Editor: Miri
---------------------------------
Úc Xá đi đến trước bàn, dùng ngón tay lau lau trên mấy đạo nét bút mà nước trà tránh đi, xoa xoa đầu ngón tay......Có hơi trơn trượt, là một tầng sáp mỏng.
Nước không dính sáp, khi bị đổ ra bàn thì tất nhiên sẽ chảy tránh đi.
Hồ ly nhóm lửa, bụng cá tàng thư.
*Hồ minh câu hỏa, ngư phúc tàng thư: Hồ ly nhóm lửa, bụng cá chứa thư là điển tích trong Sử Ký, Trần thiệp thế gia. Để tăng sĩ khí và tinh thần bá tánh, quân lính dùng kế giả thần giả quỷ, giả như có hồ ly, thư trong bụng cá.
Đều từng là đồng môn với nhau, đều là môn đồ được Sử lão thái phó dạy đủ mấy năm kinh thư, Úc Xá còn đọc nhiều hơn Chung Uyển mấy năm, này là ai ngốc hơn ai? Dù cho Úc Xá có học kém hơn Chung Uyển một chút, nhưng không đến mức ngay cả 《 Sử Ký 》 cũng chưa thuộc.
Hơn nữa!
Úc Xá mở tờ giấy bị mình vò nhăn nhúm khi nãy ra —— còn cố ra vẻ huyền bí, dùng chữ triện viết cũng thôi đi, đã vậy còn nhìn là biết ngay do Chung Uyển viết, sau đó bảo Phùng quản gia chép lại, chiếu hồ lô họa bầu*, còn chép sai hai nét bút!
*Chiếu hồ lô họa bầu: nhìn trái hồ lô mà vẽ ra trái bầu - ráng sao chép thứ trân quý, nhưng không đủ tài nên lại vẽ ra thứ tầm thường.
Nếu quả thật là thiên tướng thì còn có thể sai mặt chữ sao!?
Úc Xá bị Chung Uyển chọc tức tới ù tai, tối hôm qua hắn cả đêm không ngủ, suốt đêm đều sầu lo rằng bệnh tình của mình lại nặng thêm, còn nghĩ tới nhiều chuyện không may, suy xét phải lo hậu sự thế nào, gửi gắm cái gì cho ai, trăm triệu không ngờ tới......
Đầu óc Úc Xá choáng váng đi ngủ bù. Bên kia, Phùng quản gia cũng vội vàng đi tới chỗ Chung Uyển báo tin, trước tiên vui sướng đại sự đã thành, lại nhịn không được mà oán trách Chung Uyển: "Ta nói chỉ cần bôi sáp lên bàn là được rồi, ngươi một hai phải lấy con cá chết kia ra đùa, máu chảy đầm đìa......Sợ là thế tử đã phát hiện ra rồi. Vậy mà trước đó ngươi còn nói là vạn vô nhất thất*. Ngươi mà là cái nữ tử vào cung làm phi, mấy phi tần khác đấu đá với ngươi tất nhiên sẽ bị ngươi trêu chọc tới quần cũng không mặc được, ngươi......ngươi đây cũng lợi hại lắm đấy."
*Vạn vô nhất thất: không để lộ sơ hở
Mặt Chung Uyển đầy vẻ đau khổ, cầm 《 Sử Ký 》, "Phủ các ngươi có cái quy củ gì thế này? Ta đã mấy tuổi rồi? Phạm lỗi không phải bị khẻ tay thì chính là bị chép phạt? Xem ta là hài tử ba tuổi sao? Hắn không thể dùng chút hình phạt nào phù hợp với tuổi của ta hơn sao?"
Phùng quản gia nghe không hiểu lắm, ngây người một lát, hỏi, "Có ý gì? Cái gì gọi là hình phạt hợp tuổi ngươi?"
Chung Uyển u oán liếc lão quản gia một cái, không trả lời.
Hình phạt hợp tuổi là cái gì mà còn không hiểu?
Úc Xá nếu thật sự nổi giận thì nên xông tới lột hết y phục của mình, trói mình trên giường như vầy như vầy, sau đó lại phạt mình ba ngày không được mặc y phục, bị bắt trói tại chỗ này mặc cho hắn làm qua làm lại, sau đó lại phạt mình nửa tháng không được mặc tiết khố, để cho hắn tùy ý đùa giỡn mình trong phủ mọi lúc mọi nơi.....
Chung Uyển nháo tâm thở dài, Úc Xá đại khái là cũng hiểu được rồi nhưng không nói ra đi......
"Thiếu gia? Chung thiếu gia?" Phùng quản gia quơ quơ tay trước mặt Chung Uyển, "Làm sao vậy?"
"Không, chuyện cả đời mới làm một lần, là ta không nên vọng tưởng quá sớm." lỗ tai Chung Uyển hơi hơi đỏ chút, y thu hồi ý niệm trong lòng lại, quăng 《 Sử Ký 》 sang một bên, bưng chén dược lên uống vào, "Được rồi, vẫn là có kết quả tốt, tóm lại hắn không đuổi ta đi là được."
Phùng quản gia gật đầu: "Đúng thế...... Ây da, thiếu gia, đáy chén còn dính này, phải uống sạch sẽ."
Phùng quản gia canh chừng Chung Uyển uống cạn chén dược mới cầm đi, "Phạt chép sách tuy không cần gấp, nhưng nếu thiếu gia đã khỏe lại rồi, không ngại viết trước một chút, miễn cho làm thế tử cảm thấy thái độ nhận tội của ngươi không tốt...... Thôi ta đi trước."
Phùng quản gia gấp gáp đi làm việc của mình, Chung Uyển cũng cười khổ, bắt đầu chép sách.
Thời gian trôi cực nhanh, bất tri bất giác, nửa tháng đã qua.
Trong quãng thời gian đó, Lâm Tư có lén tới được một lần, nói với Chung Uyển là Úc Xá đã biết chuyện của Thang Khâm, Chung Uyển yên lòng.
Chung Uyển chép đủ mười bản của 《 Sử Ký 》, 《 Tâm Kinh 》 cũng chép mười bản, nhưng bệnh vẫn còn chưa hết hẳn.
Chung Uyển mau chóng trị hết phong hàn, nhưng thái y nói muốn thong thả điều trị, làm Chung Uyển tự mình dưỡng bệnh chống đỡ tà độc trong người, không vội cho y dùng dược. Sau khi y hạ sốt rồi thì dược hạ càng ngày càng nhẹ, mỗi ngày còn cho Chung Uyển ăn một loại dược hoàn nhìn không ra là được phối từ gì. Chung Uyển mơ hồ nuốt dược vào bụng, hỏi: "Đây là cái gì? Không giống dược......hơi ngọt, còn có mùi thơm."
Thái y cười cười, không giải thích, chỉ nói: Cách một ngày lại ăn một viên dược hoàn, ăn trong ba, bốn năm......"
Chung Uyển sặc một chút: "Ta chỉ là nhiễm phong hàn mà còn phải trị ba, bốn năm?!"
Thái y vội nói: "Thiếu gia đừng đa tâm, đây là bổ dược, thế tử đã xem qua đơn dược rồi, cũng đã sai người kiểm tra dược hoàn, tuyệt đối không có vấn đề, là trị......trị suy nhược, thiếu gia nên ăn."
Chung Uyển nửa tin nửa ngờ, nói, "Vậy làm phiền thái y cho ta xem qua đơn được?"
Thái y cười: "Là dược tổ truyền của gia môn, thứ ta không thể đưa thiếu gia nhìn."
Chung Uyển thầm nghĩ nói bậy, mỗi năm các ngươi đều phải bốc dược cho quý nhân, nào dám dùng mấy đơn dược mờ ám? Đây là sợ mình không bị nghi ngờ sao?
Trong lòng Chung Uyển khẽ động, đột nhiên nhớ tới mấy tháng trước Úc Xá từng lải nhải là muốn triệu tập hàng ngàn đạo sĩ danh môn cùng tới Thái Miếu, cầu nguyện trời cao ban cho mình mang thai hài tử của hắn......
Chung Uyển chần chờ nói: "Đừng nói đây là......"
Chung Uyển hơi xấu hổ nói, ở bên tai thái y thì thầm một câu.
Thái y thân mình cứng đờ, khổ sở nói: "Thiếu gia nghĩ nhiều rồi."
Chung Uyển cười cười: "Đùa ngài đấy, ta ăn là được."
Thái y để lại mười viên đan dược, khom người lui xuống, sau đó tới chỗ Úc Xá bẩm báo lại kết quả công việc.
"Ăn rồi?" trên án thư Úc Xá chất hai chồng công văn sừng sững, cũng không ngẩng đầu lên, "Hữu hiệu sao?"
Thái y thấp giọng nói: "Mấy ngày nay Chung thiếu gia đều ăn dược đúng hạn, chỉ là nói đến tác dụng thì......sợ là trước mắt chưa thể thấy ngay. Đan dược phần nhiều là bổ dược, có dược tính ôn hòa, cần phải ăn dài lâu thì mới có thể nhìn ra được chút hữu hiệu."
Úc Xá gật đầu, "Y không sinh nghi ngờ chứ?"
Thái y ngừng một chút, thấp giọng nói: "Chung thiếu gia mới vừa hỏi ta, đây có phải là dược tránh sẩy thai không."
Cây bút trong tay Úc Xá trượt một cái, một đạo mực đen dài lập tức uốn lượn trên công văn.
Thái y hoang mang nhìn Úc Xá, nghĩ bên ngoài đồn đãi chuyện tính tình Úc tiểu Vương gia cổ quái, thận trọng nói: "Thế tử, thứ ta nói thẳng, nam tử không thể......"
"Đừng nói nữa." Úc Xá ném công văn sang một bên, cầm một cái khác còn trắng qua, xua xua tay, "Đi đi."
Thái y cực kì cẩn thận hành lễ cáo lui.
Thái y mới vừa đi, Phùng quản gia lại vào.
"Thế tử......"
Úc Xá ngẩng đầu, "Lại làm sao vậy?"
Phùng quản gia nói, "Trong cung có người tới."
Úc Xá phẩy phẩy mực, "Ngươi tống cổ hắn đi là được. Sao? Là muốn ta tiến cung?"
"Không phải." Phùng quản gia thấp giọng nói, "Là Hoàng Thượng muốn truyền Chung thiếu gia."
Phùng quản gia nói: "Hai ngày trước, hai đệ muội của Kiềm An Vương vào cung, nguyên bản Hoàng Thượng có ý muốn cho Chung thiếu gia đi cùng bọn họ, nhưng không ngờ Chung thiếu gia lại ở chỗ chúng ta. Ngài ấy thấy y không đi, hỏi vài câu. Hôm nay trong cung có gia yến, Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều đi, Hoàng Thượng nghe nói Chung thiếu gia ở phủ chúng ta, liền phái người tới......Để bây giờ lão nô tới chỗ Chung thiếu gia nói cho y, bảo y thay y phục chuẩn bị vào cung?"
Úc Xá sửa sang lại ngòi bút, nhàn nhạt nói: "Không đi."
Phùng quản gia sửng sốt: "Cái gì?"
Úc Xá vẫn ung dung viết, "Ta nói không đi."
Phùng quản gia cười gượng: "Hoàng Thượng truyền y vào, sao có thể không đi?"
Úc Xá cứ như là không nghe thấy, lúc viết xong công văn rồi thì để sang một bên, thấy Phùng quản gia còn đứng bên cạnh, nhíu mày, "Không nghe thấy ta nói gì à?"
Phùng quản gia khó xử muốn chết, "Thế tử làm gì vậy? Chung thiếu gia cũng không phải chưa gặp qua Hoàng Thượng, từ lúc y hồi kinh tới nay đã tiến cung rất nhiều lần, mỗi lần đều rất an ổn. Lần đó đi, Hoàng Thượng không phải còn ban y tranh chữ của Sử lão thái phó sao? Có thể thấy ngài ấy đối với Chung thiếu gia vẫn có vài phần từ ái......"
Úc Xá cười nhạo một tiếng, giống như không nghe thấy gì, lại cầm lấy một công văn khác, tiếp tục vội vã viết.
Phùng quản gia nói giữa chừng, cười gượng, "Thế tử rốt cuộc là làm sao vậy?"
Úc Xá cúi đầu xem công văn, lẩm bẩm trong miệng, "Hắn không phải là muốn gặp Chung Uyển......mà là đang mượn cơ hội đánh động ta."
Phùng quản gia nghe không hiểu.
"Ngày ấy ta vì Chung Uyển mà đề bút đánh đổi với hắn. Hắn thấy ta chủ động, tất nhiên sẽ cao hứng, nhưng cũng không khỏi nổi lên ý niệm khác, cảm thấy......" Úc Xá lại cầm bút lên, vừa viết vừa nói, "Cảm thấy ta đã khuất phục, cảm thấy có thể dùng Chung Uyển uy hiếp ta......Tuyên Quỳnh và Chung Uyển đã đối chọi như nước với lửa, hắn cố tình khiến hai người bọn họ gặp mặt chính là vì muốn cho Tuyên Quỳnh làm nhục Chung Uyển, cảnh cáo ta."
Úc Xá trào phúng nói: "Toàn là đế vương chi thuật......"
Phùng quản gia ngẩn ra, "Vậy......vậy làm sao bây giờ?"
"Vậy phải cho hắn biết, ta không dễ khống chế như vậy." trong mắt Úc Xá dần dần hiện ra một chút tơ máu, nhưng ngữ khí vẫn như thường, "Rốt cuộc cũng tìm ra người uy hiếp được ta, chắc là hắn cao hứng muốn điên rồi đi? A......"
Phùng quản gia cười gượng: "Vậy ngài che chở y như vậy, không phải là càng làm Hoàng Thượng thấy ngài rõ ràng là để ý đến Chung thiếu gia sao?"
"Ta trước nay đều không kiêng dè cái này, còn sợ hắn biết? Đừng nói là hắn biết ta để ý hay lạnh nhạt, trong mắt hắn, ta bất quá là loại người lúc nào cũng cảm thấy nghẹn khuất." Úc Xá ngước mắt, đột nhiên cười, "Ngươi biết cách để đối phó dứt khoát với hắn là gì không? Đó là quang minh chính đại cho hắn biết, ta đây thương y, ta đây muốn che chở cho y, nếu y có mệnh hệ gì thì chuyện gì ta cũng làm được."
Úc Xá cười tự giễu: "Muốn so với ta ai điên hơn sao? Lấy cái này so thì ta còn sợ thua ai? Hắn không phải vẫn luôn sợ ta chết sao? Vậy sau này......hắn cũng nên tiện thể lo lắng luôn cho an nguy của Chung Uyển đi."
Phùng quản gia nuốt một ngụm nước miếng, minh bạch.
Úc Xá đây là đang lấy chính mình ra uy hiếp Sùng An Đế, làm Sùng An Đế hiểu rõ, Chung Uyển sống tốt thì Úc Xá sẽ sống tốt, Chung Uyển xảy ra chuyện thì Úc Xá cũng sẽ chết theo.
"Nói người trong cung truyền tới" Úc Xá ném công văn sang một bên, "Chung Uyển sẽ không đi, sau này không cần tới truyền nữa. Hoàng Thượng tất nhiên có thể minh bạch ý tứ của ta, sau này cũng không lại có tâm tư an bài cái Hồng Môn Yến* nào để chọc tức ta."
*Hồng Môn Yến: tiệc mở ra để hành thích một người nào đó trong bữa tiệc.
Phùng quản gia còn muốn khuyên hai câu, Úc Xá tuy đã sớm ly tâm với Sùng An Đế, nhưng cũng không cần thiết phải hành xử khó coi như vậy, dù sao ai kia cũng là hoàng đế a.
Không đợi lão nhiều lời, Úc Xá lại nói: "Mấy ngày trước đây, ta......suy nghĩ rất nhiều."
Phùng quản gia ngẩng đầu: "Hả?"
Úc Xá thấp giọng nói: "Ngày ấy, ta hoài nghi mình đã hoàn toàn phát điên rồi, cân nhắc tới lui, nghĩ xem nếu ta xảy ra chuyện thì có thể phó thác Chung Uyển cho ai."
"Suy nghĩ suốt một đêm, vậy mà lại không nghĩ ra được một người nào."
"Mấy năm nay, ta......sống không để ý thời gian, tới hôm nay, ngay cả một người để gửi gắm cũng tìm không ra."
Úc Xá nhàn nhạt nói, "Không cần khuyên ta phải xử lý nhẹ nhàng, ta không có ai để dựa vào, chỉ có thể dựa vào chính mình. Ta đã tin không được hắn, thì cũng không cần phải ủy khúc cầu toàn*, ngóng trông hắn sau này sẽ niệm tình mà trông nom Chung Uyển......Ta tin hắn không được."
*Ủy khúc cầu toàn: nhẫn nhịn để có kết quả tốt đẹp chu toàn nhất.
Phùng quản gia thở dài, xoay người đi ra.
Phùng quản gia rời khỏi thư phòng, vừa nhấc đầu thì đã thấy Chung Uyển đang đứng ngoài cửa.
Phùng quản gia cười gượng, "Chung thiếu gia, ngươi, ngươi đã đến bao lâu rồi?"
Chung Uyển khổ sở cười một cái, "Hơn nửa ngày......ta nghe có người trong cung tới truyền ta, muốn nói Úc Xá là ta muốn vào cung một chuyến."
Phùng quản gia bật cười, "Không cần, này......chắc ngài cũng nghe thấy rồi."
Chung Uyển nhẹ nhàng gật gật đầu.
Từ đầu tới cuối, y đều nghe được.
Úc Xá nói, không thể dựa vào ai, vạn sự chỉ có thể dựa vào chính mình.