Nam Độc Giả Xuyên Nhầm Sinh Tử Văn Tổn Thương Không Dứt

Chương 4: Chương 4




Chuyện phát sinh ở Ôn gia Lâm Cẩm Văn tất nhiên là không biết, hắn hiện đang thăm dò điểm mấu chốt của Lâm Tùng Nhân với hắn, thú vị chính là hắn không đưa ra lý do tại sao muốn cho Niên Cao rời khỏi hắn, Lâm Tùng Nhân cảm thấy hắn cố tình gây sự mới hỏi lý do, hắn thuận miệng lấy lý do muốn đổi người bên cạnh.

Lâm Tùng Nhân im lặng một hồi thì đồng ý, nói Niên Cao là người hầu thân cận của hắn, bây giờ hắn bị người ta bỏ thuốc Niên Cao không thể trốn tránh trách nhiệm. Dĩ vãng hắn rất coi trọng Niên Cao, nhưng giờ nếu hắn thấy chán ghét thì sau này lại chọn một người tốt hơn hầu hạ bên cạnh.

Sau đó Lâm Tùng Nhân dặn hắn đừng quên vào cung thỉnh tội, để tránh lời đồn đãi vô căn cứ thông qua người khác truyền đến tai Hoàng đế, xong mới đi ra.

Niên Cao không chịu đi, một mực dập đầu khóc lóc chảy cả nước mắt nước mũi, đầu dập chảy cả máu. Lâm Cẩm Văn chỉ im lặng nhìn nó, Niên Cao bị ánh mắt cười như không cười của hắn nhìn chằm chằm mà nổi da gà, cậu ngập ngừng nói, “Đại thiếu gia, tiểu nhân đã làm gì sai hay nói gì sai, cậu cứ mắng chửi tiểu nhân được rồi, xin đại thiếu gia đừng đuổi tiểu nhân đi. Từ lúc vào Lâm phủ tiểu nhân đã theo hầu bên người đại thiếu gia, tên tiểu nhân còn do đại thiếu gia ban cho, tiểu nhân xin đại thiếu gia.”

Lâm Cẩm Văn ngưng cười, vẻ mặt ôn hòa nói, “Ngươi không làm gì sai cũng không nói gì sai, chỉ là ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.” Nói xong lời này đột nhiên Lâm Cẩm Văn cao giọng, “Người đâu, chết hết rồi hả? Còn không lôi nó đi.”

Khi hắn nói xong, cả người Niên Cao mềm rũ xuống đất, nhìn qua vô cùng đáng thương. Không lâu sau có hai gã người hầu chạy đến lôi Niên Cao đi.

Chờ trong phòng chỉ còn mình hắn, Lâm Cẩm Văn mới chôn đầu xuống gối đầu nhe răng trợn mắt hít mạnh vào mấy hơi. Mùi máu tươi trong phòng hòa lẫn với mùi thuốc thoa trên lưng, ngửi thấy khiến hắn có chút buồn nôn.

Lâm Cẩm Văn cố gắng nhịn xuống mấy mùi kia, bắt đầu cân nhắc trong đầu về đám đầu trâu mặt ngựa muôn hình vạn trạng trong phòng này, tuy đây là một bộ tiểu thuyết, nhưng người sống sờ sờ, Lâm Cẩm Văn ban đầu rốt cuộc mắt mù tai điếc đến trình độ nào mà không thể nhìn ra nghe ra mỗi câu nói của Niên Cao luôn có ẩn ý trong đó.

Lâm Cẩm Văn trước giờ đều lấy bụng tiểu nhân để suy đoán lòng người, nếu không có người ở sau lưng sai bảo, Niên Cao làm sao dám ở trước mặt hắn mà nhắc về nữ chủ nhân cũ của Lâm gia, sao lại luôn miệng nói mẹ ruột hắn còn sống sẽ như thế nào. Lâm Cẩm Văn mỗi ngày nghe những lời này, tâm trạng có thể tốt mới lạ.

Có điều thủ đoạn châm ngòi ly gián cỡ này đối với hắn thật sự quá tầm thường, tầm thường đến độ diễn kịch phối hợp hắn cũng lười. Niên Cao trước khi đi còn muốn gài bẫy hắn, hỏi Lâm Cẩm Văn có phải cậu làm gì không nên làm hay nói gì không nên nói không. Nếu Lâm Cẩm Văn nói Niên Cao không nên nói vậy thì chứng minh hắn biết cậu cố tình khiêu khích ly gián, về phần Niên Cao làm sai cái gì, khẳng định là có liên quan đến chuyện bỏ thuốc rồi.

Lâm Cẩm Văn biết mình đột nhiên đụng vào Niên Cao nhất định có người sẽ không ngồi yên đấy. Nhưng cho dù là vậy, hắn vẫn không muốn giữ một người như vậy bên cạnh. Hắn ở trong nhà mình bị bỏ thuốc, vui vẻ với ca nhi bị người ta bắt gian tại giường. Có thể bỏ thuốc hắn chỉ có thể là người thân cận nhất lại được hắn tin tưởng, Niên Cao có hiềm nghi lớn nhất.

Đương nhiên, trong chuyện hắn bị bỏ thuốc Niên Cao có vô tội đi chăng nữa, thì chuyện Lâm Cẩm Văn bị nuôi dưỡng thành một tên ăn hại, phá gia chi tử, lại còn tính tình khó ưa thì không thể bỏ qua công lao của Niên Cao được, đuổi nó đi vừa đúng lúc.

Cũng may hiện giờ mấy thứ yêu ma quỷ quái này hắn còn xử được, khiến cho Lâm Cẩm Văn cảm thấy sống còn bị uy hiếp lớn nhất là vị đế vương cao cao tại thượng trong cung kìa.

Lâm Tùng Nhân cẩn thận từng tí nhắc tới mấy lần muốn hắn phải vào cung thỉnh tội, ẩn ý bên trong lời nói thể hiện sự kính sợ với Hoàng đế. Nhờ vậy Lâm Cẩm Văn thấy được hai chuyện, một là Lâm Tùng Nhân sợ Hoàng đế, chuyện này đương nhiên rồi, hai thì chắc là Lâm Cẩm Văn trước mặt Hoàng đế rất được ưu ái.

Trong tiểu thuyết viết về Hoàng đế chỉ có bốn chữ: hoang dâm tàn bạo. Dùng đầu ngón chân cũng biết bị Hoàng đế như vậy coi trọng không phải là chuyện đáng để ăn mừng. Lâm Tùng Nhân này cũng là tâm phúc bên cạnh Hoàng đế, kết quả còn không phải bị Hoàng đế nhân cơ hội mạnh tay xử lý khiến cả nhà chết sạch à.

Sống ở thời đại thế này, Hoàng đế nắm giữ sinh mạng của cả thiên hạ trong tay, đối với một tồn tại như vậy, Lâm Cẩm Văn tự nhiên là muốn tránh càng xa càng tốt. Nhưng vị trí hiện tại của hắn không cho phép hắn có thể thoát ra ngay lập tức, hắn phải suy nghĩ thật kỹ xem phải xử lý chuyện này như thế nào. Chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong của hắn, hắn muốn sống thì đầu tiên phải bình an vượt qua cửa ải Hoàng đế này.

Lâm Cẩm Văn càng không ngờ tới hắn ở đây ‘nhớ thương’ Hoàng đế, Hoàng đế bên kia cũng thật sự ‘nhớ thương’ đến hắn.

Ngày thứ ba Lâm Cẩm Văn bị thương, miệng vết thương vừa kết vảy, Hoàng đế đã phái người tuyên triệu hắn vào cung. Người đến tuyên chỉ là đại nội tổng quản Vương Tận An trong cung, cũng là người đi theo Hoàng đế lâu nhất, được trọng dụng nhất. Vương Tận An này không cao còn mập mạp, gương mặt quanh năm tươi cười, nhìn có vẻ giống người từ bi, sự thật thì ngược lại, trên tay gã chết rất nhiều người. Quyền lợi trong tay gã lớn, lời gã nói thỉnh thoảng Hoàng đế còn có thể nghe hơn hai phần, người trên triều và hậu cung muốn nịnh bợ Vương Tận An có thể xếp hàng dài từ hoàng cung ra tới hoàng thành.

Lâm Tùng Nhân vừa thấy Vương Tận An đích thân đến đây giống như thấy thanh đao hướng tới cổ Lâm gia bọn họ vậy, sắc mặt của ông thay đổi. Sau khi ông thay mặt Lâm Cẩm Văn lĩnh chỉ xong, cầm bạc lén lút nhét cho Vương Tận An, chân thành tha thiết gọi Vương đại nhân.

Một câu Vương đại nhân này làm Vương Tận An trong lòng cực kỳ dễ chịu, cái mặt béo ú kia cười y chang như hoa cúc đua nhau nở rộ, “Lâm đại nhân khách khí, tình trạng vết thương của Lâm thị vệ sao rồi? Mấy ngày nay trời nóng cũng khiến Hoàng thượng nóng nảy hơn, còn đang chờ Lâm thị vệ đi bẩm báo.”

Lâm Tùng Nhân nghe như thế thì nhẹ nhàng thở ra, Vương Tận An nói lời này chứng tỏ Hoàng đế biết rõ chuyện Lâm Cẩm Văn bị thương và cũng biết mấy chuyện đã phát sinh ở Lâm gia, tâm trạng rất xấu, nhưng chưa nghĩ tới việc khai đao với Lâm gia.

Lâm Tùng Nhân bái lạy Vương Tận An mấy cái tỏ vẻ biết ơn, nói, “Vương đại nhân chờ một chút, Cẩm Văn đang chỉnh trang quần áo, tránh thất lễ trước mặt Hoàng thượng. Chỗ Hoàng thượng, mong Vương đại nhân nói tốt vài lời.”

Vương Tận An cười tủm tỉm nói, “Dễ nói dễ nói.”

Chờ Lâm Cẩm Văn được hai nha đầu dìu ra, Vương Tận An ngạc nhiên vội nói lời quan tâm, “Làm sao Lâm thị vệ bị thương nặng thế này, cũng may hôm nay có kiệu đi theo, Lâm thị vệ mời đi cùng ta.”

Ban đầu Lâm Cẩm Văn không biểu lộ gì, nhưng nghe Vương Tận An nói xong câu cuối cùng vẻ mặt có chút kỳ dị nhìn gã. Với tư cách một người xem Tây Du Ký vô số lần, Lâm Cẩm Văn chỉ cảm thấy lời nói này rất giống mấy yêu quái hay nói với Đường Tăng, hòa thượng ngươi hãy đi với ta, chúng ta thành thân đi.

Chỉ là nếu đối tượng kết hôn là vị thái giám trước mặt này, Lâm Cẩm Văn thà rằng độc thân cả đời.

Vương Tận An mắt nhìn rất chuẩn, từng nhìn thấu rất nhiều ánh mắt của người khác, tuyệt vọng, vui mừng, đau thương, vân vân. Nhưng mà ánh mắt này của Lâm Cẩm Văn, ngược lại khiến gã nhìn không thấu, nhưng bây giờ không phải lúc để suy nghĩ nhiều, gã mỉm cười nhìn Lâm Cẩm Văn, hướng hắn làm tư thế mời. Với địa vị lúc này của gã, thái độ này có chút hạ mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.