Ngày mười sáu tháng tư, trời trong nắng ấm, thời tiết rất đẹp.
Lâm Cẩm Văn đứng kế bên Chu Thụy, tính cả văn võ bá quan ở sau lưng cùng nhau đứng ở đình Bái Biệt ngoại ô kinh thành chờ Liễu lão tướng quân hồi kinh. Chu Thụy vì tỏ lòng kính trọng với Liễu lão tướng quân đã dẫn đầu văn võ bá quan đến đình Bái Biệt từ rất sớm. Đương nhiên, tới sớm là bởi vì Khâm Thiên Giám đã tính canh giờ này là thích hợp nhất để đón người.
Nếu bên cạnh gã không đứng một người khiến người khác bối rối như Lâm Cẩm Văn, tâm trạng Chu Thụy sẽ tốt hơn. Lâm Cẩm Văn đứng bên cạnh gã là quyết định cuối cùng do gã và Ôn lão thái gia thương nghị, Ôn lão thái gia đi theo bên cạnh Hoàng đế đã nhiều năm, là người tương đối hiểu suy nghĩ của Hoàng đế.
Lúc ấy Ôn lão thái gia đã nói thế này với Chu Thụy: “Tính tình Hoàng thượng thế nào Đại hoàng tử trong lòng cũng rõ ràng. Sự kiện lần này tuy ông không trách cứ Đại hoàng tử, nhưng trong lòng vẫn sẽ khó chịu, Hoàng thượng cố ý cho Lâm Cẩm Văn đi theo bên cạnh Đại hoàng tử, ngươi không cần để trong lòng.”
Chu Thụy nói: “Mặc dù là cố ý, nhưng cứ như vậy thì chẳng phải suy đoán của người trên triều đình về thân phận của Lâm Cẩm Văn càng thêm rầm rộ hay sao?”
Ôn lão thái gia nở nụ cười, tinh thần vô cùng phấn chấn, lão thản nhiên nói: “Cho dù không có việc này thì chẳng lẽ suy đoán của mọi người đối với thân phận của Lâm Cẩm Văn sẽ ít đi hay sao? Hiện tại người mà Hoàng thượng đang quan sát là Đại hoàng tử chứ không phải Lâm Cẩm Văn. Coi như Lâm Cẩm Văn thật sự là con riêng của Hoàng thượng, thân phận này nào có dễ ra ngoài ánh sáng như vậy? Văn võ bá quan trên triều há có thể vui lòng thừa nhận? Còn ngoại thích của mấy vị hoàng tử khác chẳng lẽ chết hết rồi sao? Nếu như vậy, chẳng bằng ngươi nhân cơ hội này mà hào phóng thuận theo ý của Hoàng thượng, cũng tiện cho Hoàng thượng biết được hiếu thảo của ngươi. Chưa kể Liễu lão tướng quân dù sao cũng là thân ngoại tổ phụ Lâm Cẩm Văn, Lâm Cẩm Văn đi nghênh đón cũng không có gì lạ.”
Chu Thụy suy nghĩ một chút cảm thấy cũng có lý, vì vậy mới để Lâm Cẩm Văn đứng ở vị trí bên cạnh mình nhưng hơi sau một chút.
Nhưng làm trung tâm bị mọi người quan sát, trong lòng Chu Thụy vẫn có chút khó chịu. Gã lén lút lườm Lâm Cẩm Văn vài lần, thấy bộ dáng Lâm Cẩm Văn vẫn còn buồn ngủ, hình như còn chưa tỉnh táo nữa.
Chu Thụy nghĩ thầm như vậy cũng tốt, có thể cho mọi người thấy khí độ của một hoàng tử chân chính là như thế nào. Nghĩ như vậy Chu Thụy im lặng trừng Lâm Cẩm Văn hai cái, sống lưng càng thêm thẳng tắp, rất có phong phạm cô độc ngạo nghễ.
Tất nhiên là Lâm Cẩm Văn không biết Chu Thụy đang nghĩ gì, hai ngày gần đây giấc ngủ của hắn không đủ, chỉ cảm thấy vô cùng buồn ngủ. Nếu như không phải chỗ này không thích hợp, cộng thêm lòng kính trọng đối với những người tắm máu chiến đấu hăng hái liều chết nơi tiền tuyến, hắn có thể đã ngáp liên tục ở chỗ này.
Nói ra thì lý do hắn thiếu ngủ có liên quan rất lớn tới Cố Khinh Lâm, ngày đó hắn lần nữa ôm chặt Cố Khinh Lâm, từ đó quan hệ của hai người tiến triển rất nhanh.
Hắn là người thuộc trường phái hành động, quan hệ đột phá một chút thì muốn đột phá nhiều hơn, cho nên đêm đó đã đè Cố Khinh Lâm trên giường. Mặc dù hai người chưa có cởi sạch, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tỉnh táo và chủ động chạm vào làn da của Cố Khinh Lâm, cuối cùng hôn cho đã còn sờ soạng toàn thân mấy lần. Nếu như không phải vào lúc tay của hắn chào hỏi thân thiết với tiểu Cố Khinh Lâm, Cố Khinh Lâm cảm nhận được nóng bỏng của hắn thì toàn thân không thể khống chế đột nhiên cứng ngắc sắc mặt tái nhợt, có lẽ mối quan hệ của bọn họ đêm đó sẽ là giúp đỡ lẫn nhau cả đêm.
Vì muốn Cố Khinh Lâm có thể quên đi chuyện cũ, hắn quyết đoán cầm tay Cố Khinh Lâm chào hỏi cậu nhỏ của mình.
Nét mặt lúc cuối của Cố Khinh Lâm hắn vẫn nhớ rõ, có chút mông lung lại có chút sợ hãi, khiến Lâm Cẩm Văn cảm giác cực kỳ mỹ mãn. Nhưng cuối cùng vẫn là hắn một thân một mình ở trong thùng tắm vượt qua đêm đó.
Rồi vài ngày sau đó Lâm Cẩm Văn không ngừng tìm cơ hội sáp vào Cố Khinh Lâm, có khi hai người hồ nháo một phen, thời gian ngủ ít hơn thường ngày không ít, hắn có thể nhìn ra được trong quá trình này Cố Khinh Lâm đang cố hết sức phối hợp. Hôm nay vốn là cơ hội vô cùng tốt, khi hắn tỉnh lại trông thấy dáng vẻ Cố Khinh Lâm nửa tỉnh nửa mê nằm trong lòng của hắn, mình chọc vào đùi y vài cái cũng không thấy y phản ứng lại.
Lâm Cẩm Văn thật sự muốn nhân cơ hội làm chút gì đó, nhưng thời gian không cho phép, cuối cùng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đứng dậy trong ánh mắt mông lung của Cố Khinh Lâm.
Nghĩ đến ánh mắt khi Cố Khinh Lâm nằm trên giường nhìn hắn, Lâm Cẩm Văn có xúc động muốn lập tức xoay người chạy về. Nói thế nào đây, đã nhiều năm hắn chỉ dùng tay phải của mình thẩm du mà thôi.
Hiện giờ đã có người hắn không ghét, hai người còn là vợ chồng hợp pháp, cả hai đều có ý muốn sống chung với nhau. Cho dù tại vì một số nguyên nhân chủ quan khách quan mà tạm thời không thể đi đến bước cuối, đổi một đôi tay cũng tốt mà.
Ngay khi trong đầu Lâm Cẩm Văn chỉ nghĩ về những chuyện khó nói thành lời thế này, người chung quanh đột nhiên phấn chấn lên hẳn, không biết ai nói đã đến rồi. Lâm Cẩm Văn ngẩng đầu, thấy từ đằng xa có vô số cờ xí màu tím sẫm từ từ xuất hiện, màu cờ đại biểu cho đội quân tương ứng. Phía trên có hai chữ lờ mờ, xa quá nên cũng không thấy rõ, nhưng Lâm Cẩm Văn có thể chắc chắn trên đó viết hai chữ Bắc Cảnh.
Bọn họ ở xa xa nhìn đội quân hành tẩu rất chậm, nhưng thật ra tốc độ của bọn họ rất nhanh, bởi vì phía sau bọn họ là bụi mù mịt.
“Cuối cùng đã tới.” Chu Thụy vui mừng nói, gã ở đây chờ thật sự quá lâu rồi, trong lòng đã sớm mất kiên nhẫn, nhưng vì trở ngại thân phận mà thôi. Thậm chí trong lúc nhàm chán gã đã nghĩ, nói không chừng hôm nay Liễu lão tướng quân không thể đến được kinh thành.
Bây giờ người đã tới, gã có thể thở phào trong lòng.
Lại đợi thêm một khắc Liễu lão tướng quân mới tới đình Bái Biệt.
Liễu lão tướng quân cưỡi ngựa mà đến, theo lão hồi kinh chính là đích trưởng tôn Liễu Tuấn Khê. Đích trưởng tử của lão là Liễu Dật lần này vốn nên cùng hồi kinh, nhưng trước khi đi quân Nhung Thưởng xâm lấn biên quan Bắc Cảnh với quy mô nhỏ để cướp đoạt tài vật. Liễu Dật trước dẫn người tiến đến chặn đánh, sau đó thỉnh chỉ tạm thời lưu lại trấn thủ Bắc Cảnh uy chấn quân địch Nhung Thưởng, chờ sau khi hoàn toàn xử lý tốt sẽ một mình hồi kinh diện thánh, Hoàng thượng tất nhiên là phê chuẩn.
Về phần Liễu gia đó nữ quyến người nhà tôi tớ thì ở trong xe ngựa, được quân Bắc Cảnh bảo vệ ở chính giữa trong đoàn quân hồi kinh.
Liễu lão tướng quân mày rậm mắt to, lão quanh năm ở biên quan nắng gió khắc nghiệt, làn da có chút thô ráp, quanh thân khí thế sắc bén tựa như một thanh kiếm rời khỏi vỏ, khí thế như hồng. Ở trong quân Bắc Cảnh, Liễu Tuấn Khê cũng là cực kỳ nổi tiếng, hắn ta trên chiến trường thập phần dũng mãnh, lập vô số chiến công. Người người đều cho rằng hắn ta là người dã man thô lỗ. Sự thật là hoàn toàn ngược lại, Liễu Tuấn Khê rất trắng, tướng mạo vô cùng tuấn tú. Nhìn thoáng qua còn tưởng là thư sinh nào đấy.
Tuổi Liễu Tuấn Khê lớn hơn Lâm Cẩm Văn, ánh mắt linh động, tinh thần phấn chấn. Hắn ta cùng Liễu lão tướng quân xoay mình xuống ngựa, sau đó chạy lại xe ngựa đón Liễu lão phu nhân, trong lúc đó đôi mắt to tròn lanh lợi chưa ngừng liếc ngang liếc dọc giây phút nào, liên tục nhìn chung quanh, trong ánh mắt tràn ngập tò mò.
Lúc Liễu lão tướng quân xuống ngựa, Chu Thụy lập tức tiến lên, Lâm Cẩm Văn đi theo phía sau gã.
Liễu lão tướng quân nhiều năm không ở kinh thành, đối với người ở kinh thành cũng không quen thuộc, Chu Thụy tiến lên chắp tay nói: “Liễu lão tướng quân, phụ hoàng biết hôm nay tướng quân vào kinh thành, đặc biệt mệnh ta dẫn theo văn võ bá quan tới trước đón tiếp.”
Liễu lão tướng quân nhìn tuổi tác Chu Thụy rồi chắp tay nói: “Lão thần tham kiến Đại hoàng tử.” Dứt lời, mắt lão nhìn Liễu Tuấn Khê, Liễu Tuấn Khê vội vàng thu hồi hiếu kỳ trong mắt, chắp tay qua loa nói: “Tham kiến Đại hoàng tử.”
Chu Thụy vội nói: “Lão tướng quân tuyệt đối không thể, tướng quân ở Bắc Cảnh nhiều năm bảo vệ Đại Chu an bình, hẳn là chúng ta nói cảm ơn mới đúng. Phụ hoàng đang ở trong cung chờ Tướng quân, mời Tướng quân.”
Liễu lão tướng quân thuận thế thu tay lại, có điều lão cũng không nghe theo Chu Thụy nói mà rời khỏi, lại nhìn Lâm Cẩm Văn với vẻ mặt do dự nói: “Vị này là…”
Ánh mắt tò mò của Liễu Tuấn Khê cũng rơi vào trên mặt Lâm Cẩm Văn.
Chu Thụy cười cười, gượng gạo nhìn Lâm Cẩm Văn rồi giới thiệu hai bên với nhau: “Đây là Ngự tiền thị vệ Lâm Cẩm Văn hầu cận trước mặt phụ hoàng, cũng là đại thiếu gia của nhà Lâm Thượng thư, cũng là ngoại tôn của lão tướng quân. Cẩm Văn, phụ hoàng bảo ngươi theo ta nghênh đón lão tướng quân vào kinh, bây giờ mọi người đã đến, sao ngươi không bắt chuyện với ngoại tổ phụ của ngươi?”
Lâm Cẩm Văn nghe lời này thì nheo mắt, hắn nói: “Hoàng thượng bảo Đại hoàng tử cùng hạ quan nghênh đón tướng quân vào kinh, không phải kêu hạ quan nhận người thân trước mặt văn võ bá quan. Nhận người thân thì sau này còn nhiều thời gian, bây giờ Hoàng thượng đang chờ trong cung. Nếu chúng ta đã đón được người thì nên mau chóng hồi cung phục mệnh đi, đừng để Hoàng thượng đợi lâu.”
Hắn vừa nói xong toàn cảnh lập tức yên tĩnh. Liễu lão tướng quân biến sắc, nhìn Lâm Cẩm Văn nhíu mày.
Lúc này chợt nghe Liễu Tuấn Khê phụt cười, trước mắt bao người, hắn ta cười sang sảng nhìn Lâm Cẩm Văn: “Ngươi nói như vậy không sợ Hoàng thượng trách tội hả?”
Chân mày Liễu lão tướng quân nhíu càng chặt hơn, lão nghiêm khắc nhìn Liễu Tuấn Khê. Nhưng Liễu Tuấn Khê chỉ lo nhìn Lâm Cẩm Văn, không thấy được ánh mắt của lão.
“Tiểu tướng quân có chỗ không biết, Cẩm Văn thẳng tính, ở trước mặt phụ hoàng cũng y như vậy đó.” Chu Thụy dầu gì cũng không trở mặt tại chỗ, chỉ cười giải thích như vậy, sau đó nói với Liễu lão tướng quân: “Mời Tướng quân.”
Trên đường đoàn người trở về, Liễu Tuấn Khê mặc kệ quy củ trực tiếp cưỡi ngựa chạy theo bên người Lâm Cẩm Văn, hắn ta cười hì hì nói: “Ngươi là nhi tử của cô mẫu, vậy theo lý nên gọi ta là biểu ca mới phải.”
Lâm Cẩm Văn mở to mắt, giữ im lặng, vẻ mặt cao ngạo.
Không biết là Liễu Tuấn Khê không biết nhìn sắc mặt người khác, hay là trời sinh thích nói nhiều, Lâm Cẩm Văn không nói một lời mà hắn ta có thể lải nhải nói không ngừng.
Sau khi vào thành, Liễu lão tướng quân nói nhất định phải về nhà trước tắm rửa sạch sẽ mới có thể đi gặp mặt vua, đám người Lâm Cẩm Văn và Chu Thụy liền tiễn bọn họ đến cửa Liễu phủ rồi hồi cung phục mệnh.
Chu Thụy hồi cung cũng không nói gì nhiều, chỉ nói đã đón được người. Hoàng đế nghe xong khẽ gật đầu rồi cho gã lui xuống, Lâm Cẩm Văn thì lưu lại trong cung.
Hoàng đế nhìn Lâm Cẩm Văn nói: “Thấy người thân có cảm giác gì.”
Lâm Cẩm Văn vẻ mặt trung thực thành khẩn: “Cũng không có cảm giác gì đặc biệt, rất lạ lẫm.”
Hoàng đế nở nụ cười nói: “Các người chưa từng sống chung, tất nhiên là chưa quen thuộc rồi. Hiện tại thì tốt rồi, ngày sau đều ở kinh thành nên qua lại nhiều một chút, từ từ rồi cũng quen thuộc thôi.”
Lâm Cẩm Văn dạ một tiếng.
Không lâu sau Liễu lão tướng quân và Liễu Tuấn Khê đã vào cung thỉnh an Hoàng đế.
Trong nháy mắt khi Liễu lão tướng quân quỳ xuống thì bị Hoàng đế đưa tay ngăn trở, Hoàng đế tiến lên tự mình dìu cánh tay của lão rồi chân thành nói: “Lão tướng quân không cần đa lễ, mấy năm nay Liễu gia các người ở Bắc Cảnh chịu khổ nhiều rồi.”
“Vì Hoàng thượng tận trung chính là bổn phận của lão thần, lão thần nhà còn người còn, hôm nay có thể gặp được thánh nhan, càng không thấy khổ.” Giọng nói của Liễu lão tướng quân vang dội.
Lão nói những lời này khiến Hoàng đế thấy ngọt trong lòng, mấy năm nay Hoàng đế luôn không mấy vui vẻ với võ tướng, trong lòng vốn là có ý kiến với Liễu gia quanh năm đóng giữ ở Bắc Cảnh, hiện tại ý kiến bớt rất nhiều.
Sau đó Hoàng đế ban thưởng cho Liễu lão tướng quân và Liễu Tuấn Khê không ít đồ tốt rồi cho bọn họ về, còn về ý định thiên ngôn vạn ngữ thì chờ buổi tối trong tiệc đón gió tẩy trần quân thần lại tán gẫu.