Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 17: Chương 17: Đi thăm ông nội




Ban Ngọc bắt đầu khởi động quá trình chuyển hình cho cửa hàng, gom một đống vật liệu ngọc thừa ném cho Bách Nam gia công thành phụ kiện trang sức búp bê, sau đó đánh giá lại một loạt hàng được cho là ít lợi nhuận hoặc không đủ cao cấp không thể định giá cao, toàn bộ sales off!

Những món có thể bán tiếp lâu dài thì chụp lại ảnh, viết lại mô tả, đặt lại giá bán, tóm lại càng cao cấp càng tốt!

Các phân khu hàng hóa được hợp nhất, mấy nhánh nhỏ không cần thiết phải xóa hết đi! Khu hàng limited và bán đấu giá được mở ra!

Trong khu đấu giá mỗi tháng chỉ đăng năm con búp bê limited! Số lượng cực kỳ có hạn! Trang phục và phụ kiện đi kèm, face up tùy chọn, nếu may mắn còn được tặng thêm một bộ trang sức đá quý thật nữa nha các tình iu ~

Không sai, là trang sức bằng đá quý! Là đá quý thật đó các tình iu à~ Thích không? Giật được búp bê đi đã!

Khu đặt hàng riêng chỉ có một sản phẩm duy nhất, đó là một slot được đặt làm búp bê theo yêu cầu riêng, giá khởi điểm năm vạn, cần thêm nguyên liệu đặc biệt thì chiếu số lượng tính thêm tiền! Ảnh giới thiệu sản phẩm cho khu này chính là ảnh con búp bê ⅓ mà Bách Nam làm lần trước.

Nhìn thấy chưa, tiêu chuẩn đặt làm theo yêu cầu là ở trình độ này đó, thích không? Mau quyết định đi, mỗi tháng chỉ có một cơ hội thôi đó các tình iu ~

Trừ những cái trên, đầu búp bê limited giá năm ngàn một cái, mỗi tháng chỉ bán mười cái. Phụ kiện đá quý bán theo bộ, dựa theo chất lượng của ngọc thạch và độ phức tạp trong quá trình gia công, toàn bộ ấn giá từ vài ngàn trở lên.

Sau đó là khu đồ handmade và khu đồ gốm sứ.

Tượng handmade bằng đất sét dựa theo trình độ tạo hình phức tạp mà chụp hình và viết lại mô tả, đồ gốm sứ dựa theo trình độ nặn nung phức tạp, nâng giá toàn bộ.

Tóm lại, cửa hàng nhỏ của Bách Nam bây giờ không thể gọi là cửa hàng nhỏ nữa.

Ngày món trang sức đầu tiên được đưa lên kệ, đồng thời đã xác định lại nhóm đối tượng khách hàng chủ chốt của "Nam Gia Hữu Ngọc" —— Cửa hàng bọn tôi chỉ bán cho dân có tiền!

Bách Nam cực kỳ lo lắng không biết mấy loại hàng đắt đến cắt cổ kia liệu có thể tiêu thụ được không, nhưng đến khi cầm báo cáo doanh thu tuần đầu tiên trên tay, cậu đã ngộ ra —— quả nhiên, tiền của phái nữ, đặc biệt là hội phụ nữ nhiều tiền, cực kỳ dễ kiếm!

Slot làm búp bê theo yêu cầu mới treo lên một ngày đã có người giật, năm búp bê limited cũng bị tranh giành đến hô mưa gọi gió, giá deal trung bình mỗi con trên dưới bốn vạn tệ, trang sức đá quý mỗi ngày đều bán được khoảng bảy tám bộ, chưa tính những món linh tinh khác...

Chiếu theo mức tiêu thụ như vậy, một tháng bình quân có thể kiếm được ít nhất hơn ba mươi vạn...

"Bây giờ cửa hàng đang ở giai đoạn khởi đầu, còn chưa được xem là kiếm lời khá, anh tính toán trừ đi chi phí, mỗi tháng đại khái sẽ lời khoảng bốn năm chục vạn." Ban Ngọc cầm máy tính bấm tạch tạch, nhíu mày, "Vẫn không đủ, không được, để anh bảo mẹ cố tuyên truyền nhiều hơn một chút nữa."

"Tiểu Ngọc." Bách Nam bắt lấy tay hắn, sờ sờ rồi xoa xoa, "Làm thế nào mà anh nghĩ ra được những chuyện này vậy? Sao anh xác định chắc chắn hàng hóa đắt như vậy vẫn có người mua?"

Ban Ngọc bị cậu sờ đến đỏ mặt, rút tay về, lấy di động ra giả vờ lướt lướt, "Đồ em làm đẹp hơn người khác nhiều, lại sinh động hơn, chỉ cần giá hô lên không thái quá, thêm marketing đúng cách, chắc chắn sẽ bán chạy."

Bách Nam ngơ ngẩn nhìn hắn, đột nhiên nhào qua cảm thán, "Tiểu Ngọc, anh đúng là bảo bối!"

Tay Ban Ngọc run lên, di động rớt bẹp xuống đất, mặt đỏ tới mang tai muốn gỡ người ra, nghĩ một lát, lại lén ôm cậu vào lòng chặt hơn, vỗ vỗ lưng, cau mày, lại đắc ý lẩm bẩm, "Không cho làm nũng, lớn thế này rồi..."

Bách Nam "không biết xấu hổ" nghiêng đầu hôn hắn một cái, thoải mái cười to, "Tiểu Ngọc, anh tốt quá đi."

"Được rồi được rồi, đừng lộn xộn." Ban Ngọc luống cuống tay chân đè đầu cậu lại, xụ mặt nói, "Đương nhiên anh phải tốt rồi, sau này anh còn thương em hơn nữa, hừ!"

Bách Nam buồn cười —— sao trên đời lại có người tốt đến như vậy, phải giấu thật kĩ, không được để người khác biết!

Cuối tuần, Bách Nam hẹn gặp mặt Bách Đông ở quán cà phê gần tiểu khu mình ở.

Bách Đông nhìn chi phiếu được đẩy đến trước mặt mình, kinh ngạc, "Em lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Cậu Ban kia cho em à?"

Bách Nam cười lắc đầu, "Là em tự kiếm được."

"Xem ra nhà anh tổn thất một cây rụng tiền rồi, mới một thời gian ngắn mà em đã kiếm được mấy chục vạn, còn nhiều hơn cả anh." Bách Đông cất tờ chi phiếu, hỏi, "Gần đây sống có tốt không? Cậu Ban đối xử với em không tệ chứ?"

"Khá tốt." Bách Nam gật đầu, "Nếu không có Tiểu Ngọc hỗ trợ, em cũng không kiếm được nhiều tiền như thế đâu."

"Vậy là được rồi." Vẻ mặt Bách Đông thả lỏng lại.

Không ai nói chuyện.

Bách Đông uống xong cà phê, cầm túi lên, "Cứ vậy đi, chiều nay anh có cuộc họp, đi trước nhé."

Bách Nam đứng dậy tiễn, "Vâng."

Đi được vài bước, Bách Đông dừng lại, xoay người nhìn Bách Nam, đột nhiên vòng ngược về kéo cậu ôm vào ngực, vỗ vỗ lưng cậu, "Anh mãi mãi là anh trai em, biết không?"

Bách Nam trợn tròn mắt, sau đó cười gật đầu, lên tiếng, "Em hiểu mà, anh."

Trên đường đến bệnh viện, mặt Ban Ngọc luôn tối sầm, ghen đến chua lè.

"Tiểu Ngọc, đó là anh trai em." Bách Nam bóp tay hắn.

"Anh ta ôm em! Anh thấy hết rồi!" Ban Ngọc gạt tay cậu ra, bất mãn, "Ôm đấy!"

Bách Nam đỡ trán, cái hũ giấm này... Cậu duỗi cánh tay ôm hắn, thấp giọng, "Anh xem, em cũng ôm anh mà."

Vành tai Ban Ngọc đỏ hồng, tâm trạng dịu đi rất nhiều, "Nhưng, nhưng anh ta ôm em..."

Bách Nam vươn tay ôm mặt hắn, nhanh chóng chạm môi một cái, lùi lại cười giảo hoạt, "Thế này thì sao?"

"Em!" Ban Ngọc trừng mắt, liếc nhìn tài xế ngồi trên ghế lái, mặt đỏ lựng, bóp mặt cậu đẩy ra, nói năng lộn xộn, "Em, ôm thì thôi đi, lại còn dám hôn... ẩu quá!"

"Không thích à?" Bách Nam cọ cọ tay hắn.

Ban Ngọc nhanh chóng thu tay lại, quay đầu nhìn cửa sổ, không thèm để ý đến cậu nữa.

"Không thích?" Cậu vẫn ngoan cố ghé sát vào.

Đột nhiên Ban Ngọc xoay người, dùng sức ôm cậu vào lòng, cúi đầu gặm mặt cậu, ngữ khí ác độc, "Không cho quậy nữa, nếu không, nếu không anh cắn cho đấy!"

Bách Nam sờ nước miếng trên mặt, cười khẽ ra tiếng.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, Bách Nam nắm tay Ban Ngọc tiến vào, cúi người giúp ông lão dém chăn, cười nói, "Ông ơi, con mang cháu dâu tới thăm ông này, có phải rất xinh đẹp không?"

Đôi mắt ông lão vẫn nhắm chặt, ngủ thật say.

Ban Ngọc ngẩn người, nhìn ông lão gầy đến chỉ còn da bọc xương nằm trên giường, lại nhìn Bách Nam đứng bên mép giường cười dịu dàng, không biết vì sao trong lòng có chút khó chịu.

Hắn bước lên một bước đứng sóng vai cạnh Bách Nam, lễ phép nói với ông nội đang hôn mê, "Chào ông ạ, con là Ban Ngọc, con sẽ chăm sóc tốt cho Bách Nam, xin ông yên tâm."

Không có tiếng trả lời.

Bách Nam lấy từ trong ba lô một chiếc ấm trà mini do mình tự nung, đặt lên tủ đầu giường, híp mắt cười vui vẻ, "Tiểu Ngọc, nhất định ông nội rất thích anh, ông thích ngắm mấy thứ xinh đẹp lắm."

Ban Ngọc mím môi, lục lọi khắp người, không tìm được thứ gì tốt, nghiến răng giật cái nút trên cổ áo mình xuống đặt bên cạnh ấm trà, thấp giọng, "Ông nội, lần này tới thăm không mang theo quà gì, ông cầm đỡ cái này, lần sau con sẽ tặng ông đồ cầm tay do con làm."

Bách Nam nhìn nút áo phỉ thúy còn vương sợi chỉ trên tủ đầu giường, cười khẽ, "Anh tặng quà chẳng sáng tạo gì cả, lần nào cũng là đồ cầm tay."

"Có thành ý là đủ." Ban Ngọc trầm ổn hiếm thấy, tiến lên ôm cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên trán, "Nam Nam, đừng buồn."

"Em không buồn." Cậu nghiêng đầu nhìn ông lão nằm trên giường, ánh mắt tràn đầy quyến luyến, "Ông nội ở bên em nhiều năm như vậy, em đã thỏa mãn rồi, cho nên không buồn chút nào cả."

Lần đột ngột hôn mê trong vườn hoa giống như điềm báo của Tử thần, thời gian ngủ mê của ông lão ngày một dài hơn, cũng không biết là thấy mộng đẹp gì, khiến ông mãi không muốn tỉnh lại.

"Anh là ai, sao lại ở đây?"

Một giọng nữ thanh thúy vang lên phá vỡ yên tĩnh trong phòng bệnh, Ban Ngọc buông Bách Nam ra, nhíu mày nhìn ra cửa, đen mặt, "Tôi nhớ mặt cô rồi, Bách Tây, topic bôi nhọ Nam Nam trên diễn đàn trường học là do cô mở!"

Bách Tây bị đôi mắt hoa đào xinh đẹp hung dữ trừng, ngẩn người, ánh mắt quét qua Bách Nam được che sau lưng hắn, đổi sắc mặt, cao giọng quát, "Bách Nam! Anh còn dám vác mặt đến đây! Anh bị đuổi ra khỏi nhà tôi rồi, cút mau!"

Ban Ngọc trừng mắt, lửa giận bốc lên.

Bách Nam nhíu mày nghi hoặc, "Topic bôi nhọ gì thế, chuyện này là sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.