Đối với thiện ý Lâm Cẩm Văn thỉnh thoảng gửi ra Cố Khinh Lâm thường cảm thấy không được tự nhiên, nhưng y vẫn có thể cố hết sức khắc chế tâm tình của mình, nhiều lắm là lỗ tai nóng lên mà thôi, không đến mức bị hâm nóng cả gương mặt. Nhưng bây giờ cả người y đều không kiểm soát, cảm xúc gì đó đều khống chế không nổi rồi, ngay cả ánh mắt cũng thế.
Cố Khinh Lâm sững sờ nhìn Lâm Cẩm Văn rút ngón tay ra khỏi miệng, một khắc này y bối rối đến mức muốn lập tức đứng dậy rời khỏi phòng nữa kìa. Y không biết nên nhìn đi đâu, trên mặt vô cùng khẩn trương. Y hé môi muốn nói gì đó để làm dịu bầu không khí kỳ lạ này, nhưng lại không biết nên nói gì, ngu ngơ ngu ngơ cả người, không còn một chút trầm tĩnh của ngày thường.
Lâm Cẩm Văn nhìn người đang không biết làm sao bởi một hành động trêu đùa của bản thân, trong lòng cảm thấy thú vị. Hắn cầm lấy khăn trên bàn lau ngón tay rồi vui vẻ nói: “Làm sao thế, sao mặt đỏ vậy? Ta nói là bánh hoa hồng này rất ngọt, Khinh Lâm đang nghĩ cái gì?”
Nhiệt độ trên mặt Cố Khinh Lâm bởi vì câu này mà tăng thêm vài phần, nhìn đôi mắt vui vẻ của Lâm Cẩm Văn, y mấp máy môi. Cố gắng khắc chế xấu hổ trong lòng, y đẩy hết bánh hoa hồng trên bàn đến trước mặt Lâm Cẩm Văn, duy trì ngữ khí bình thản như thường ngày nói: “Nếu phu quân thích ăn, ở đây còn rất nhiều, ăn nhiều chút cũng không sao. Nếu như chưa đủ, ta bảo Ngọc Trúc làm thêm.”
Ngọc Trúc nói gần đây khẩu vị của y thay đổi ăn ngọt vô cùng, không phải người bình thường có thể chịu được, y không tin Lâm Cẩm Văn có thể ăn được.
Lâm Cẩm Văn mở to mắt, thật ra hắn không hề thích ăn ngọt, nhất là bánh hoa hồng còn bỏ rất nhiều đường, ngọt đến mức hắn chỉ nghe mùi thôi đã thấy ngán tận cổ. Cố Khinh Lâm thấy Lâm Cẩm Văn chần chờ, y đứng dậy tự tay cầm một miếng đưa tới trước mặt Lâm Cẩm Văn nhẹ giọng an ủi: “Phu quân ăn đi.” Khi nói câu này, y giơ lên miếng bánh hoa hồng trong tay, ý là Lâm Cẩm Văn mau ăn đi.
Lâm Cẩm Văn giương mắt nhìn gương mặt còn chưa hết đỏ ửng của Cố Khinh Lâm, sau đó hắn đột nhiên cầm chặt cổ tay Cố Khinh Lâm, giống như cam chịu số phận thở dài nói: “Ta vốn không thích ăn đồ ngọt, nhưng nếu Khinh Lâm muốn tự tay đút ta ăn, vậy vi phu chỉ có thể miễn cưỡng ăn thôi, không thể nào lãng phí tâm ý của Khinh Lâm được, có đúng không?”
Cuối cùng thì Cố Khinh Lâm mặt không có dày như Lâm Cẩm Văn, hai chữ vi phu từ trong miệng Lâm Cẩm Văn vừa nói ra, y lập tức biết mình thua triệt để rồi. Cố Khinh Lâm rút ra tay không còn ý định bắt buộc Lâm Cẩm Văn ăn nữa, y nói: “Phu quân nếu như không muốn ăn thì thôi, ta bảo Ngọc Trúc làm cái khác là được.”
Nói xong thì y chờ Lâm Cẩm Văn buông tay ra, để lại miếng bánh hoa hồng trong tay vào mâm, y nhận thua.
Mà lúc này Lâm Cẩm Văn đang cảm thấy hứng thú, Cố Khinh Lâm lại chủ động lui một bước, bảo đảm sự bình yên giữa bọn họ thì hắn lại không muốn. Lâm Cẩm Văn nắm thật chặc không cho Cố Khinh Lâm rút tay lại, nói một cách dịu dàng dỗ dành: “Vậy thì không được, đã là thứ phu lang ngươi chính tay đút cho ta, cho dù là thuốc độc thấm vào tim gan ta cũng phải ăn hết.”
Rồi sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Cố Khinh Lâm, Lâm Cẩm Văn cầm lấy tay đang cầm bánh hoa hổng của y hướng về phía miệng của mình. Bánh rất mềm rất ngọt, Lâm Cẩm Văn vừa nhìn Cố Khinh Lâm vừa chậm rãi nhai, thứ này với hắn mà nói thật sự rất khó ăn, nhưng hắn vẫn từ từ nuốt hết.
Đến cuối cùng Lâm Cẩm Văn còn liếm ngón tay Cố Khinh Lâm.
Xúc cảm ấm áp đó khiến tim Cố Khinh Lâm đập mạnh, lần này không đợi y phản ứng lại, Lâm Cẩm Văn đã buông ra tay y ra. Bấy giờ Cố Khinh Lâm mới phát hiện, chỗ bị Lâm Cẩm Văn nắm chặt có dấu vết mồ hôi, đầu ngón tay y còn có nước đọng.
Y nhanh chóng rút tay về trong tay áo, nhưng nhiệt độ nóng hổi trên da lại chậm chạp không biến mất.
Lâm Cẩm Văn trêu chọc Cố Khinh Lâm xong thì không tiếp tục. Cổ nhân da mặt vốn mỏng, Cố Khinh Lâm đã xem như đỡ rồi, không bị hắn hù chạy mất.
Lâm Cẩm Văn nhìn Cố Khinh Lâm hiếm khi trông có vẻ ngơ ngác mà nói: “Đừng đứng đây nữa, mau ngồi xuống đi. Còn đói bụng không, hay ngươi ăn thêm đi.” Cố Khinh Lâm nhìn bánh hoa hồng, y lắc đầu từ chối, trong lòng lập tức nghĩ, sau này e là mình không bao giờ muốn ăn thứ này nữa.
Lâm Cẩm Văn đứng dậy ấn Cố Khinh Lâm vẫn đang thất thần ngồi xuống ghế, sau đó hắn quay về ngồi lại rồi nói: “Chân ngươi ban có bị chuột rút không? Lúc gần đi ta có dặn Ngọc Trúc hầm canh xương cho ngươi, ngươi có uống không? Hay là mời ngự y đến xem thử?”
Cố Khinh Lâm vì lời nói của hắn mà lấy lại tinh thần, y biết Lâm Cẩm Văn cố ý chuyển hướng chủ đề, y thuận theo nói: “Ban ngày không có chuột rút, trước giờ cũng không bị lần nào, tối hôm qua bị có chút đột ngột. Không cần mời ngự y, ta nào có yếu đuối như vậy.”
Lâm Cẩm Văn nói: “Ngươi bây giờ là hai người, ăn cái gì không hợp khẩu vị sẽ nôn, dinh dưỡng không đủ nên dễ bị chuột rút. Hài tử tháng lớn mà không kịp bổ sung sẽ càng khó chịu. Ta nghe người ta nói uống canh xương hầm rất tốt đó, ngươi có thể uống thì uống nhiều chút, không biết có hiệu quả hay không nhưng quan trọng là thấy yên tâm.”
Khi hắn chưa trở thành người thành đạt, sống ở khu nhà ổ chuột, mặc dù chỗ đó nhiều người phức tạp nhưng tiền thuê nhà rẻ nhất. Ở cạnh nhà hắn là một đôi vợ chồng trẻ, người chồng làm thuê ở công trường, người vợ thì trốn trật tự đô thị mở sạp bán hoa quả. Lâm Cẩm Văn nhớ rõ, ở không lâu lắm thì cô vợ mang thai, anh chồng cực kỳ vui mừng, mua rất nhiều xương, cười ngây ngô nấu canh cho vợ, nói là đêm qua cô bị chuột rút, thứ này có thể bổ sung canxi, đỡ bị chuột rút.
Thật ra thì canh xương có thật sự bổ sung canxi hay không Lâm Cẩm Văn cũng không nghiêm túc tra cứu, nhưng hắn vẫn luôn nhớ dáng vẻ vui tươi hạnh phúc chăm sóc nhau của đôi vợ chồng đó từ sau khi có đứa con. Khi đó Lâm Cẩm Văn còn trẻ, tim còn chưa cứng rắn, vẫn còn khe hở có thể len vào.
Khi đó hắn nghĩ, có cha mẹ sẽ vì đứa con vừa mới sinh mà vui mừng, lại có cha mẹ ném đứa con mới sinh ở cô nhi viện, nhiều năm chẳng quan tâm hỏi han, chỉ sợ đứa bé kia đến lúc chết cũng không biết cha mẹ mình rốt cuộc là người phương nào. Mà hắn, thuộc về trường hợp sau.
Bây giờ hắn nói với Cố Khinh Lâm chuyện canh xương, có lẽ điều trong lòng hắn nhớ tới cũng không phải canh xương, mà là gương mặt tươi cười và tình nghĩa của đôi vợ chồng năm đó.
Cố Khinh Lâm thấy Lâm Cẩm Văn đang nói chuyện, vẻ mặt đột nhiên có chút giật mình, y khẽ nhíu mày rồi rất nhanh bình phục lại nói: “Ngọc Trúc có hầm rồi, uống cũng không ngán lắm.”
Sau khi Lâm Cẩm Văn nghe xong thì nở nụ cười, cũng không còn những lưu luyến như ngày xưa nữa. Hắn thầm nghĩ ở hiện đại mà thiếu canxi có thể uống thực phẩm chức năng, nhưng ở cổ đại thì không có, chỉ có thể cố gắng đảm bảo cân bằng dinh dưỡng. Tuy nói thuốc ba phần độc, nhưng hắn vẫn muốn mời ngự y đến bắt mạch cho Cố Khinh Lâm.
Cố Khinh Lâm lại nói: “Hôm nay ta đã chỉnh lý của hồi môn của mẫu thân, mọi thứ còn nguyên vẹn rất ăn khớp với danh sách của mẫu thân để lại, phụ thân bảo tồn rất cẩn thận.” Những thứ đó còn đượng niêm phong cất vào kho, vải vóc đều mục nát, đồ trang sức đều bị hư, trong rương đầy bụi bặm, những của hồi môn kia vẫn luôn yên tĩnh nằm một góc hẻo lánh trong nhà kho, thật giống như nhiều năm qua chưa bao giờ bị người khác mở ra.
Lâm Cẩm Văn hiểu ý của Cố Khinh Lâm, hắn nói: “Mặc kệ ông ta, đưa cho ngươi thì ngươi giữ đi, dù sao ở chỗ chúng ta ngươi là đương gia.” Có một số việc, trước sau gì chân tướng cũng sẽ được phơi bày, nhưng tuyệt đối không phải thời điểm hiện tại khi hắn vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ.
Cố Khinh Lâm ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Sau đó vài ngày, Lâm Cẩm Văn luôn bận rộn lo lắng cho việc bảo đảm an toàn hôm tế bái Thái hậu. Chu Thụy bới lông tìm vết, mọi sự đều phải làm tới hoàn hảo mới chịu. Tiêu Như Quy và Lâm Cẩm Văn cũng không tiện phản bác, để tránh mang tiếng bất kính với Thái hậu. Có lẽ trong thời gian này Chu Thụy được Ôn lão thái gia chỉ bảo, đi tìm Tiêu Như Quy và Lâm Cẩm Văn phụ trách việc bảo vệ, tỏ vẻ không tình nguyện, gã và Chu An thân là hoàng tử, lúc đi tế bái Thái hậu chỉ cần năm trăm Ngự lâm quân đi theo cũng được.
Nếu Chu Thụy đã lên tiếng, Tiêu Như Quy và Lâm Cẩm Văn tự nhiên không có ý định làm chuyện dư thừa, cùng ý kiện, giảm từ tám trăm người còn lại năm trăm. Chu Thụy vẻ mặt có chút khó coi, nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười rời đi. Nhìn ra được, Chu Thụy bởi vì chuyện này mà càng ghét hắn và Tiêu Như Quy.
Mấy ngày nay Hoàng đế dưỡng bệnh ở điện Càn Thanh, chưa hề thượng triều. Hoàng đế chưa lập Thái tử, lại không mở miệng cho hoàng tử nào thay mặt ông. Ông cứ không thượng triều như vậy, triều đình chỉ có thể bỏ không, văn võ bá quan mỗi ngày đều chạy đến một vòng, hỏi thăm tình hình sức khỏe của Hoàng đế rồi rời khỏi. Cũng may Hoàng đế còn chưa hồ đồ đến mức bỏ mặc việc triều chính, Hoàng đế lên tiếng bảo Ôn Tướng và các lão thần liên hợp xử lý triều chính. Bằng không chờ Hoàng đế trở lại long ỷ, nhìn thấy tấu chương e là cao hơn cả mình.
Hôm nay Hoàng đế sai người triệu kiến Lâm Cẩm Văn, lúc ấy Lâm Cẩm Văn đang thảo luận cùng Tiêu Như Quy việc sắp xếp Ngự lâm quân ở Quảng Lăng cung như thế nào. Người đến đây Lâm Cẩm Văn nhìn cũng quen mắt, là Nguyên Tiêu.
Nguyên Tiêu truyền khẩu dụ của Hoàng đế, xong đứng đợi.
Từ chỗ Tiêu Như Quy rời đi, Lâm Cẩm Văn tùy tiện hỏi: “Nguyên Tiêu công công, Hoàng thượng tìm ta có chuyện gì không?”
Nguyên Tiêu cười nói: “Lâm đại nhân, Hoàng thượng chỉ sai nô tài đến đây truyền khẩu dụ, nô tài vẫn luôn đứng hầu ở ngoài điện nên cũng không biết tình hình bên trong.”
Lâm Cẩm Văn à một tiếng gật đầu nói: “Thì ra là vậy.”
Trên đường Lâm Cẩm Văn cùng Nguyên Tiêu đi đến điện Càn Thanh cần phải đi qua ngõ phía Đông, phía Nam của ngõ phía Đông là hậu cung, phía Bắc là triều đình. Ngoại trừ thị vệ tuần tra, cung nữ nội giám hậu cung cùng thị vệ ở ngõ Đông được phân chia rất rõ ràng.
Lúc bọn họ đi qua vừa vặn có thái giám khiêng hai người đi ra từ hậu cung, hai người đó được phủ vải trắng bên trên, tay rủ xuống ở ngoài cáng cứu thương, chỗ cổ tay còn có vết thương và vết máu.
Mấy thái giám kia nhận ra Lâm Cẩm Văn và Nguyên Tiêu, vội vàng nghiêng người tránh qua nhường bọn họ đi qua.
Sau khi đi qua khỏi bọn người kia Lâm Cẩm Văn nhỏ giọng nói: “Nguyên Tiêu công công, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Nguyên Tiêu vốn muốn nói mình cũng không biết, nhưng lúc cậu nhìn Lâm Cẩm Văn, trong lòng chợt nhớ tới lời dặn dò của Vương Tận An, cậu nhìn chung quanh xong nhỏ giọng nói: “Hai người vừa mới được khiêng ra là trước đó vài ngày hầu hạ Hoàng thượng, Hoàng thượng lần này bị bệnh, trong hậu cung ngay cả Liễu quý phi quanh năm sinh bệnh cũng bị kinh động. Việc vặt trong hậu cung vốn do Quý phi nương nương chủ trì, chỉ là Quý phi nương nương sức khỏe yếu, không thường xuất hiện, lục cung sự vụ mới do Hiền phi nương nương làm thay. Xảy ra chuyện lớn cỡ này, Hiền phi nương nương, Tề phi nương nương, Thục phi nương nương còn có An chiêu nghi đều bị Quý phi nương nương trách cứ một phen, hôm nay đã bị Hiền phi nương nương sai người xử trí.”
Lâm Cẩm Văn bừng tỉnh đại ngộ à một tiếng, sau đó vẻ mặt hoang mang nói: “Thì ra là như vậy, nhưng lỡ như Hoàng thượng đột nhiên nhớ tới hai người đó, vậy Hiền phi nương nương làm sao bây giờ? Có thể bị Hoàng thượng trách cứ không?”
Nguyên Tiêu cười cười, như có điều suy nghĩ nói: “Hoàng thượng mấy ngày gần đây tâm trạng không tốt, tâm tư khó đoán, nô tài cũng không biết.” Lâm Cẩm Văn à một tiếng, mặt ngoài hắn vẫn làm ra vẻ nhỏ nhen nhưng trong lòng có chút nặng nề. Mệnh phú quý này cũng phải có mệnh mới có thể hưởng thụ được phú quý. Hoàng đế bạc tình phụ nghĩa, người hậu cung lại hay ghen ghét, Hiền phi bị Liễu quý phi tức giận, liền lấy người khác đến trút giận.
Mấy ngày nay Lâm Cẩm Văn ở trong cung đã sớm hỏi thăm rõ ràng bối cảnh mấy vị hoàng tử, ngoại trừ Liễu quý phi ra thì mấy vị nương nương vừa rồi Nguyên Tiêu nhắc đến ở hậu cung đều sinh được hoàng tử. Có điều mẫu phi của Tứ hoàng tử Chu Dung không có bên trong, mẫu thân Chu Dung vốn là cung nữ ngự tiền, sau khi được Hoàng đế sủng hạnh mà sinh ra Chu Dung.
Nghe nói Hoàng đế ngại xuất thân thấp kém của mẫu thân Chu Dung nên cố ý đưa Chu Dung nuôi dưới danh nghĩa của Liễu quý phi sức khỏe không tốt nhiều bệnh, nhưng trước kia con trai của Liễu quý phi chết non nên không còn tâm sức chăm sóc đứa trẻ nào nữa đã từ chối. Cuối cùng Hoàng đế đành phong mẫu thân Chu Dung làm mỹ nhân, Chu Dung được nuôi dưỡng bên cạnh mẫu thân. Có điều mẫu thân Chu Dung mấy năm trước chết bệnh rồi, sau khi chết bị truy phong Nhu phi, còn Tứ hoàng tử Chu Dung chưa thành niên tạm thời nuôi dưỡng ở cung của Liễu quý phi.
Nghe nói sở dĩ Hoàng đế không lập hoàng hậu, là vì Liễu quý phi sức khỏe không tốt, bằng không hiện tại Liễu quý phi đã là hoàng hậu rồi.
Chu Dung và Chu Tường tuổi chênh lệch không bao nhiêu, nhưng thường ngày Chu Dung vô cùng ít xuất hiện, cậu làm người trung thực, không hề muốn tranh đoạt cái gì với người khác, hiếm khi ra khỏi viện của mình, hoàn toàn không kiêu ngạo hay nổi tiếng như Chu Tường.
Sinh tồn trong hậu cung vốn phải cẩn thận, nói không chừng hôm nay vẻ vang, khả năng ngày mai ngay cả mạng sống cũng không còn. Lời này rất thích hợp dùng cho phụ nữ chốn hậu cung, cũng thích hợp dùng cho bọn họ những người mang tiếng được sủng tín đi theo kiếm ăn bên cạnh Hoàng đế.
Nghĩ đến bản thân cũng có ngày sẽ giống như những người vừa rồi bị người khác tùy ý đánh giết như vậy, trong lòng Lâm Cẩm Văn giống như có tảng đá lớn đè lên vậy, vô cùng nặng trĩu.
Lúc Lâm Cẩm Văn đi gặp Hoàng đế, Hoàng đế đang nghe cung nhân hát khúc, ông nửa nằm híp mắt tư thái nhàn nhã, đung đưa tay theo tiết tấu. Lúc thấy Lâm Cẩm Văn, Hoàng đế phất phất tay bảo hắn đừng lên tiếng.
Đến khi khúc hát kết thúc, Hoàng đế ngồi ngay ngắn cho cung nhân lui ra, sắc mặt Hoàng đế tốt hơn nhiều, ông vẫy tay với Lâm Cẩm Văn: “Cẩm Văn tới đây. Khúc hát này trong cung vừa mới viết ra đấy, ngươi thấy thế nào?”
Lâm Cẩm Văn bước lên đứng trước mặt Hoàng đế, mở miệng miễn cưỡng nói: “Hoàng thượng thích tất nhiên là hay.” Hắn không có hứng thú với khúc nhạc cổ đại, nghe cũng không hiểu, cảm thấy còn không hay bằng những bài hát hiện đại vừa dễ nghe vừa hợp thời.
Hoàng đế nghe xong hắn lời này thì nhớ lại Lâm Cẩm Văn vốn chẳng học hành tới đâu, ông lắc đầu, nhưng cũng không tiện bảo Lâm Cẩm Văn đọc thêm nhiều sách, đành nói tránh đi: “Sao hai ngày này không thấy ngươi, lần đầu chịu trách nhiệm phòng vệ cảm thấy thế nào?”
Lâm Cẩm Văn vẻ mặt đau khổ nói: “Hoàng thượng, chuyện phòng vệ vừa rườm rà vừa mịn tỉ mỉ, ty chức vốn không phải người thích yên tĩnh, nếu không phải còn có Tiêu Thống lĩnh ở đây đoán chừng ty chức cái gì cũng làm không tốt.”
Hoàng đế lắc đầu nói: “Đó là việc rèn luyện con người, ngươi cứ làm cho tốt, làm tốt Trẫm sẽ trọng thưởng.”
Lâm Cẩm Văn vừa nghe có ban thưởng, gương mặt lập tức sáng lên, hắn vội nói: “Ty chức tạ ơn Hoàng thượng.”
Hoàng đế nở nụ cười xong lại hỏi: “Trẫm nghe nói gần đây số lần Đại hoàng tử lui tới Ngự lâm quân rất nhiều phải không?”
Lâm Cẩm Văn khẽ gật đầu: “Đại hoàng tử lần đầu tiên làm việc một mình tương đối chú trọng, sợ làm không tốt sẽ chọc giận Hoàng thượng, cho nên thường xuyên đi gặp Tiêu Thống lĩnh hỏi thăm quá trình tiến hành tới đâu rồi.”
Hoàng đế sau khi nghe xong thì hừ mũi một tiếng nói: “Hắn đã bao lớn rồi, còn sợ cái này sợ cái kia cơ đấy.”
Lâm Cẩm Văn thấy Hoàng đế ngoài miệng nói như vậy nhưng trên mặt không hề bất mãn, cũng biết Hoàng đế chỉ nói ngoài miệng mà thôi.
Hắn nói: “Hoàng thượng, bất kể Đại hoàng tử bao nhiêu tuổi thì vẫn là con của ngài, ở trước mặt ngài tâm tồn kính sợ, tự nhiên muốn hoàn thành mọi việc một cách tốt nhất.”
Hoàng đế vui vẻ, ông nói: “Hôm nay cái miệng này của ngươi đúng là không tầm thường, vậy mà nói tốt cho Chu Thụy.”
Lâm Cẩm Văn thẹn thùng cười nói: “Hoàng thượng hiểu lầm, ty chức không phải nói tốt thay Đại hoàng tử. Ty chức là thật tâm nghĩ như vậy, bởi vì ty chức ở trước mặt phụ thân cũng có tâm tính như vậy, cho nên phần nào hiểu được tâm trạng của Đại hoàng tử.”
Hoàng đế nghe Lâm Cẩm Văn nhắc tới Lâm Tùng Nhân, vẻ mặt phai nhạt một phần, ông nhìn Lâm Cẩm Văn ngây thơ ngu ngốc, đột nhiên mở miệng nói: “Cẩm Văn với Lâm khanh phụ tử tình thâm, Trẫm hâm mộ tận đáy lòng.”
Lâm Cẩm Văn sửng sốt nói: “Hoàng thượng, mấy vị hoàng tử và công chúa trong cung cũng vô cùng hâm mộ ngài đấy chứ.”
Hoàng đế lắc đầu nói: “Ngươi không hiểu, không giống nhau.”
Lâm Cẩm Văn mặt cúi thấp thầm nghĩ ngài đột nhiên chơi bài này là có ý gì, miệng hắn giật giật cuối cùng không nói lời nào. Lúc này Vương Tận An tiến lên phía trước nói: “Hoàng thượng, canh giờ đã đến, tới giờ người uống thuốc rồi.”
Hoàng đế à một tiếng, vẻ mặt khôi phục như cũ, ông nói: “Trẫm sức khỏe đã tốt rồi, nói với Vương Trung về sau ngừng thuốc đi.”
Vương Tận An còn muốn khuyên giải cái gì, Hoàng đế lạnh lùng nhìn lão một cái, lời Vương Tận An muốn nói không dám nói ra miệng, lão trông mong nhìn Lâm Cẩm Văn đang đứng bên cạnh.
Lâm Cẩm Văn do dự dưới nói: “Hoàng thượng, người ta thường nói thuốc đắng dã tật, cũng đã uống vài ngày như vậy rồi, chẳng bằng nhân cơ hội này triệt để điều dưỡng sức khỏe cho tốt. Sức khỏe tốt, mọi chuyện đều tốt.”
Hoàng đế thở dài nói: “Làm khó ngươi nói ra được bốn chữ thuốc đắng dã tật rồi.”
Vương Tận An cười nói: “Hoàng thượng, Lâm thị vệ nói cũng đúng điều nô tài muốn nói đấy, chính là nô tài ăn nói vụng về không biết nên mở miệng thế nào.”
Hoàng đế ừ một tiếng nói: “Được rồi, nói Vương Trung phối lại phương thuốc, thuốc này Trẫm ngán rồi.”
Vương Tận An vội vàng đáp ứng, lão liếc nhìn Lâm Cẩm Văn với ánh mắt cảm kích.
Hoàng đế không để ý đến động tác mờ ám của Vương Tận An, ông nhìn Lâm Cẩm Văn nói: “Phu lang của ngươi không phải đang có thai sao, vừa vặn Trẫm muốn ban thưởng mấy ma ma tới dạy bảo cho muội muội của ngươi, để cô ta học một chút quy củ. Trong cung có mấy ma ma không có chủ tử, làm việc thỏa đáng, kinh nghiệm đầy đủ, ngươi có muốn mang về một người cho ngươi phu lang dùng không?”
Lâm Cẩm Văn vẻ mặt kinh ngạc: “Trong nhà đã có người hầu hạ, còn muốn ma ma trong cung làm gì?”
Hoàng đế thấy hắn vẻ mặt không hứng thú, nói: “Ngươi sao hồ đồ thế hả, tiểu ca sinh con vốn không dễ dàng, ngươi dù thế nào cũng phải sớm chuẩn bị đi chứ, đến lúc đó không đến mức bối rối.”
Lâm Cẩm Văn à một tiếng nói: “Đa tạ Hoàng thượng, ty chức sẽ về hỏi Cố Khinh Lâm.”
Hoàng đế có vẻ không vui, ông nói: “Thế nào, Trẫm ban thuởng người cho ngươi còn phải hỏi ý kiến Cố Khinh Lâm sao? Địa vị của ngươi trong nhà thấp như vậy sao? Sao hả, để người ta trong lòng rồi?”
Lâm Cẩm Văn nói: “Hoàng thượng, ty chức không phải có ý này. Từ lúc Cố Khinh Lâm mang thường hay ốm nghén, ăn uống cũng khôn ngon, tính tình ngày càng nóng nảy, ty chức chỉ sợ hài tử chịu không nổi nên mới không dám chọc giận y thôi. Hoàng thượng ngài vừa rồi cũng không nói muốn ban thưởng ma ma, ty chức không phải chỉ nghĩ trở về hỏi y trước thôi hay sao, Hoàng thượng nếu muốn ban ma ma, ty chức lập tức lĩnh người về nhà.”
Hoàng đế vẻ mặt khó tả nhìn Lâm Cẩm Văn, không phải ông chưa thấy người nào sợ vợ, văn võ bá quan cũng có. Nhưng bình thường ai cũng giấu giếm, ngoài mặt luôn tỏ vẻ mình là người có tiếng nói, còn người có thể thoải mái thẳng thắn không hề che giấu việc mình sợ vợ chỉ có một mình Lâm Cẩm Văn mà thôi.
Hoàng đế nghĩ đến tổ phụ của Lâm Cẩm Văn, năm đó có tặc tâm không có tặc đảm, bị Lâm lão phu nhân cầm đao hù một phát mà ngay cả một người thiếp cũng không dám lấy, ông không khỏi nói: “Ngươi ở Lâm gia cái gì cũng không học được, chỉ học được điểm ấy. Trước khi kết hôn cũng không thấy ngươi coi trọng Cố Khinh Lâm, vậy mà thành thân xong lại sợ y. Được rồi, Trẫm cũng lười nói chuyện với ngươi, ngươi lui xuống đi.”
Lâm Cẩm Văn lon ton rời đi.
Chờ hắn đi rồi, Hoàng đế nhìn Vương Tận An nói: “Ngươi nhìn bộ dạng hắn xem, một chút khí khái nam tử cũng không có, thật không biết tính cách giống ai.”
Vương Tận An nói: “Lâm thị vệ tâm tư đơn giản lương thiện, tiểu ca Cố Gia thuở nhỏ không còn song thân, lại lớn lên ở nhà Ôn Tướng, đã thấy qua nhiều chuyện, khó tránh thủ đoạn cao tay. Cộng thêm hai người vừa có hài tử, Lâm thị vệ lại là người coi trọng con nối dõi, nhất thời rơi vào thế yếu mà thôi.”
Hoàng đế nói: “Hắn đây không phải là đơn giản lương thiện, Trẫm cũng nhìn ra, hắn chỉ là tên ngu xuẩn còn dễ lừa. Trong đầu toàn đậu hũ, chuyện gì cũng chỉ nhìn bề ngoài. Trẫm nghe nói Chu Thụy gần đây thường xuyên làm khó hắn, còn tưởng rằng hôm nay hắn sẽ cáo trạng nữa chứ. Kết quả là coi trọng hắn quá rồi, còn nhanh nhảu nói lời hay cho người ta, tuy rằng nói dễ nghe nhưng chẳng ra làm sao.”
Vương Tận An gượng cười, không dám nói tiếp những lời nửa là phàn nàn nửa là tự nói với bản thân của Hoàng đế.
Lâm Cẩm Văn về đến nhà lập tức kể lại chuyện Hoàng đế muốn ban thưởng người với Cố Khinh Lâm, đương nhiên cũng kể lại việc mình đã uyển chuyển từ chối như thế nào.
Cố Khinh Lâm nghe hắn nói xong, cười như không cười nói: “Ngươi nói như vậy không sợ người khác nói ngươi sợ vợ à?”
Lâm Cẩm Văn ngước mắt nhìn y buồn bã nói: “Vậy thì phải xem là sợ ai, nếu ta sợ chính là Khinh Lâm ngươi, cho dù bị toàn bộ người Đại Chu ã biết thì có làm sao.”
Cố Khinh Lâm chỉ cười không lên tiếng, Lâm Cẩm Văn nói: “Ai biết ma ma trong cung là người thế nào, hơn nữa ta cũng không muốn để tai mắt của Hoàng thượng bên người. Có điều Hoàng thượng nói cũng đúng, trước nay sinh con giống như dạo qua quỷ môn quan, chúng ta vẫn nên sớm chuẩn bị thôi. Tình huống trong nhà ngươi cũng biết, dựa vào ai cũng không đáng tin bằng dựa vào chính mình.”
Cố Khinh Lâm gật đầu tỏ vẻ đồng ý, có điều trong lòng y cũng có ý nghĩ của riêng mình, liền nói: “Không bao lâu nữa ngoại tổ phụ sẽ vào kinh rồi, ngươi nói xem Hoàng thượng đột nhiên muốn ban thưởng người, có phải có quan hệ với ngoại tổ phụ không?”