Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 52: Chương 52: Đẹp trai phát khóc




Điện thoại cúp máy, Ban Ngọc cầm di động chết đứng tại chỗ.

Bách Nam nhìn đồng hồ, chu đáo nhắc nhở, "Tiểu Ngọc, nếu bác gái xuất phát ngay bây giờ, đại khái mười lăm phút nữa là đến được đây."

"Nam Nam..." Ban Ngọc giật giật, ấm ức nhìn cậu.

"Hửm?"

"Mười lăm phút." Hắn tiến lên một bước ôm cậu rì rầm, "Chúng ta đã không gặp nhau mấy ngày rồi..."

Bách Nam ôm lại hắn, trong mắt tràn đầy ý cười, "Cho nên?"

"Hôn một chút đi..."

"Cái gì?"

Hắn đỏ mặt cúi đầu, hôn lên môi cậu, thấp giọng nói, "Anh xem lén giáo trình rồi... sẽ không cắn em đâu..."

Bách Nam chớp chớp, nhắm mắt chủ động chào đón hắn.

Mười lăm phút sau, Ban Giác hùng hổ gõ cửa.

"Vì sao lại là anh?" Ban Ngọc trừng mắt.

"Mẹ sợ giữa đường mày chạy mất nên kêu anh đến đây áp tải." Ban Giác lạnh lùng mở miệng, tiến lên nhéo hắn, nhìn sang Bách Nam ngoan ngoãn đứng một bên, "Nếu nó lại chạy đến đây, em đừng mở cửa, trực tiếp gọi điện cho mẹ hoặc anh là được."

Bách Nam nhìn Ban Ngọc, cười gật đầu, "Ừm, lần sau em không cho vào nữa."

"Nam Nam!" Ban Ngọc ấm ức hô to.

"Kêu cái gì, nói nhỏ thôi, phiền hàng xóm quá." Ban Giác đánh hắn một cái, tiếp tục nói với Bách Nam, "Hai ngày nữa là đến hôn lễ rồi, em cứ nghỉ ngơi cho tốt. Đúng rồi, đến ngày đó nhà mình sẽ cho xe đi đón các bạn em, khách sạn và lễ đường tổ chức ở khá xa, sợ bọn họ tự đi không tiện."

Bách Nam không ngờ anh ta nghĩ đến cả chuyện này, vội cảm kích trả lời, "Em biết rồi, cảm ơn anh hai."

"Còn nữa, người đưa thân vào ngày hôn lễ đã liên lạc xong, đúng hẹn sẽ đến, nếu có vấn đề gì nhớ gọi điện cho anh hoặc mẹ trước, đừng gọi cho Tiểu Ngọc, trước hôn lễ điện thoại của nó sẽ bị tịch thu."

"Vì sao lại tịch thu di động của em? Kháng nghị!"

Ban Giác trừng mắt với hắn, túm người đi ra cửa, "Kháng nghị không có hiệu lực, về nhà anh dạy dỗ mày sau."

Bách Nam khẽ bật cười ra tiếng, tiến lên một bước cầm tay Ban Ngọc trấn an, lùi về dịu giọng, "Anh hai đi thong thả, lái xe cẩn thận."

"Ừ, nghỉ ngơi sớm đi, anh về đây." Ban Giác gật đầu, lôi Ban Ngọc vẫn đang giãy giụa kháng nghị vào thang máy.

Có lẽ là bị sự kiện Ban Ngọc "đào hôn" dọa dẫm, ngày hôm sau Khúc Văn Hân mời Cung Nhạc đến nhà Bách Nam tâm sự cho tĩnh tâm.

"Sư huynh." Bách Nam cắt ngang bài giảng hôn nhân khô khan của anh chàng, chỉ về hướng phòng sách, "Kỳ thật có rất nhiều phương pháp giúp thả lỏng tâm trạng, nếu anh không chê phiền, có thể giúp em củng cố chút kiến thức không?"

Cung Nhạc thở phào, vội bám vào bậc thang cậu vừa dựng, "Được được được, đương nhiên là được, kiến thức căn bản quan trọng lắm, không thể qua loa."

Bách Nam mỉm cười, đứng dậy dẫn anh ta vào phòng sách.

Ngày 26 tháng sáu, đại cát, hợp cưới gả.

Bảy giờ sáng đội ngũ đưa thân do Ban Giác sắp xếp đến gõ cửa nhà, Bách Nam kinh ngạc nhìn một lượt, phản ứng không kịp, "Sư phụ, dì Tô, sao lại là mọi người..."

"Đồ đệ của thầy kết hôn, thầy là bậc cha chú đương nhiên phải đi đưa rước rồi." Tô Tuyết Đào cất bước vào nhà, trên mặt mang theo không khí vui mừng, "Tuy con và Tiểu Ngọc đều là nam, không thể gọi là bên cưới bên gả như bình thường, nhưng cái gì cần có vẫn phải có, thầy đã chuẩn bị đoàn xe cho con, đảm bảo không kém cạnh nhà họ Ban, cứ yên tâm!"

Bà Tô cũng tươi cười bước lên giữ chặt tay cậu, hào hứng nói, "Nam Nam, hôm nay dì và sư phụ con chính là người nhà và hậu thuẫn của con, không cần lo lắng gì hết, yên tâm chờ kết hôn là được."

Bách Nam thấy mũi mình hơi xót, cúi đầu chớp chớp mắt, cười nói, "Cảm ơn sư phụ và dì Tô, mau vào nhà ngồi, mọi người ăn sáng chưa? Để con đi chuẩn bị."

"Thằng bé này." Bà Tô vội kéo cậu lại, nói dỗi, "Ở đâu có chuyện hôm nay làm chú rể mà vẫn phải vào bếp, dì và thầy con ăn rồi, không cần lo. Đúng rồi, lễ phục đâu? Mau thay đồ đi, xe nhà Tiểu Ngọc sắp đến rồi đấy."

Bách Nam ngượng ngùng dừng bước, trả lời, "Lễ phục đang được ủi phẳng, một chút nữa là xong."

"Vậy đã ăn sáng chưa? Lát nữa đến lễ đường là không có thời gian ăn uống gì đâu, nhân lúc bây giờ xe chưa tới thì tranh thủ ăn cái gì lót bụng đi. Nhẫn và hoa cài áo ở chỗ con hay là bên chỗ Tiểu Ngọc? Đừng quên mang theo." Bà Tô căng thẳng nắm chặt tay cậu, nhíu mày suy nghĩ, lại tiếp tục hỏi, "Mấy bộ đồ còn lại đâu? Đã là xong hết chưa?"

Lòng Bách Nam ấm áp, nghe vậy đỡ bà ngồi xuống ghế sô pha, mềm giọng, "Đã chuẩn bị đâu đấy rồi, con cũng đã ăn, chuyện bên này bác gái đã gọi người sắp xếp hết, sẽ không bị rối đâu, dì Tô yên tâm đi."

Bà Tô nghe vậy an tâm hơn nhiều, một lần nữa mỉm cười, gật đầu nói, "Xong hết là tốt, Nam Nam con đừng căng thẳng, có dì và sư phụ ở cạnh con. Đúng rồi, có cả sư huynh con nữa, nó đang ở dưới sắp xếp chỗ đậu xe, làm xong sẽ lên."

Bách Nam thấp giọng đáp lời, nghiêng đầu nhìn Tô Tuyết Đào đang làm mặt nghiêm túc nghe cuộc đối thoại, sắc mặt dịu dàng hẳn.

Lễ phục đã là ủi xong, chuyên viên tạo hình giúp cậu mặc vào, cài kẹp cà vạt, lùi ra sau nhìn ngắm, vừa lòng gật đầu, "Hoàn mỹ, tỉ lệ dáng người của cậu Bách cân đối, mặc âu phục rất đẹp, tôi kiến nghị sau này cậu nên thường xuyên mặc."

Bách Nam nhìn thanh niên tuấn tú mặc âu phục trắng tinh, mặt mày ôn nhuận trong gương, quay đầu cười cảm ơn, "Tôi sắp không nhận ra mình luôn rồi, mấy hôm nay phiền mọi người quá, cảm ơn."

"Anh cũng sắp không nhận ra rồi đấy." Bách Đông cười đẩy cửa bước vào, buông hành lý, dang rộng tay về phía Bách Nam đang kinh ngạc quay đầu lại, mỉm cười nói, "Surprise! Thất thần làm gì, không định ôm mừng anh sao?"

Bách Nam bị niềm vui bất ngờ này đánh úp, sửng sốt mất nửa ngày mới bước nhanh qua ôm anh cả, kích động nói, "Anh, sao anh lại ở đây? Không, không phải anh nói không thể phân thân sao? Anh về rồi, thế bọn Bách Tây Bách Bắc..."

"Hôn lễ của em sao anh có thể vắng mặt." Bách Đông xoa xoa tóc cậu, cười nói, "Bách Tây Bách Bắc có người trông coi, em không cần lo. Được rồi, anh ngồi máy bay mười mấy tiếng, mặt tiền chắc chắn đang rất không xong, trước hết phải đi thay quần áo đã, anh không muốn để nguyên thế này tham dự hôn lễ em đâu."

Bách Nam buông tay, lùi ra sau nhìn một lượt, bật cười, "Hình tượng này của anh đúng là lôi thôi quá." Âu phục nhăn nheo, râu ria lún phún, tóc tai lộn xộn, còn cả quầng thâm dưới mắt —— Là hoàn cảnh điển hình của những người dọc đường đi không được nghỉ ngơi đủ.

Chuyên viên tạo hình đứng một bên lên tiếng rất đúng lúc, "Có cần tôi hỗ trợ không? Ở phương diện thay đổi tạo hình này tôi chính là chuyên gia."

Bách Nam bật cười, vỗ vai Bách Đông, đẩy anh đến trước mặt chuyên viên tạo hình, "Vậy phiền anh, hình tượng quá nhếch nhác, đúng là cần phải đổi lại một chút."

"Vinh hạnh của tôi."

Bách Đông nhìn qua lại hai người, cũng cười theo.

Đúng tám giờ, chuông cửa vang lên, mọi người trong phòng khách dừng nói chuyện, ăn ý nhìn nhau, từng người tự giác hành động.

Bà Tô kéo Bách Nam vào phòng trong, Cung Nhạc ra cửa chuẩn bị mở, Tô Tuyết Đào khí phách ngồi trên sô pha, khuôn mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cánh cửa, bất động không nói.

Bách Đông nhìn người này lại nhìn người kia, nhíu mày suy nghĩ, yên lặng ra đứng sau lưng Tô Tuyết Đào.

Tô Tuyết Đào cực kỳ hài lòng nhìn anh ta tán thưởng, sau đó sửa sang lại quần áo, thờ ơ nói với Cung Nhạc, "Mở cửa đi, nhớ kỹ những gì thầy dặn, không được để lọt cái gì biết chưa?"

"Dạ rõ." Cung Nhạc nghiêm túc gật đầu, nắm tay nắm cửa, hít sâu, kéo cửa ra lớn tiếng hỏi, "Câu thứ nhất, điêu khắc ngọc chia làm mấy trường phái?"

Nụ cười hào hứng của Ban Ngọc hơi cứng lại, ngây ngốc trả lời, "Có bốn trường phái, lần lượt là Hải phái, Dương phái, Bắc phái và Nam phái... Anh Cung, anh hỏi em cái này làm gì? Nam Nam đâu, em đến đón Nam Nam!"

Cung Nhạc nghiêm túc giữ cửa, duỗi tay, "Câu thứ nhất đáp đúng, lấy bao lì xì ra, chuẩn bị trả lời câu thứ hai."

"Hả?"

Lưu Dũng bất đắc dĩ nhìn chỉ số thông minh của Ban Ngọc hoàn toàn offline, móc bao lì xì nhét vào tay Cung Nhạc, "Mời tiếp tục, tổng cộng hỏi mấy câu?"

Cung Nhạc rất hài lòng với sự thức thời này, ôn hòa trả lời, "Vào cửa có sáu câu, đáp đúng hết được vào."

Cuối cùng Ban Ngọc đã nhớ ra lời dặn của Khúc Văn Hân, biết đây chính là nghi thức chặn cửa kiểm tra, vội lấy lại tinh thần, thúc giục, "Chỉ sáu câu thôi, hỏi nhanh lên! Em muốn gặp Nam Nam!"

"Mới xong một câu, đừng vội." Cung Nhạc cất bao lì xì, cười rất hiền lành, "Nhắc nhở hữu nghị, trong sáu câu này chỉ cần cậu sai một câu, lập tức đổi chú rể."

"!!!"

Bách Nam ngồi trong phòng nghe tiếng động bên ngoài, nghi hoặc hỏi, "Dì Tô, sư huynh anh ấy..."

"Thủ tục 'nháo hỉ' đó mà, con cứ ngồi yên, chắc chắn không làm trễ thời gian tới lễ đường đâu." Bà Tô thay cậu sửa sang quần áo, vuốt ve mặt cậu, cảm khái, "Nam Nam ăn mặc thế này càng thêm đẹp trai."

"Dì Tô, dì đừng khen con nữa, con ngượng lắm."

"Có gì mà phải ngượng." Bà Tô vỗ cậu một cái, đóng kín cửa phòng lại, cúi đầu lấy một phong bì đỏ từ trong túi đưa cho cậu, nhẹ giọng nói, "Cái này là chút tâm ý của dì và sư phụ con, cầm đi."

Bách Nam nhíu mày, không muốn nhận, "Dì Tô, dì và thầy đã cho con rất nhiều rồi, không cần phải..."

"Cho con thì con cứ cầm!" Bà Tô kéo tay cậu, cưỡng ép nhét vào, "Con đã bái sư thì coi như là một nửa đứa con của dì và lão Tô, làm gì có chuyện con cái kết hôn mà cha mẹ không ra tiền, với lại trong này cũng không phải thứ gì đặc biệt quý, chỉ là một căn nhà thôi, con cứ an tâm nhận."

"Dì Tô..."

Bà Tô vỗ vỗ tay cậu, tiếp tục nói, "Chúng ta đừng giằng co nữa, hôm nay là ngày con kết hôn, vui vẻ lên."

Bách Nam vuốt ve bao lì xì trong tay, thở sâu, áp đủ thứ cảm xúc phức tạp trong lòng xuống, cười gật đầu, "Dạ, con cảm ơn dì."

Trong phòng là không khí ấm áp, bên ngoài phòng khách mùi thuốc súng vẫn tràn ngập.

Tô Tuyết Đào móc ra chín khối ngọc thạch phỉ thúy đặt lên cái bàn trải khăn, nghiêm túc nói, "Đề mục căn bản đã qua, bây giờ đến kiểm tra chuyên sâu. Trong chín khối nguyên liệu này, đọc tên lần lượt từng loại, thích hợp khắc thứ gì, khắc như thế nào... Đáp rõ ràng rành mạch cho tôi, đáp đúng được đón người, đáp sai xin mời trở về theo đường cũ, đồ đệ của Tô Tuyết Đào tôi không thể kết hôn với loại du thủ du thực thất học thất nghiệp được."

Ban Ngọc nhìn cửa phòng đã gần trong gang tấc, gấp gáp không chờ được, "Chú Đào, cháu muốn gặp Nam Nam!"

"Đáp xong rồi nói tiếp."

Ban Ngọc trừng mắt, thấy ông ta không có ý nhân nhượng, mặt mày nhăn nhúm, nhanh chóng nhìn lướt qua hàng ngọc thạch, lấy giấy bút trên bàn vùi đầu viết chữ soàn soạt, sau đó đặt lại chỗ cũ, "Đây đây đây, câu trả lời trong này, mau cho cháu gặp Nam Nam đi!"

Tô Tuyết Đào cầm tờ giấy lên xem, bên trên là một bản thiết kế cực kỳ sơ sài, nhíu mày, nhìn kỹ thêm một chút, mặt mày thả lỏng cuối cùng đã xuất hiện ý cười, phất tay nói, "Thông qua, ngọc thạch này cho cậu, xem như quà cưới của Nam Nam, đi đi."

Hai mắt Ban Ngọc sáng rực, bước nhanh đến cửa phòng ngủ.

Thắng lợi đã ở trước mắt đột nhiên bị Bách Đông chặn ngang.

Ban Ngọc trợn mắt, không thể nhịn được nữa, "Anh anh anh, cả anh cũng muốn ngăn tôi? Địa chỉ nhà mới của Nam Nam là tôi nói cho anh đấy, không thể làm vậy được!"

Bách Đông ôm ngực, nhướn mày hỏi, "Gọi tôi là gì?"

Ban Ngọc ngẩn người, giọng lí nhí ngượng ngùng trả lời, "Anh, anh cả..."

"Ừ." Bách Đông gật đầu, nghiêng người nắm tay nắm cửa, thấp giọng nói, "Giao Tiểu Nam cho cậu... Nhớ đối tốt với nó."

Cửa phòng mở ra, Ban Ngọc nhìn bóng dáng người con trai dịu dàng dần dần rõ ràng hơn, nắm chặt hoa trong tay, miệng hơi hé, trịnh trọng gật đầu, "Em sẽ, xin anh yên tâm."

Bách Nam không ngờ cửa phòng sẽ bị mở ra đột ngột, ngẩn người, nhìn Ban Ngọc đứng ở cửa ngây ngốc nhìn mình, bật cười, "Tiểu Ngọc, anh còn đứng đó làm gì?"

Dưới ánh mặt trời ấm áp, thanh niên tuấn tú ôn nhuận mặc lễ phục trắng mỉm cười nhìn hắn, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

Ban Ngọc vẫn nhìn đến ngây người, thành thật nói, "Nam Nam, em đẹp quá..."

Mọi người bên trong bên ngoài cửa nhìn nhau, cùng cười ầm lên.

Bách Nam bất đắc dĩ, "Tiểu Ngọc..."

"Đừng, em đừng nói gì hết." Ban Ngọc hồi hộp tiến lên một bước, nhét hoa vào trong tay cậu, nghĩ ngợi, lại cướp về, móc hộp nhẫn mở ra, lại nhanh chóng đóng lại, đỏ hốc mắt hoảng loạn nói, "Nam Nam, anh anh anh, anh sẽ đối xử với em thật tốt, em đừng ghét anh."

Bách Nam càng thêm bất đắc dĩ, tới gần hắn mềm giọng hỏi, "Vì sao lại nghĩ em ghét anh..."

Ban Ngọc vươn tay cẩn thận sờ lên mặt cậu, cúi đầu rầu rĩ nói, "Hôm qua anh ngủ không ngon, có phải đã xấu đi rồi không. Hôm nay em đẹp như vậy, anh lại xấu..."

Mọi người xung quanh: "......"

Bách Nam ngẩn người, không nhịn được cười thành tiếng, nắm tay hắn thấp giọng, "Làm gì có, trong mắt em anh là đẹp nhất."

"Thật, thật không?"

"Thật."

... Sau đó hốc mắt Ban Ngọc càng đỏ hơn.

Cố Sa Văn quàng vai Lưu Dũng nhìn quanh phòng một chút, cạn lời, "Ban Ngọc bị làm sao đấy? Mắt đỏ thành như vậy, chẳng lẽ thấy Bách Nam đẹp trai đến phát khóc à?"

Lưu Dũng liếc hắn ta một cái, lắc đầu, lại gật đầu, "Tôi cảm thấy cậu ta là bị ngu đến phát khóc mới đúng."

Mọi người nghe vậy sôi nổi gật đầu tán đồng, tặng Lưu Dũng một ngón cái —— Chú rể này đúng là ngốc hết thuốc chữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.