Mười hai giờ trưa, buổi lễ chính thức bắt đầu.
Khách khứa lục tục ngồi vào chỗ, bản nhạc Wedding March tấu vang.
Ban Ngọc và Bách Nam nhìn nhau, nắm tay đi hết thảm đỏ dưới ánh mắt chúc phúc của tất cả mọi người, đứng trước mặt mục sư.
Vào lúc lời thề hôn nhân vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên, giác giác lâng lâng không điểm tựa trong lòng Bách Nam cuối cùng đã hoàn toàn biến mất. Cậu nghiêng đầu nhìn sang Ban Ngọc đang nghiêm túc nghe lời thề, nắm tay chặt hơn, mỉm cười.
Ban Ngọc dường như cũng nhận ra, quan tâm nhìn cậu một cái, siết chặt tay cậu.
Bách Nam chớp mắt, gãi gãi vào lòng bàn tay hắn.
“Hôm nay, trước mặt các vị khách mời làm nhân chứng, anh Ban Ngọc, anh Bách Nam, xin hỏi hai vị có đồng ý trở thành bạn đời của đối phương, từ giờ đến mãi mãi về sau, cho dù là thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui sướng hay ưu sầu, vĩnh viễn yêu thương, quý trọng, trung thành với đối phương cho đến cuối đời hay không.”
Ban Ngọc hồi hộp nhìn Bách Nam một chút, kiên định nói, “Tôi đồng ý.”
Bách Nam cũng nhìn lại hắn, ánh mắt dịu dàng, mỉm cười mở miệng, “Tôi đồng ý.”
Khách khứa trong lễ đường kích động hoan hô la hét, Lâu Hà ghét bỏ đẩy cánh tay Từ Triệu đang nằm chặt lấy mình, véo cổ cậu ta, “Nếu anh dám làm ầm ĩ ở hôn lễ của đàn anh, tôi đánh chết anh bây giờ.”
Từ Triệu nghẹn đỏ mặt, vội bịt chặt miệng mình lại, dùng sức lay lay cô nàng.
Uông Dương móc khăn tay thô lỗ ụp lên mặt Phương Lệ, bất đắc dĩ nói nhỏ, “Mau lau đi, nước mắt nước mũi tèm lem thế kia, tiền đồ đâu hả.”
“Hu hu hu, Tiểu Nam đã thành hoa có chủ, tôi cần tiền đồ mà làm gì...” Cô ấn khăn tay, cố gắng đè thấp giọng xuống, sụt sịt nói, “Lòng mề tui tan nát hết rồi hu hu hu... Trang điểm trôi hết rồi... làm sao bây giờ...”
“Ngốc chết cậu đi!” Uông Dương nhíu mày ghé lại gần lau mặt cho cô nàng, động tác rất nhẹ, “Rồi rồi, nói nhỏ thôi, đừng khóc nữa.”
Khúc Tu hí hửng chọc chọc Ban Giác ngồi bên cạnh, “Em xem đi, con anh chạy đầy đất, em trai em cũng kết hôn rồi, em tính sao đây? Có cần anh giới thiệu cho mấy mối không?”
Ban Giác lạnh lùng liếc anh ta một cái, ngồi dịch ra xa, “Em không muốn nói chuyện với đám cuồng vợ cuồng con, mất mặt lắm.”
Khúc Tu vén tay áo, “Đồ thối tha, mấy năm không gặp mày càng ngày càng thiếu đánh!”
Khúc Giai ngồi gần đó nhất ưu nhã nhấc chân lên, đạp cho Khúc Tu một cái thật mạnh, nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh, ba mẹ và cô đều đang nhìn đấy, anh còn ồn ào nữa coi chừng em bắt cóc chị dâu ra nước ngoài chơi!”
Khúc Tu hít một hơi khí lạnh, che chân, “Giai Giai, mày đang đi giày cao gót....”
“Đúng không nhỉ?” Khúc Giai đủng đỉnh thả chân ra, sửa sang lại tà váy, cười đến xinh đẹp dịu dàng, “Đôi giày này xịn ghê, ngày mai em cũng mua cho chị dâu một đôi.”
“......”
Ban Ngọc đeo nhẫn cho Bách Nam, vuốt ve tay cậu cười ngây ngô.
Cố Sa Văn là người đầu tiên hưng phấn gào to, “Hôn nhau đi! Hôn nhau đi! Hai người có thể hôn chồng mình rồi!”
Người lớn cười ồ lên, đám thanh niên nghe vậy cũng ồn ào theo, láo nháo muốn bọn họ trao nhau nụ hôn ướt át kiểu Pháp.
Ban Ngọc vành tai hồng rực nắm bàn tay đeo nhẫn của Bách Nam, thì thầm, “Nam Nam...”
“Ừ?”
Hắn cúi đầu chậm rãi tới gần, giọng nhỏ như muỗi kêu, “Anh có thể hôn em không?”
Bách Nam chớp mắt, chủ động đón nhận, “Đương nhiên.”
“A a a a a a ——” Viên Viên kích động hét lên, điên cuồng lắc lắc kéo kéo anh Hoa ngồi bên cạnh, “Hôn rồi! Hôn rồi!”
Anh Hoa che lỗ tai, rút mạnh tay về, “Viên Viên, cậu bình tĩnh lại đi, bình tĩnh... Mau buông áo tôi ra!”
Bách Đông ngồi trong góc lễ đường yên tĩnh chứng kiến tất cả, trong lòng vừa vui vẻ vừa mất mát, lấy di động ra mở một tấm ảnh của Bách Thụ Nhân lên, ngắm nhìn thật lâu.
Ông ơi, Tiểu Nam đang hạnh phúc lắm, xin ông yên tâm.
Ba giờ rưỡi chiều, tiệc rượu kết thúc, mọi người khởi hành tới khách sạn chuẩn bị.
Tiệc rượu buổi tối chủ yếu là khách mời có làm ăn quan hệ với nhà họ Ban, vàng thau lẫn lộn nên khá hỗn loạn.
Ban Lãng và Ban Giác vừa đến khách sạn đã phải vội vàng chạy đi tiếp khách, Khúc Văn Hân nhìn tình hình trong đại sảnh, nhíu mày. Sau khi dàn xếp cho thân hữu bạn bè xong, bà dẫn Bách Nam và Ban Ngọc lên thẳng phòng nghỉ tầng sáu, một lần nữa giúp hai người làm tạo hình thay quần áo.
Thừa dịp Ban Ngọc thay quần áo, Bách Nam rót một cốc nước đi đến bên cạnh Khúc Văn Hân, quan tâm hỏi, “Bác gái, sao vậy ạ? Bác có chuyện không vui sao?”
Khúc Văn Hân nhận nước uống một ngụm, hỏi ngược, “Vừa gọi là gì?”
Bách Nam ngượng ngùng cười, vội vàng sửa miệng, “Mẹ, có phải mẹ mệt lắm không?”
Khúc Văn Hân lắc đầu buông ly nước xuống, giúp cậu sửa lại cà vạt, ôn hòa nói, “Chỉ là mẹ cảm thấy buổi tiệc tối nay rất không thú vị, như con và Tiểu Ngọc lại tốt, sống đơn giản... Lát nữa kính rượu tiếp khách cứ qua loa thôi, người nhà chúng ta không cần nịnh bợ ai cả, bạn bè thân hữu nên tiếp đãi đều tiếp từ trưa rồi, tối nay cứ lên sân khấu một vòng rồi xuống là được, biết chưa?”
“Dạ.” Cậu ngoan ngoãn đầu, nhìn nếp nhăn hơi mờ trên khóe mắt Khúc Văn Hân, thấp giọng nói, “Mẹ, gần đây mẹ vất vả nhiều rồi, chờ hôn lễ kết thúc thì nghỉ ngơi một thời gian nhé.”
“Đương nhiên phải nghỉ.” Khúc Văn Hân giúp cậu cài nút lễ phục, sửa sang vạt áo, cười nói, “Mẹ sẽ không tự làm khổ mình, hơn nữa Tiểu Giác còn chưa có ai, mẹ phải nhanh lấy lại tinh thần còn cố gắng tống nó đi nữa!”
“Hai người đang nói gì thế?” Ban Ngọc cầm áo khoác đi ra, khó chịu văn vặn cổ, “Âu phục đáng ghét quá, bó tay bó chân, cổ không thoải mái.”
Bách Nam nhíu mày, đi qua cởi nút cổ áo hắn sờ sờ lên, “Da không bị đỏ, chắc là không phải bị siết quá chặt. Anh khó chịu chỗ nào? Hay là đừng thắt cà vạt nữa.”
Ban Ngọc tránh ra sau, nắm tay cậu liếc nhìn Khúc Văn Hân, thấp giọng nói, “Nam Nam đừng, đến tối mới có thể.”
“Cái gì?”
“Thì là cái đó...”
“Cái nào?”
Khúc Văn Hân trợn trắng mắt, duỗi tay gõ trán hắn, “Đừng có suy nghĩ đen tối nữa, lễ phục khó chịu cũng phải mặc! Cả đời chỉ kết hôn có một lần còn dám ngại vất vả? Trang phục của lão Tưởng không có chỗ nào không tốt, đừng có lấy cớ làm nũng Nam Nam, mặc áo khoác vào, đi ra ngoài giúp anh con đón khách đi.”
Suy nghĩ đen tối... Bách Nam ngẩn người, sau đó khẽ bật cười, cũng đúng, kết hôn rồi sẽ đến lúc phải động phòng.
Ban Ngọc bị cậu cười đến thẹn quá hóa giận, vươn tay bịt miệng cậu lại, phản bác, “Không được cười, anh không làm nũng!”
“Thật không?” Khúc Văn Hân vươn tay kéo tai hắn, vạch trần không nể nang, “Vậy lỗ tai đỏ thế này là sao?”
Ban Ngọc nghẹn họng, cả giận nói, “Nóng trong người!”
Bách Nam không nhịn được nữa cười to thành tiếng, véo mặt hắn, “Tiểu Ngọc, anh đáng yêu quá.”
“Anh không đáng yêu, anh, anh... Hừ!”
Tiệc tối quả nhiên là cảnh tượng tụ họp thương nghiệp ăn uống linh đình, Bách Nam và Ban Ngọc lên sân khấu nói vài câu cảm tạ chúc phúc các thứ sau đó vội vã rút lui, ngoan ngoãn đứng sau Ban Lãng và Ban Giác làm tường hoa.
Tất cả mọi người đều tươi cười, đều đang nhìn bọn họ, tiếng chúc mừng vang lên không dứt, nhưng ánh mắt khách khứa lại không mang theo bao nhiêu nhiệt tình.
Sau thủ tục kính rượu như cưỡi ngựa xem hoa, Ban Ngọc tê liệt ngã xuống sô pha trong sảnh nhỏ, kéo tay Bách Nam bất mãn nói, “Nam Nam, đám người bên ngoài thật đáng ghét, ai cũng nhìn em.”
Bách Nam nhận nước trái cây từ Khúc Tu, kéo hắn ngồi dậy nhét nước trái cây, cười nói, “Chắc anh nhìn lầm rồi, em cảm thấy mọi người nhìn anh mới nhiều cơ.”
Khúc Giai ghé vào lưng ghế sô pha, vò tung mái tóc Ban Ngọc, phì cười, “Anh dâu nói đúng đấy, mọi người ngắm anh nhiều hơn, ai bảo anh lười như vậy, khỏe mạnh rồi vẫn suốt ngày cáo ốm không ra khỏi nhà, còn không chịu lộ mặt ở bao nhiêu hội thảo thương mại thường niên. Em cá là bên ngoài có phân nửa người cho rằng anh bệnh sắp nghẻo rồi nên vội vàng kết hôn xung hỉ đấy. Anh không nhìn thấy sắc mặt mấy người đó lúc hai anh lên sân khấu đâu, sốc muốn chết luôn. Bọn họ không ai ngờ được cậu hai nhà họ Ban lừng lẫy nổi danh là con ma ốm thế mà có ngày khỏe mạnh nhảy nhót tung tăng, còn kết hôn với đàn ông ha ha ha ha.”
“Ăn nói linh ta linh tinh.” Khúc Tu cởi áo khoác quàng cho cô, chọc chọc đầu, “Mặc váy mà dám nằm bò ra như thế không sợ lộ hàng à, ngồi dậy đàng hoàng. Còn nữa, anh dâu cái gì, nghe kỳ lắm, phải gọi là anh họ!”
Khúc Giai bĩu môi, ngồi thẳng dậy nháy mắt với Bách Nam, “Thê nô hình như là thuộc tính di truyền của gia đình chúng ta rồi, anh cẩn thận nhé, anh họ nhỏ không chừng sau này sẽ tiến hóa thành kiểu người như anh trai em, cuồng vợ riết biến thành bác gái hàng xóm, cái gì cũng muốn dài tay.”
“Sao có thể!” Ban Ngọc uống một hơi hết nước trái cây, biện giải, “Anh không thèm soi mói người khác, anh chỉ quan tâm Nam Nam thôi!”
“Chậc chậc, xem đi, còn nói không thê nô.” Khúc Giai lắc đầu ném trả áo khoác cho Khúc Tu, vuốt tóc nói, “Em chống mắt chờ đến ngày anh biến thành bác gái hàng xóm.”
Khúc Tu mặc áo khoác, lại rót cho Ban Ngọc thêm một ly nước trái cây, giọng điệu tràn đầy ác ý, “Giai Giai cũng nhanh lên đi chứ, Tiểu Ngọc kết hôn rồi, em định FA tới bao giờ?”
Một phát trúng tim, Khúc Giai trừng mắt nhìn anh ta, nghiến răng nghiến lợi, “Biết rõ em gái mới thất tình còn dám nói như vậy, anh chờ đi, em đi mách chị dâu!”
Khúc Tu xoay người không để ý cô nàng nữa.
Bách Nam lắc đầu bật cười, lấy một ít điểm tâm đặt lên bàn trà, đẩy đẩy Ban Ngọc, “Tiểu Ngọc, ăn chút gì lót bụng đi.” Vừa nãy đi kính rượu hai người đều nhanh trí thay bằng “rượu trắng”, tuy không say nhưng uống quá nhiều phải ra vào WC mấy lần, bụng đói càng nhanh hơn.
Ban Ngọc ngã phịch xuống sô pha, hai mắt mơ màng không phản ứng.
“Tiểu Ngọc?” Bách Nam nghi hoặc.
Khúc Tu rút cái ly trong tay Ban Ngọc ra, sờ lên mặt hắn, lật mí mắt ra nhìn, vừa lòng gật đầu, “Tốt lắm, say rồi.”
“Nhanh như vậy luôn?” Khúc Giai ghé sát vào, lắc đầu ngán ngẩm, “Tửu lượng rách nát gì thế này.” Nói xong nhìn sang Bách Nam, vỗ vai cậu nói lời thấm thía, “Anh dâu, à không, anh họ mới, anh họ nhỏ say rồi, đêm nay chúc hai anh vui vẻ.”
Bách Nam nhìn Ban Ngọc đã say đến choáng váng, nhíu mày, “Sao lại thế này? Không phải Tiểu Ngọc vừa uống nước trái cây thôi à?”
“Không phải, là rượu, độ rất mạnh.” Khúc Tu lắc đầu, nhìn đồng hồ chu đáo nhắc nhở, “Sau khi uống say Tiểu Ngọc đại khái sẽ ngoan ngoãn khoảng nửa giờ, sau đó nôn mửa, lăn ra ngủ hai ba tiếng đồng hồ, tỉnh lại sẽ có tinh thần hơn hẳn ngày thường, sau đó nữa...”
“Sau đó nữa lập tức biến thành cầm thú.” Khúc Giai bổ sung đúng lúc, kéo Khúc Tu ra ngoài, vừa đi vừa nói, “Bọn em đi báo cáo kết quả cho cô đây, chúc hai anh có đêm tân hôn hoàn mỹ, không cần cảm ơn!”
Bách Nam: “......”