn tuy là hồi phục sẽ nhanh hơn, nhưng sau khi vết thương khép lại thì độ cứng và độ ổn định sẽ không đạt hiệu quả tốt hơn so với phương pháp truyền thống.”
Trên mặt chủ nhiệm khoa hiện lên một tia nghi ngờ.
Dù điều mà Tần Thận nói là sự thật, nhưng việc bất đồng trong trị liệu sau khi hồi phục cũng không có gì quá lớn cho xương bàn tay, việc ứng phó trong sinh hoạt hằng ngày sau khi vết thương khép lại cũng không có gì khác biệt lắm.
Vì vậy chú ý tới điểm này có phải là thừa thãi rồi không?
Có điều ông vẫn vỗ vỗ bả vai của Tần Thận: “Được, tôi tin tưởng năng lực của cháu, phương pháp trị liệu vẫn nên là do bác sĩ chủ trì cháu tự ra quyết định thôi. Tóm lại, phải quan tâm và chữa trị thật tốt cho Đào Tinh Úy này.”
“Cảm ơn chủ nhiệm.”
Bả vai Tần Thận không chút nhúc nhích, dáng người cao thẳng gầy gò đi về phía hành lang.
Anh trở về phòng làm việc của mình, cởi bộ đồng phục phẫu thuật, thay một bộ Tây trang màu đen chuẩn bị về nhà.
Khí chất của anh cũng không vì bộ đồ thường ngày mà có sự khác biệt nào, quần áo trong tủ đồ cũng đều thuần một loại áo sơ mi và âu phục, bất cứ khi nào nhìn thấy anh, đều là một bộ dáng cẩn thận đến tỉ mỉ, thờ ơ lạnh nhạt. Sinh hoạt mỗi ngày của anh như một cái máy được định sẵn phương trình cố định, tinh xảo khéo léo nhưng lại rất máy móc.
“Bác sĩ Tần, anh tan làm về nhà sao?”
Tần Thận đi tới cửa thang máy, đúng lúc nhìn thấy Đào Tinh Úy đột nhiên xuất hiện.
Không biết có phải là mưu đồ đã lâu rồi hay không nữa?
Đêm hôm khuya khoắt, đôi môi Đào Tinh Úy được tô son sáng màu, mái tóc xoăn được chải chuốt gọn gàng, quần áo bệnh nhân vốn rộng thùng thình nay lại bị cô mặc vô cùng cẩu thả, hai hàng nút trên cùng không cài lại, lộ ra xương quai xanh, nhìn qua chẳng khác nào con nít mặc trộm đồ người lớn.
Cô đứng ở cửa thang máy chào tạm biệt với anh, giữa ánh đèn sáng lấp lánh chiếu xuống bờ môi cô, lấp lánh như sao.
Anh cũng không bị hù dọa, chỉ là nhìn bộ quần áo có chút không phù hợp với màu môi, trực tiếp vòng qua người cô, im lặng đi vào trong thang máy.
Anh nhấn F1, đầu ngón tay lướt đến nút đóng cửa thang máy, thế nhưng vẫn không nhấn xuống.
Mãi đến khi cửa tự động đóng lại, anh lại nhấn nút mở thang máy ra một lần nữa.
“Còn có chuyện gì nữa sao?”
“Bác sĩ Tần, anh mặc Âu phục cũng đẹp trai quá đi!”
Đây là lời nói thật lòng.
Dáng người Tần Thận không giống như vẻ ngoài gầy gò một chút nào, mặc quần áo ngày thường sẽ hơi ốm yếu, nhưng chỉ cần khoác một bộ Âu phục hơi ôm người, thì có thể khắc họa lên được đường cong thân hình có lồi có lõm của anh.
Buổi tối hôm nay cô đã đến cạnh thang máy ngồi xổm ở đây chờ gặp anh để tỏ tình, cho nên có đôi chút khẩn trương, ngay cả một lời hoa mỹ cũng không nói nổi.
Cô chờ đợi đã sáu năm, vào bệnh viện chỉ có hai ngày cũng đã không thể chờ nổi nữa rồi.
Anh không chút lưu tình thu tay, cửa thang máy lại đóng lần nữa.
Đào Tinh Úy vội vã chạy vọt vào giữa cái khe sắp đóng của thang máy, dứt khoát đi cùng anh xuống lầu.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
Anh lại làm như không nhìn thấy.
Yên tĩnh ba giây.
“Bác sĩ Tần, anh biết không, em thích anh!”
Đào Tinh Úy mặt không đỏ tim không đập loạn nói, không chút xấu hổ, lời nói ra rất ổn định, nghe vào tai tựa như đang nói đùa.
Chỉ có điều vừa dứt lời, bác sĩ Hạ Hải vốn đang vội vàng cho ca trực đêm tiến vào, anh ta nhìn thấy tình cảnh này, cảm thấy mình xuất hiện không đúng lúc lắm, cố tình sửa sang lại cổ áo sơ mi màu trắng, nín cười, giả bộ bình tĩnh đi ra khỏi thang máy.
“Khụ khụ, thật sự không có ý gì đâu, tôi quên là tôi cần đi thang bộ! Cái đó, hai người...tiếp tục, tiếp tục đi.”
Đào Tinh Úy có chút khó thở, mặt đột nhiên ửng đỏ như táo chín.
Nếu không phải Tần Thận đang ở đây, trong trường hợp bình thường, cô nhất định đã vung một quyền lên đánh cho bác sĩ Hạ Hải một trận nên thân.
Tần Thận không hề bị ảnh hưởng gì, chậm rãi cúi đầu, ánh mắt như có nước, nhìn về phía Đào Tinh Úy.
Tóc Đào Tinh Úy không phải thuần màu đen, mà đã từng nhuộm qua, dưới ánh đèn như ẩn như hiện một màu nâu, rất vi diệu, làm nổi bật làn da trắng nõn.
Vị trí từ xương quai xanh đến ngực, còn có một hình xăm màu đỏ ẩn hiện, lớn chừng một bàn tay, hình như là quốc kỳ năm cánh sao.
Hầu kết của anh khẽ lăn, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp thời, lông mi rũ xuống, bất động thanh sắc.
Cửa thang máy phản chiếu bóng hình của anh, lạnh lùng trước sau như một.
“Cô nhóc con.”
Anh cúi người xuống, từ trong cuống họng nhẹ nhàng thốt lên ba chữ có chút ý tứ sâu xa này, tiến vào trong lỗ tai của cô.
Hơi ngứa, lại lành lạnh.
Cô nhóc con?
Là có ý gì vậy?
Trình độ văn hóa của cô thật sự có hạn, không quá nắm vững đọc hiểu.
“Đinh-----”
Thang máy ngừng ngay lầu một.
Quá nhanh rồi, cô còn chưa kịp xin số điện thoại của anh nữa mà!
Vì lúc sáng Hạ Khê có nói Tần Thận chưa từng cho mấy cô gái tới bắt chuyện với anh cách thức liên lạc, mà cô lại không tin chuyện này, vốn dĩ còn muốn tự mình thử vận may một lần.
Đào Tinh Úy nhìn Tần Thận không thèm quay đầu lại đi ra khỏi cửa thang máy, có chút không vui vẻ, theo thói quen đấm vào thang máy cho hả dạ, “bụp” một phát, mới ý thức được trên tay mình vẫn còn đang quấn thạch cao.
Đau chết cô rồi!
Cô lại chạy ra ngoài đuổi theo, đến đại sảnh khoa nội trú kêu lên một tiếng: “Bác sĩ Tần, vậy ngày mai chúng ta gặp lại nhé~~”
Tần Thận không trả lời cô, móc chìa khóa xe ra, đi nhanh về phía bãi đổ xe, giống như không nghe thấy.
Đào Tinh Úy đành ngượng ngùng quay về phòng bệnh trước.
Tâm tình có chút phức tạp.
Năm phút sau, cô nằm lên giường bệnh, lúc đang định đi ngủ thì nhìn thấy trên màn hình điện thoại sáng lên.
Đào Tinh Úy mở điện thoại ra nhìn, là tin nhắn của một dãy số lạ.
178 ** **0903: [Ngày mai gặp.]