Lâm Cẩm Văn thở dài nói: “Ta cũng chưa.”
Cố Khinh Lâm nhất thời không tìm ra được câu nào thích hợp để trả lời lại câu nói thẳng thừng như vậy, đành từ từ nhắm mắt không lên tiếng. Đầu óc rất thanh tỉnh, rõ ràng đã nửa đêm rồi mà chẳng muốn ngủ một chút nào.
Không biết qua bao lâu, y cảm thấy Lâm Cẩm Văn nhích lại gần về phía mình, hai người còn cách nhau cái mền, nhưng khoảng cách rất gần, thậm chí y có thể nghe thấy tiếng hít thở của Lâm Cẩm Văn. Sau đó bàn tay để ở ngoài mền bị Lâm Cẩm Văn nắm lấy, toàn thân Cố Khinh Lâm cứng đờ, lập tức mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Cẩm Văn.
Gần đây thời tiết ngày càng ấm áp hơn, bởi vì Cố Khinh Lâm mang thai nên cơ thể y nhạy cảm hơn với khí hậu, thực tế thì y sợ nóng nên khi ngủ hay để hai tay ở bên ngoài. Thật ra nếu có thể, y còn muốn để hai chân ở bên ngoài. Chỉ có điều trên giường còn có Lâm Cẩm Văn, y cố gắng không để tư thế ngủ của mình quá phóng khoáng.
Lâm Cẩm Văn cầm tay Cố Khinh Lâm ngắm nghía, giả bộ không nhìn thấy sự đề phòng và cứng ngắc của y. Tay của Cố Khinh Lâm nhìn rất khác với con người y, ngón tay của y rất dài, nhưng từ ngón tay đến lòng bàn tay hay mu bàn tay không phải loại khớp xương rõ ràng, mà trái lại có chút thịt, sờ lên mềm mềm rất đã.
Cố Khinh Lâm nhìn Lâm Cẩm Văn đang rũ mắt, bọn họ cách nhau vô cùng gần, gần đến mức có thể thấy rõ lỗ chân lông cực nhỏ trên mặt Lâm Cẩm Văn. Cơ thể Cố Khinh Lâm cứng ngắc, có điều rốt cuộc vẫn không rút tay ra, để mặc cho Lâm Cẩm Văn nhìn, nắm.
Có lẽ qua một khắc đồng hồ có lẽ qua nửa khắc đồng hồ, Lâm Cẩm Văn thả tay của y ra ngẩng đầu mỉm cười ánh mắt hài hước nói: “Hiện tại đã muốn ngủ chưa? Có muốn tựa đầu lên vai ta không?”
Tựa đầu lên trên vai hắn, vậy chính là bị hắn ôm ngủ rồi. Trong đầu Cố Khinh Lâm lóe lên hình ảnh này, y chịu đựng lỗ tai nóng lên tâm bình khí hòa nói: “Này thì không cần, ta ngủ không thành thật.” Nói xong lời này, y xoay người vào tường hai mắt nhắm nghiền.
Lâm Cẩm Văn ở phía sau y cười haha, sau đó ngáp một cái rồi hàm hàm hồ hồ nói: “Thời gian không còn sớm, ngủ đi. Ngày mai ta còn phải vào cung ứng phó mấy lão hồ ly kia.”
Cố Khinh Lâm khe khẽ ừm, thật ra lúc Lâm Cẩm Văn hỏi y ngủ chưa, y cho rằng người này sẽ nói gì đó, ví như chuyện hai người ở chung như thế nào. Nhưng Lâm Cẩm Văn lại không nói gì, thậm chí không hề ngại ngần tiếp xúc thân thể lần nữa với y. Không thể phủ nhận, điều này làm cho Cố Khinh Lâm yên tâm không ít.
Chuyện cũ y biết không thể trách Lâm Cẩm Văn, nhưng chuyện đó rốt cuộc vẫn để ở nơi sâu nhất trong lòng của y một vết sẹo. Lâm Cẩm Văn không ở vào thời điểm này trực tiếp vạch trần, mà là từng chút từng chút tiếp cận thăm dò giới hạn của y, điều này làm cho Cố Khinh Lâm trong lòng nhẹ nhõm không ít.
Trong đầu suy nghĩ linh tinh, không biết từ lúc nào Cố Khinh Lâm đã mơ mơ màng màng ngủ mất.
Y thì ngủ rồi, Lâm Cẩm Văn lại không thể nào ngủ được. Hắn cũng không có động, sợ người bên cạnh thật vất vả mới ngủ được tỉnh lại. Hắn dưới ánh nến vươn tay ngơ ngác nhìn trong chốc lát, trong lòng thở dài.
Nói ra thì hắn và Cố Khinh Lâm đều là người bị hại, có điều tổn thương kiểu này rất khó nói cho rõ. Hắn nhìn ra được Cố Khinh Lâm đang cố gắng buông bỏ khúc mắc, hắn cũng vậy. Có lẽ một ngày nào đó, bọn họ có thể vui đùa giống như không có chuyện gì, lúc trước nếu không phải bị người ta bỏ thuốc, nói không chừng bây giờ bọn họ chẳng có chút liên hệ gì.
Nhưng khẳng định không phải bây giờ, hiện tại tình cảm của hai người còn chưa tốt đến mức đó.
Lâm Cẩm Văn ở trong đầu nghĩ tới cái này nghĩ tới cái kia, ngẫu nhiên còn nghĩ kế hoạch để cải thiện tình cảm giữa hắn và Cố Khinh Lâm, nhưng mà suy nghĩ một hồi lại thôi, chuyện tình cảm làm sao có thể lên kế hoạch được đây. Tựa như hắn nguyên bản chỉ ôm tâm thái không chủ động không đụng chạm với Cố Khinh Lâm mà thôi, nhưng Cố Khinh Lâm mang thai, làm hỏng tất cả kế hoạch của hắn, cái gì cũng thay đổi.
Đương nhiên, nếu Cố Khinh Lâm không mang thai, quan hệ giữa bọn họ vào một ngày nào đó cũng sẽ có điều thay đổi
Hắn thường hay có hảo cảm với những người biết kiềm chế hiểu lí lẽ còn không chủ động chịu thiệt, chỉ là việc mang thai đã tăng nhanh tốc độ hai bên tìm hiểu lẫn nhau. Đồng thời, nếu Cố Khinh Lâm là người không phân biệt tốt xấu, cố tình gây sự, gây chuyện thị phi thì cho dù y mang thai Lâm Cẩm Văn nhiều lắm sẽ chỉ qua loa ngoài mặt, sẽ không mở lòng với y.
Lâm Cẩm Văn trong lòng thừa nhận, mình là một người cực độ lạnh lùng ích kỷ.
Lâm Cẩm Văn nằm nghĩ ngợi linh tinh mãi đến khi bản thân phải rời giường vào cung. Hắn nhỏ giọng kêu Ngọc Trúc và Tam Thất thay quần áo cho hắn, lúc Ngọc Trúc và Tam Thất bưng nước đi vào, hắn thấp giọng nói: “Nhỏ tiếng chút, đừng đánh thức y.”
Ngọc Trúc và Tam Thất khẽ gật đầu, hai người tiến lên sửa sang lại quần áo cho hắn.
Lâm Cẩm Văn rửa mặt xong rồi dặn dò: “Chân y bị vọp bẻ, sau này mỗi ngày đều hầm canh xương cho y uống, cố gắng phơi nắng nhiều hơn.”
Ngọc Trúc và Tam Thất vội vàng đáp ứng.
Lúc Lâm Cẩm Văn đi ra ngoài thấy Đậu Khấu đứng ngoài cửa, từ lần Mai thị và Lâm lão phu nhân tới đây kiếm chuyện, người hầu hạ cho Lâm Cẩm Văn đã đổi thành Ngọc Trúc và Tam Thất.
Đậu Khấu sợ Mai thị cùng Lâm lão phu nhân nên hắn không cần cô hầu hạ nữa.
Lâm Cẩm Văn không nhìn Đậu Khấu mà đi thẳng. Ngọc Trúc và Tam Thất dáng vẻ phục tùng mắt nhìn xuống đứng ở một bên không lên tiếng. Đậu Khấu nhìn bóng lưng Lâm Cẩm Văn, vành mắt đỏ lên, cô rơi nước mắt rồi xoay người bỏ đi.
Tam Thất và Ngọc Trúc liếc mắt nhìn nhau, rồi vội vàng nhìn đi nơi khác.
Lúc này tiếng của Cố Khinh Lâm từ trong phòng vang lên, Ngọc Trúc và Tam Thất nhanh chóng đi vào.
Cố Khinh Lâm ngồi tựa vào đầu giường, ánh mắt bình tĩnh. Tam Thất tiến lên kéo màn giường gọn lại, nói: “Thiếu chủ quân, trời còn sớm lắm, ngươi muốn dậy luôn bây giờ sao?”
Cố Khinh Lâm nói: “Ừm.”
Ngọc Trúc đưa quần áo cho y, cười nói: “Thiếu gia lúc gần đi có dặn nô tỳ và Tam Thất phải thường xuyên nấu canh xương cho thiếu chủ quân uống nữa đó.” Cố Khinh Lâm và Lâm Cẩm Văn đều không thích có người ngủ trong phòng bọn họ, phải gác đêm tại sát vách. Tối hôm qua là cô gác đêm, động tĩnh trong phòng đó cô cũng nghe được chút ít, cô vốn muốn rướn người nhìn xem, nhưng suy nghĩ một hồi thì không có động.
Cố Khinh Lâm ừ một tiếng, lúc Lâm Cẩm Văn thức dậy y đã tỉnh, tất nhiên nghe được lời của hắn.
Ngọc Trúc và Tam Thất thấy vậy thì không nói tiếp, khi đang sửa sang lại quần áo cho Cố Khinh Lâm, Tam Thất lên tiếng: “Thiếu chủ quân, tối qua Vân Đào và Thủy Tô thăm dò tin tức, nghe nói hai tỳ nữ kia đã bị xử trí. Vân Du người bên nhị thiếu gia bị giam lại rồi, Bích Ngọc người bên đại tiểu thư cũng bị đánh ba mươi gậy, nghe nói vốn là muốn bán đi, có điều rốt cuộc là người của phu nhân đưa tới, nên tạm thời để lại.”
Cố Khinh Lâm nhướng nhướng mày, mấy ngày nay y nhìn ra được Lâm Văn Quyến và Lâm Văn Tú tương đối coi trọng Mai thị, tỳ nữ kia là Mai thị đưa qua, cho dù phạm sai lầm, y cho rằng hai người kia không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, nhiều lắm là trước giam các cô lại hoặc là phạt làm thô sử nha đầu, chờ sau khi Mai thị được thả ra rồi trừng phạt chứ.
Không ngờ Bích Ngọc lại bị đánh.
Cố Khinh Lâm nói: “Là nhị thiếu gia sai người đánh?”
Tam Thất nói: “Không phải, là đại tiểu thư sai người đánh, ngay trong viện của chính mình.” Lúc ấy dò thăm tin tức, Lâm Cẩm Văn và Cố Khinh Lâm đã đi ngủ nên bọn họ không quấy rầy.
Lần này Cố Khinh Lâm thật sự ngạc nhiên, y gặp Lâm Văn Tú mấy lần, tính tình nhu nhược, cũng vô cùng yếu đuối, thật sự là không ngờ vậy mà có lúc quyết đoán như vậy.
Ngọc Trúc nhìn Cố Khinh Lâm nói: “Thiếu chủ quân, lần này đại tiểu thư đột nhiên phát giận nhưng chấn nhiếp được đám người không biết trên dưới trong viện tử. Người nói xem đại tiểu thư sẽ không mượn chuyện này để gây phiền toái cho chúng ta chứ.”
Cố Khinh Lâm nói: “Sẽ không, nàng muốn gây chuyện cũng không công khai ra tay đâu, chỉ cần lén lút để cho người khác khiến chúng ta ngột ngạt là được. Đại tiểu thư nên xử lý người bên cạnh mình thế nào không phải chuyện của chúng ta. Chờ Lâm Cẩm Văn trở về nói với hắn một tiếng, để hắn có chuẩn bị.”
Ngọc Trúc đáp ứng, cô thấy vẻ mặt Cố Khinh Lâm, cười nói: “Thiếu chủ quân nếu quan tâm thiếu gia như vậy, sao không tự mình mở miệng?”
Tam Thất cũng trông mong nhìn Cố Khinh Lâm.
Cố Khinh Lâm hạ mắt thản nhiên nói: “Ta không mở miệng, hắn cũng biết là ý của ta. Hơn nữa, ta đây cũng không phải quan tâm hắn.” Chỉ là có những lời, nên nói rõ thì nên nói rõ thôi.
Tam Thất cùng Ngọc Trúc im lặng cười, không nói thêm gì khác.
Lúc Cố Khinh Lâm ở nhà rất nhàn nhã, Lâm Cẩm Văn sau khi vào cung thì kinh tâm rồi. Hắn mới vừa vào cung liền cảm giác bầu không khí rất ngưng trọng, trước điện Càn Thanh của Hoàng đế quỳ đầy người. Đầu tiên lấy Chu Thụy dẫn đầu mấy vị hoàng tử, còn có rất nhiều triều thần, bên trong bao gồm Lâm Tùng Nhân và Ôn lão thái gia, Ôn Thời Tĩnh vân vân.
Vương Tận An cùng Tiêu Như Quy đứng trước cửa điện Càn Thanh, bốn phía là nội giám còn có Ngự lâm quân, lúc Lâm Cẩm Văn đi qua, tầm mắt của mọi người xoẹt xoẹt nhìn về phía hắn.
Lâm Cẩm Văn cố gắng ưỡn ngực, bước nhanh đi đến bên người Tiêu Như Quy. Vương Tận An thấy khóe miệng Lâm Cẩm Văn cong lên rồi hạ xuống, lão vừa cười vừa nói: “Lâm thị vệ, Hoàng thượng ở bên trong chờ ngươi đó.”
Vương Tận An vừa nói xong, vẻ mặt mọi người ở đây cũng thay đổi, ánh mắt của Chu Thụy và mấy vị hoàng tử nhìn hắn cực kỳ phức tạp, rất nhiều triều thần vẻ mặt cũng không dễ chịu cho lắm.
Vương Tận An mở cửa để Lâm Cẩm Văn đi vào. Miệng Chu Thụy giật giật muốn nói cái gì, ánh mắt đảo qua dáng vẻ bình tĩnh như nước của Ôn lão thái gia thì ngừng lại.
Lâm Cẩm Văn đến gần trong đại điện thì nghe được mùi thuốc rất nồng, mấy ngự y quỳ trong điện, trong đó có Vương Trung.
Hoàng đế tựa vào đầu giường, vẻ mặt có chút uể oải, ông nhìn Lâm Cẩm Văn rồi nói: “Cẩm Văn ngươi đến rồi.”
Lâm Cẩm Văn lập tức đi lên trước thỉnh an, vẻ mặt lo lắng nói: “Hoàng thượng, ngài không sao chứ?”
“Không có việc gì, chưa chết được.” Hoàng đế dùng khăn mỏng lau đi khóe miệng nói: “Ngươi tới thật đúng lúc, lát nữa đuối hết đám người trước cửa đi cho Trẫm, Trẫm mới chỉ nhiễm một chút gió lạnh, bọn họ đều chạy đến, còn dám nói Trẫm cái gì mà lập Thái tử, thật coi lần này Trẫm sẽ chết hay gì.”
Sau khi Hoàng đế lạnh lùng nói xong, đầu của Vương Trung và ngự y lập tức cúi gằm xuống mặt đất không dám ngẩng lên. Lâm Cẩm Văn với tư cách đại biểu cho loại không đầu óc, nhanh nhẩu mở miệng nói: “Hoàng thượng, mấy vị hoàng tử và các đại thần là quan tâm sức khỏe của ngài thôi, trong lòng bọn họ đều ngóng trông ngài mạnh khỏe, ngài đừng nói những điều này xúi quẩy như vậy.”
Hoàng đế nhìn hắn nở nụ cười, nói: “Thế nào, ngươi cũng thấy bọn họ khuyên Trẫm lập Thái Tử là rất đúng?”
Lâm Cẩm Văn vội vàng phất tay loạn xạ nói: “Hoàng thượng, ngài đừng dọa ty chức. Lập Thái Tử là chuyện của hoàng thượng, ty chức nào dám mở miệng nói bậy. Ty chức chỉ cảm thấy mới sáng ngày mà ngài đã nói những lời không xuôi tai, rất chói tai, cái gì mà chết với chưa chết, Hoàng thượng chính là vạn tuế.”
Lần này Hoàng đế thật sự vui vẻ, ông nói: “Cũng chỉ có ngươi dám nói những lời như vậy trước mặt Trẫm. Được rồi, ngươi đuổi đám người đó đi rồi cùng Tiêu Như Quy dẫn Ngự lâm quân đến nhà tên thất phu Tần Nam niêm phong cho Trẫm.”
Hai chữ Tần Nam này Lâm Cẩm Văn nghe có chút quen tai, Hoàng đế thấy hắn vẻ mặt mê mang là biết hắn không nhớ, ông lắc đầu trong lòng âm thầm giận dữ nói: “Chính là người lần trước viết tấu chương cáo trạng lão Ngự Sử Lưu Khuê, có nhiêu đó cũng không nhớ?”
Lâm Cẩm Văn lúc này mới chợt bừng tỉnh, hắn nói: “Ty chức nhớ ra rồi, ty chức đi ngay.”
Chờ khi Lâm Cẩm Văn nhanh chóng đứng dậy rời đi, Hoàng đế lẩm bẩm nói: “Còn tưởng hắn sẽ hỏi Trẫm tại sao phải niêm phong nhà của Tần Nam nữa chứ, Trẫm thật sự là đánh giá cao hắn.”
Lời này ông nói rất nhỏ, đám người Vương Trung không phải nghe được rất rõ ràng, đương nhiên cho dù nghe được rõ ràng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Hoàng đế miễn cưỡng nhìn ngự y quỳ trên mặt đất nói: “Vương Trung, bệnh của Trẫm khi nào thì khỏe?”
Vương Trung hiểu rõ tính khí của Hoàng thượng, liền nói: “Hoàng thượng lần này chỉ trúng gió đêm lạnh, uống thuốc vài ngày sẽ khỏe ngay, chỉ là sau này nên để ý tránh bị cảm lạnh lần nữa.”
Hoàng đế ừ một tiếng.
Ngoài cửa điện, Lâm Cẩm Văn nhìn mọi người cao giọng nói: “Hoàng thượng nói các người giải tán cả đi.” Hắn vừa nói xong, vẻ mặt mọi người lại thay đổi một phen, đứng trên bậc thang nhìn xuống thấy rất rõ ràng, rất đặc sắc.
Tam hoàng tử Chu Tường vốn đang bị cấm túc, gần đây biểu hiện tốt nên được tha, nghe hắn nói xong thì lập tức há miệng nói: “Ngươi là thứ gì chứ, bảo chúng ta giải tán thì chúng ta phải tản ra sao?”
Lâm Cẩm Văn vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Tam hoàng tử nói đúng, ta xác thực không phải thứ gì tốt. Nhưng lời này là Hoàng thượng nói, nếu ngươi không tin vậy ngươi đi vào hỏi Hoàng thượng đi, cũng không ai cản ngươi.”
Dứt lời, Lâm Cẩm Văn không thèm để ý tới Chu Tường nữa, hắn nhìn về phía Tiêu Như Quy nói: “Tiêu Thống lĩnh, Hoàng thượng bảo ngươi và ta dẫn người đi niêm phong nhà của Tần Nam Tần Ngự sử, chúng ta đi thôi.”
Tiêu Như Quy sửng sốt nói: “Nếu là khẩu dụ của Hoàng thượng, vậy vi thần lập tức đi gọi người.”
Vương Tận An tức thì tiến lên nhỏ giọng nói: “Lâm thị vệ, những người trước cửa còn chưa đi đâu, lão nô đã khuyên một buổi sáng rồi, bọn họ vẫn nhất quyết phải gặp Hoàng thượng, ngươi nói xem bọn họ có chuyện gì chứ. Hoàng thượng một đêm ngủ không ngon, tâm trạng vốn là không khoan khoái dễ chịu, lát nữa mà nghe được tiềng ồn ào lại tức giận.”
Lâm Cẩm Văn nhìn Vương Tận An nói: “Lời Hoàng thượng nói ta đã truyền lời xong, bọn họ thích nghe thì nghe, không thích nghe thì cứ ở đây làm ầm ĩ chứ sao. Dù sao đợi Hoàng thượng khỏe lại cũng tìm bọn họ tính sổ chứ không phải không tìm chúng ta. Hơn nữa, ta còn có chuyện phải làm, xin phép đi trước.”
Vương Tận An nhìn Lâm Cẩm Văn lẽ thẳng khí hùng, nhất thời nói không ra lời. Lời Lâm Cẩm Văn quá có lý, có lý đến nỗi lão biết là không đúng vậy mà không biết nên phản bác thế nào.
Lâm Cẩm Văn không để ý tới lão, nói xong lời này thật sự phủi mông đi cùng Tiêu Như Quy, lưu lại một đám người quỳ trên mặt đất hai mặt nhìn nhau không biết là nên ở hay nên đi.
Tiêu Như Quy và Lâm Cẩm Văn dẫn theo Ngự lâm quân ra khỏi hoàng thành, hai người bọn họ cưỡi ngựa, những người khác đi phía sau.
Trên đường đến nhà Tần Nam, Tiêu Như Quy đột nhiên mở miệng hỏi: “Lâm thị vệ có biết tại sao Hoàng thượng lại niêm phong nhà Tần Ngự sử không?”
Mặc dù Lâm Cẩm Văn biết cưỡi ngựa, nhưng đã quen đi xe hơi nên vẫn có chút không quen, hắn nắm dây cương rất chặt nói: “Tại sao Hoàng thượng làm như vậy, ty chức làm sao biết được, ty chức cũng không phải con sâu trong bụng Hoàng thượng. Còn Tiêu Thống lĩnh, ngươi biết nguyên nhân không?”
Tiêu Như Quy bị hắn hỏi hơi sửng sờ, sau đó y nở nụ cười, nói: “Ta cũng không biết, ta cũng không phải người sống thấu triệt như ngươi.” Có một số việc cho dù biết rõ cũng chỉ có thể làm như không biết.
Lâm Cẩm Văn dùng ánh mắt không hiểu gì nhìn y nói: “Tiêu Thống lĩnh đừng trách ta nói chuyện khó nghe, các người cứ thích suy nghĩ quá phức tạp. Làm việc thì làm việc, nghĩ quá nhiều có tác dụng gì, cái gì đều không thay đổi được.” Nói xong lời này, hắn thúc ngựa đi trước, chạy nhanh hơn Tiêu Như Quy một chút.
Tiêu Như Quy nhìn bóng lưng của Lâm Cẩm Văn, ánh mắt nặng nề, cuối cùng đi theo.
Nhà Tần Nam ở phố Bắc, là một tòa viện tử rất nhỏ. sau khi Lâm Cẩm Văn và Tiêu Như Quy tới, bọn họ đứng ở một bên, những người khác tiến lên gõ cửa.
Sau khi cửa được mở ra, là một phụ nhân ăn mặc mộc mạc đi ra, bà nhìn Ngự lâm quân với ánh mắt hoảng sợ, tay của bà không được tự nhiên chùi chùi trên người nói: “Các người… Các người tìm ai?”
“Đây là nhà của Tần Nam sao? Phụng chỉ niêm phong.” Ngự lâm quân dứt lời thì đưa ra giấy niêm phong xong lập tức tiến vào.
Phụ nhân trợn mắt há mồm nhìn bọn họ, thấy Ngự lâm quân nối đuôi nhau mà vào, bà nhìn qua Lâm Cẩm Văn và Tiêu Như Quy nói: “Hai vị đại nhân, lão gia nhà ta đã phạm vào tội gì?”
Tiêu Như Quy và Lâm Cẩm Văn liếc mắt lẫn nhau đều không lên tiếng, phụ nhân kia nước mắt lập tức rơi lã chã, bà khóc lớn nói: “Cái miệng của lão gia chính là thích xen vào chuyện người khác, ta đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy rồi mà, ta đã khuyên ông ta từ quan biết bao nhiêu lần rồi, ông ta không chịu, còn nói cái gì mà muốn cảnh tỉnh Hoàng thượng.”
Nhà Tần Nam rất nhỏ, hạ nhân cũng không có, niêm phong xong rất nhanh, chờ sau khi Ngự lâm quân tập hợp, người trẻ tuổi dẫn đầu nhìn phụ nhân khóc đó khóc như mưa, vừa nhìn về phía Tiêu Như Quy và Lâm Cẩm Văn ra vẻ khó xử nói: “Thống lĩnh, đã niêm phong toàn bộ, bên trong không có cái gì. Chúng ta có bắt phụ nhân này lại không?”
Tiêu Như Quy vẻ mặt thản nhiên nói: “Không cần bắt…”
“Đầu óc ngươi có bệnh à, Hoàng thượng chỉ bảo chúng ta niêm phong nhà Tần Nam, không phải để chúng ta đến xét nhà bắt người.” Lâm Cẩm Văn không đợi Tiêu Như Quy nói cho hết lời, đã ở một bên kiêu căng lớn lối nói: “Nếu như hiện tại niêm phong đã xong, vậy trở về phục mệnh. Cũng không biết trong đầu ngươi nghĩ thế nào, còn thích vẽ vời thêm chuyện, còn tưởng rằng làm thế có thể khiến Hoàng thượng coi trọng ngươi hay sao, không sợ càng khiến Hoàng thượng tức giận?”
Nói xong lời này, Lâm Cẩm Văn xoay người cưỡi ngựa rời đi. Ngự lâm quân trẻ tuổi kia nhìn bóng lưng của hắn mà vẻ mặt hổn hển nói với Tiêu Như Quy: “Thống lĩnh, ngươi xem dáng vẻ kiêu ngạo hiện giờ của hắn xem, không phải là ỷ vào Hoàng thượng sủng tín hay sao? Tại sao chứ?”
Tiêu Như Quy nhìn gã cảnh cáo nói: “Hạ Phàm ngươi câm miệng, hồi cung phục mệnh.”
Hạ Phàm không dám càn rỡ trước mặt Tiêu Như Quy, vội vàng tập hợp mọi người rời khỏi nhà Tần Nam.
Bọn họ đến vội vàng đi cũng vội vàng, Tiêu Như Quy cưỡi ngựa chạy một hồi, quay đầu lại nhìn Tần gia, phụ nhân kia đang ngồi co rút ở trước cửa khóc thảm thương.
Lúc Lâm Cẩm Văn và Tiêu Như Quy dẫn người hồi cung phục mệnh, người trước cửa điện Càn Thanh đã giải tán. Lúc tiến vào cung điện, Tiêu Như Quy mang theo Hạ Phàm.
Có lẽ sau khi Hoàng đế uống thuốc trạng thái tinh thần tốt hơn chút, ông nói: “Như thế nào rồi?”
Tiêu Như Quy không có lên tiếng, Lâm Cẩm Văn vượt lên trước biểu hiện nói: “Bẩm Hoàng thượng đã cho niêm phong rồi, nhà Tần đại nhân không có cái gì, nhìn rất nghèo, không có bạc.”
Hoàng đế nói: “Người đâu?”
“Người gì?” Lâm Cẩm Văn suy nghĩ rồi nói: “Chỉ có một bà lão, không còn ai khác.”
Hoàng đế bởi vì bệnh nên đầu có chút đau, cũng không mấy kiên nhẫn. Vương Tận An vội nói: “Lâm thị vệ, Hoàng thượng là hỏi có bắt người lại hay không.”
Lâm Cẩm Văn mở to mắt không rõ ràng cho lắm, lúc này Hạ Phàm thở phì phì trả lời: “Khởi bẩm Hoàng thượng, ty chức vốn định sai người bắt bà lão kia lại rồi, Lâm thị vệ nói không cần, nói là Hoàng thượng không có hạ chỉ, còn nói ty chức muốn tranh công trước mặt Hoàng thượng.”
Trong điện lập tức im phăng phắc, Lâm Cẩm Văn vội nói: “Hoàng thượng, ty chức lập tức đi bắt bà lão kia lại.”
Tiêu Như Quy nói: “Hoàng thượng, vi thần thân là Thống lĩnh Ngự lâm quân, chuyện này là vi thần thất trách, không quan hệ tới Lâm thị vệ.”
Hoàng đế nhìn Lâm Cẩm Văn, cuối cùng nói: “Thôi được rồi, một bà lão cũng không đáng tốn công phí sức. Các ngươi vào thiên lao hỏi lão thất phu Tần Nam xem bây giờ lão ta có hối hận không.”
Hạ Phàm, Tiêu Như Quy và Lâm Cẩm Văn hành lễ rồi rời khỏi.
Lúc đi thiên lao, Tiêu Như Quy để Hạ Phàm lưu lại trong cung, y đi cùng Lâm Cẩm Văn.
Tần Nam bị giam giữ một mình trong đại lao Hình bộ, lão ta ngồi ngay ngắn tại chỗ, rất có dáng vẻ thư sinh, hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh chung quanh.
Lâm Cẩm Văn thấy lão ta cũng không làm dáng, nói thẳng: “Tần đại nhân, nhà của ngươi bị Hoàng thượng niêm phong rồi. Hoàng thượng sai ta và Tiêu Thống lĩnh tới hỏi ngươi, ngươi có hối hận không.”
Sau khi Tần Nam nghe xong tức thì mở mắt ra, lão ta nhìn Lâm Cẩm Văn và Tiêu Như Quy nói: “Hoang đường, thật sự là hoang đường. Tiểu nhân đắc đạo, thương thiên bất công.” Sau đó liền bắt đầu hàng loạt những lời chửi bới, một chút bộ dáng ăn năn cũng không có, còn có thái độ muốn liều chết đến cùng với Hoàng đế.
Lâm Cẩm Văn nghe lão ta chửi bới, trong lòng hoàn toàn hiểu rõ lão già này làm sao đắc tội Hoàng đế rồi. Hoàng đế tối qua đột nhiên nhiễm phong hàn thiếu chút nữa thì toi, bởi vì đêm qua chơi một lúc hai em, thể lực chống đỡ hết nổi nên chơi thuốc dẫn đến hôn mê.
Hậu cung và Thái y viện nghe tin Hoàng đế đột ngột hôn mê mà sợ gần chết, ngoại trừ Chu An đầu óc không thanh tỉnh, Chu Thụy và mấy vị hoàng tử còn lại, còn có chúng quan triều đình vội vàng đi đến điện Càn Thanh. Trong miệng nói là lo lắng cho Hoàng thượng, nhưng khẳng định cũng có ý nhìn xem Hoàng đế có thể cứu được không.
Lão già Tần Nam làm người ngay thẳng, thấy tình huống như vậy lập tức dâng thư, phê phán Hoàng đế hành vi hoang dâm, chính là đại kị của bậc đế vương, đồng thời còn muốn cầu Hoàng đế lập Thái tử để ổn định triều cương và dân tâm.
Như thường ngày Tần Nam cũng thường xuyên nói thẳng can gián Hoàng đế trên triều đình, nói Hoàng đề hoang dâm, lúc Hoàng đế tâm trạng tốt còn có thể biện luận với lão ta một phen, cho dù lúc không kiên nhẫn cũng chưa nghĩ muốn giết lão ta. Lần này Hoàng đế vừa tỉnh chợt nghe được lời nói của lão già Tần Nam, chưa nói hai lời đã nhốt lão ta vào đại lao Hình bộ, còn bảo muốn xử tử lão ta.
Lâm Cẩm Văn nghe Tần Nam khóc mắng quốc chi đại nạn gì gì đó, hắn cảm thấy vô cùng cạn lời đối với tình cảnh như thế này, liền quay người rời đi.
Tiêu Như Quy nhìn hắn rời khỏi, cũng đi theo.
Lúc hai người rời khỏi Hình bộ quay về cung, Tiêu Như Quy mở miệng nói: “Lâm thị vệ, Hoàng thượng bị bệnh, đang ở ranh tới thể hư tính tình tích tụ, cần tĩnh tâm tĩnh dưỡng. Chuyện của Tần đại nhân hay là đợi thêm hai ngày lại bẩm báo, miễn cho Hoàng thượng tâm phiền.”
Lâm Cẩm Văn nói: “Báo cáo trễ hay không phải xem tâm trạng của Hoàng thượng, nếu chúng ta trở về Hoàng thượng muốn nghe kết quả, ai cũng không thể lừa gạt đúng không?”
Tiêu Như Quy liếc nhìn Lâm Cẩm Văn, y có chút không hiểu hắn, sao miệng của Lâm Cẩm Văn lại không nhả ra được câu nào dễ nghe vậy.
Tiêu Như Quy miệng giật giật, nói: “Chuyện hôm nay đa tạ ngươi.”
Lâm Cẩm Văn buồn bực: “Tiêu Thống lĩnh đang nói gì?”
Tiêu Như Quy nói: “Lâm thị vệ nghe không hiểu mà thôi, nhưng phần nhân tình này, Tiêu Như Quy ghi ở trong lòng, ngày sau chắc chắn sẽ trả lại.”
Lâm Cẩm Văn lắc đầu: “Không hiểu nổi.”
Tiêu Như Quy chỉ cười không lên tiếng, y nói chính là chuyện bắt bà lão ở Tần gia. Lúc ấy y động lòng trắc ẩn, nếu như y mở miệng, trước mặt Hoàng thượng tất nhiên là khó giải thích. Nhưng Lâm Cẩm Văn đã kịp thời cắt ngang lời của y, xem như cứu được phụ nhân kia một mạng cũng cứu được y.
Hoàng đế trời sinh tính đa nghi, hiện tại trong lòng lại cực hận Tần Nam trước mặt mọi người khiến ông mất mặt, đối với người nhà của lão ta tất nhiên sẽ không nhân từ nương tay. Như phụ nhân kia nếu thật sự bị bắt lại, tất nhiên là mất mạng.
Lâm Cẩm Văn trước mặt mọi người châm chọc Hạ Phàm muốn lập công, không bắt người, đây cũng là nguyên nhân lúc y đi yết kiến Hoàng đế phải dẫn theo Hạ Phàm. Hạ Phàm đã sớm có lòng bất mãn với Lâm Cẩm Văn, có cơ hội như vậy cộng thêm y ngầm đồng ý nhất định sẽ hướng Hoàng đế cáo trạng.
Hoàng đế hiện giờ rất dễ dàng tha thứ cho Lâm Cẩm Văn, cộng thêm Lâm Cẩm Văn tận lực nhắc đến việc nhà họ Tần cũ nát không chịu nổi, trong nhà chỉ có một phu nhân, đối với hắn cũng sẽ không quá hà khắc. Cộng thêm lời nói của Hạ Phàm nên chỉ cảm thấy Lâm Cẩm Văn làm như vậy là không muốn người khác được nổi bật mà thôi.
Tiêu Như Quy biết rõ Lâm Cẩm Văn hiểu ý của y, hôm nay ở Tần gia mạo muội mở miệng, là y đang thử dò xét Lâm Cẩm Văn.
Muốn thăm dò Lâm Cẩm Văn cũng là nhất thời cao hứng, ngày hôm qua lúc y chỉ thương vào mặt Lâm Cẩm Văn là cố ý, khi đó Lâm Cẩm Văn trên mặt sợ hãi nhưng ánh mắt vô cùng trấn định. Tiêu Như Quy không biết Lâm Cẩm Văn là cố ý hay là vô tình, cho nên mới có một màn ở Tần gia.
Đương nhiên, nếu lúc ấy Lâm Cẩm Văn không tiếp lời, y thân làm Thống lĩnh Ngự lâm quân cũng sẽ có biện pháp khác loại bỏ nghi ngờ của Hoàng đế, chỉ là có chút phiền phức mà thôi.