Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 7: Chương 7: Không biết xấu hổ




Sau khi Chu Tú Cầm nghe con trai mình thuật lại, suýt nữa bị dọa cho ngất xỉu.

Cậu hai kia xuất hiện đúng lúc quá vậy? Bà ta chỉ chần chừ trong nhà có một chút, không kịp ra ngoài ngăn Bách Bắc lại thôi, sự tình sao lại thành ra thế này?

Tấm chi phiếu năm trăm vạn bị đè trên bàn không khác gì tảng đá khổng lồ đè lên vai, gần như khiến bà ta không thở nổi. Ngày trước để tiếp cận Ban thị, chồng bà ta có thể nói là phải dùng hết thủ đoạn còn chưa được như ý, bây giờ vất vả lắm mới xây dựng được quan hệ, lại còn là quan hệ thông gia chặt chẽ, thế mà...

"Thằng ngốc này, họa từ miệng mà ra, mẹ đã dạy bao nhiêu lần, sao mày mãi không tiến bộ chút nào vậy!" Bà ta hung hăng dí trán Bách Bắc, nhìn qua tấm chi phiếu, quyết đoán mở điện thoại gọi điện báo cho chồng.

Bách Bắc biết mình đã gây họa lớn, bị dạy dỗ mà không dám hé răng, cúi đầu héo rũ.

"Bách Nam đáng chết!" Bách Tây nghiến răng nghiến lợi rủa thầm, ánh mắt tràn đầy ghen ghét. Từ nhỏ cô ta đã ghét Bách Nam, không vì lý do gì cả, đơn giản là ghét! Khuôn mặt cả ngày tươi cười giả dối kia vừa nhìn đã thấy tởm, thế mà ông nội và đám người trên trường bị lừa bằng sạch, phì!

Chu Tú Cầm cúp điện thoại, nhíu mày nhìn cô nàng, "Tiểu Tây, mẹ biết con không thích thằng bé Bách Nam, nhưng bây giờ quan hệ của nhà ta và nhà họ Ban phải dựa vào nó, con có ghét cũng phải cố chịu đựng, không được biểu hiện ra ngoài!"

"Dựa vào cái gì!" Bách Tây lập tức phản bác, không cam lòng nói: "Chẳng lẽ con phải nhường nhịn một đứa con nuôi hay sao? Không phải chỉ là liên hôn thôi à, đổi người là được rồi? Sao cứ phải cầu cạnh Bách Nam?"

Bách Bắc giật ngón tay, nhớ lại gương mặt xinh đẹp của Ban Ngọc, trong lòng hơi ngứa —— nếu đối tượng liên hôn xinh đẹp như vậy, cậu ta, cậu ta cũng đồng ý.

"Thật sự nhất định phải dựa vào nó!" Chu Tú Cầm đứng dậy lạnh giọng quát lớn, "Người cậu hai nhà đó để ý là nó, chúng ta còn cách nào khác!"

Bách Tây và Bách Bắc đổi sắc mặt, không nói nữa.

Bách Hướng Quân dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà, sau khi nghe xong chuyện, tức giận hùng hổ đánh Bách Bắc một cái, "Cái thứ được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!"

Chu Tú Cầm vội ngăn ông ta lại, dịu giọng: "Hướng Quân, chuyện hôm nay không thể trách Tiểu Bắc, là thằng bé Nam Nam kia quá không biết điều. Chuyện tranh chấp cỏn con giữa anh chị em thôi, thế mà nó dám nói không nhận chúng ta làm cha mẹ nữa, Tiểu Bắc chỉ thay em trút giận."

"Đúng vậy, ba, rõ ràng là do Bách Nam vong ân phụ nghĩa." Bách Tây phụ họa.

"Im hết cho tôi! Đúng là con hư tại mẹ, là nói các người đấy!" Bách Hướng Quân đẩy tay Chu Tú Cầm, nhìn tờ chi phiếu trên bàn, đau đầu không thôi.

Bách Nam không thể ngờ, lần đầu tiên gặp mặt mẹ Ban Ngọc lại dưới tình huống xấu hổ đến thế. Cậu lấy ba lô che vết nước canh dính trên áo, cười với Khúc Văn Hân ngồi trong xe, "Bác gái, chào bác ạ, để bác chê cười rồi."

"Khách khí làm gì, mau vào đây." Khúc Văn Hân cười ngồi dịch sang một bên, ra hiệu cho hai người lên xe.

Bách Nam nhường đường, muốn Ban Ngọc lên trước.

"Ngốc chết, mau lên xe đi." Ban Ngọc mạnh bạo nhét cậu vào trong rồi mới theo vào, dùng sức đóng cửa, vung tay lên ra hiệu cho tài xế, không kiên nhẫn nói, "Về nhà, dùng tốc độ nhanh nhất!"

Xe rất rộng, ba người ngồi chung vẫn không thấy chật chội, Bách Nam bị kẹp giữa mẹ Ban và Ban Ngọc, thân thể cứng đờ.

"Cởi ra!" Ban Ngọc nắm cổ áo Bách Nam, cực kỳ kiên trì, "Quần áo bẩn quá, không được mặc nữa, cởi ra đi!"

Bách Nam nhìn mẹ Ban ngồi bên cạnh đang mỉm cười ưu nhã, nắm tay Ban Ngọc không cho hắn động đậy, ngăn cản, "Ở đây không thích hợp... Mọi người đang nhìn kìa."

Ban Ngọc quay đầu trừng tài xế, "Không được nhìn lén!"

Tài xế giật mình, vội bật vách ngăn giữa ghế điều khiển và ghế sau lên.

"Không ai nhìn nữa." Ban Ngọc xụ mặt.

Bách Nam nhìn mẹ Ban.

"Mẹ." Ban Ngọc bắt đầu trừng Khúc Văn Hân.

"...Phong cảnh bên ngoài đẹp quá." Mẹ Ban quay đầu nhìn ra cửa sổ, ngăn khóe miệng không ngừng run rẩy —— thất vọng buồn lòng quá nha, có vợ liền quên mẹ, đúng là bi kịch gia đình.

"Tôi chỉ mặc áo lót bên trong áo khoác thôi..." Bách Nam bóp tay Ban Ngọc, nhỏ giọng.

Ban Ngọc trừng mắt, lỗ tai dần dần đỏ lên, "Em, em chỉ mặc... không biết xấu hổ!"

Vì sao mặc áo lót bên trong áo khoác lại bị nói là không biết xấu hổ, logic kiểu gì thế... Bách Nam không dám nhìn sang phản ứng của mẹ Ban nữa, cầm tay Ban Ngọc càng chặt hơn, mềm giọng xuống, "Cởi ra ngại lắm, không cởi được không?"

Bàn tay đang nắm rất ấm áp, giọng nói đang làm nũng cũng vô cùng mềm mại, ánh mắt Ban Ngọc dời đi một giây, bàn tay nắm chặt cổ tay Bách Nam buông lỏng, sau đó nhìn lại cậu, xụ mặt nói, "Lần này không cởi đồ cũng được... Về sau không được ăn mặc như vậy nữa!"

Bách Nam mỉm cười không nói lời nào.

Ban Ngọc trừng mắt.

Khúc Văn Hân đỡ trán, sao bà không biết con trai mình dễ thuyết phục như thế nhỉ?

Sau khi về nhà họ Ban, Ban Ngọc trực tiếp túm Bách Nam vào phòng mình.

Mãi đến khi bị nhét cho một bộ quần áo đẩy vào phòng tắm, nụ cười treo trên mặt Bách Nam mới dần dần biến mất. Cậu sờ lên vải áo may thủ công mềm mại tinh tế, thở dài.

Tóm lại hôm nay vẫn quá kích động.

Cậu vắt quần áo lên giá, ngắm mình trong gương —— mặt mày ôn hòa quen thuộc, nhưng biểu hiện mờ mịt ảm đạm này lại không quá quen thuộc.

Tranh cãi với người nhà họ Bách, có hối hận không?

...... Đúng là hơi khó chịu, nhưng hình như không hối hận.

Cậu chỉ chỉ chính mình trong gương, lắc đầu bật cười. Nếu đã không hối hận, vậy cứ để thế đi, tiền thiếu nợ thì trả, ơn thiếu nợ... cùng chỉ có thể từ từ suy nghĩ cách báo đáp.

Tắm rửa xong, cậu thay quần áo đi ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy Ban Ngọc ngồi trên chiếc giường lớn đối diện cửa phòng trừng mắt nhìn về phía này, tay trái cầm khăn lông, tay phải cầm máy sấy.

"Lại đây." Ban Ngọc vẫy tay, bất mãn nói, "Biết ngay em vẫn để tóc ướt đi ra mà."

Bách Nam cong môi mỉm cười đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn, vươn tay lấy khăn lông, "Anh vẫn luôn chờ tôi ra đấy à?"

"Đừng nhúc nhích." Ban Ngọc ngồi dậy, tránh tay, thô lỗ phủ khăn lông lên đầu cậu, vụng về chà xát, "Đần độn."

Bách Nam hơi xoay cổ, muốn nhìn vẻ mặt Ban Ngọc lúc này.

"Đã nói đừng nhúc nhích mà." Ban Ngọc đè đầu cậu lại, vứt khăn lông qua một bên, cầm máy sấy mở ra, không phản ứng, hắn bèn kiểm tra một vòng trên dưới... chưa cắm điện.

Bách Nam cười khẽ ra tiếng.

"Em!" Ban Ngọc thẹn quá thành giận, muốn ném máy sấy đi, ánh mắt lại đảo qua mái tóc ướt đẫm của cậu, mím môi, đen mặt đứng dậy kéo cậu vào phòng tắm.

"Tiểu Ngọc." Bách Nam vẫn cười để tùy hắn lôi mình đi. Vào đến phòng tắm cậu mới dùng sức kéo người lại đối diện với mình, hỏi, "Vì sao anh lại đối xử với tôi tốt như vậy?"

"Làm, làm gì có vì cái gì đâu." Ban Ngọc bị cậu nhìn đến không tự nhiên, tròng mắt đảo quanh, đột nhiên hung dữ lên, "Em nói nhảm nhiều quá, mau đi sấy tóc đi, tự sấy!" Nói xong đẩy mạnh cậu vào phòng tắm, nhân tiện nhét máy sấy vào ngực cậu, bước nhanh ra ngoài.

Đây là... thẹn quá hóa giận sao? Bách Nam ôm máy sấy, cười cong cả mắt.

Khúc Văn Hân nhìn hai đứa trẻ ngồi sóng vai trên ghế sô pha, càng nhìn càng vừa lòng.

Ánh mắt con trai cưng nhà mình không tệ, vừa chọn đã chọn ngay được một cậu xinh trai ôn nhuận dịu dàng. Hai người có thể coi là đang mặc "đồ tình nhân", một tinh xảo, một tuấn tú, ngồi bên nhau đẹp như nhân vật từ trong tranh bước ra, nhìn thôi cũng đủ thỏa mãn.

Bách Nam bị nhìn đến nổi da gà, vội chủ động mở miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh quỷ dị, "Bác gái, hôm nay phiền bác quá, cảm ơn đã tiếp đón cháu ạ."

"Hả? À, không phiền không phiền, đều là người một nhà, nói cảm ơn làm gì." Khúc Văn Hân che miệng cười đến vui vẻ, sắp không mang nổi mặt nạ ưu nhã nữa. Ấy da, Bách Nam này vừa nhìn đã biết là đứa bé ngoan, so với thằng lớn mặt cục gạch và thằng nhỏ mặt cục đá nhà mình dễ thân thiết hơn nhiều, nếu nó thật sự kết hôn với thằng con trai nhỏ, vậy về sau mình đi bát phố với đám chị em, không phải có người xách túi cho rồi sao?

Mang theo một cậu đẹp trai như vậy đi dạo phố... không được rồi, kích động quá!

"......" Bách Nam đứng hình, người một nhà gì thế? Hình như cậu mới quen biết Ban Ngọc được có hơn một tuần.

Ban Ngọc trợn trắng mắt, "Mẹ, Nam Nam là của con, mẹ đừng hòng cướp."

Gương mặt tươi cười của Khúc Văn Hân cứng đờ, trừng mắt liếc Ban Ngọc. Nhóc con hỗn láo, càng ngày càng không đáng yêu.

"Hừ." Ban Ngọc quay đầu, chộp tay Bách Nam nắn bóp, tuyên bố kinh người, "Nam Nam, bao giờ thì chúng ta kết hôn?"

Bách Nam lại đứng hình, kinh ngạc quay đầu, "Kết hôn?" Sao đề tài lại tổ lái sang hướng này, quá ảo ma. Hơn nữa, quan hệ giữa hai người bọn họ đã phát triển đến trình độ nhắc đến chuyện cưới xin rồi sao? Từ khi nào...

"Tôi cảm thấy tháng sau được đấy, đúng rồi, tuần trăng mật em muốn đi đâu?" Ban Ngọc chỉ nói phần mình, buông tay Bách Nam ra, bắt đầu lướt mạng, "Nên đi chỗ nào ấm áp một chút, em thích chỗ nào?"

Bách Nam vội kéo cánh tay hắn, gian nan mở miệng, "Tiểu Ngọc, từ từ đã... Gì nhỉ, chúng ta mới quen biết nhau một tuần... đã kết hôn rồi? Không tốt lắm đâu..." Tuy đúng là cậu khá có cảm tình với Ban Ngọc, nhưng mới quen nhau một tuần đã cưới... Nghĩ kiểu gì cũng thấy quá chóng vánh.

Khúc Văn Hân yên lặng tắt trang web "Mười thánh địa tuần trăng mật nổi tiếng" mình vừa tìm thấy đi, cất điện thoại, tao nhã nâng chén trà, bắt đầu uống nước xem kịch vui.

—— Hóa ra con trai vẫn chưa thu được người vào tay à, tiếc nhỉ.

Bàn tay đang lướt mạng của Ban Ngọc dừng lại, dùng sức nắm lại tay Bách Nam, chất vấn, "Em không muốn kết hôn với tôi? Nhưng tín vật đính ước đã tặng, cha mẹ cũng gặp, tôi cầu hôn em đáp ứng rồi, vì sao em vẫn không muốn kết hôn!"

"Khoan đã." Bách Nam mơ hồ, "Tín vật đính ước?"

"Con cua với rùa đen bằng đất sét, là em chủ động tặng!"

"......"

"Em không thừa nhận?" Ban Ngọc phẫn nộ tột đỉnh, "Em đùa giỡn tình cảm của tôi!"

"Không phải, anh chờ một chút đã." Bách Nam đè hắn lại, tiếp tục hỏi, "Gặp cha mẹ là chuyện lúc nào?" Vì sao cậu lại không nhớ từng có chuyện như vậy.

Ban Ngọc nghẹn họng, bất mãn, "Nếu không phải hôm nay có chuyện bất ngờ, cha mẹ hai bên đã gặp xong rồi!"

"... Vậy anh cầu hôn tôi đồng ý bao giờ?"

"Thứ ba, buổi tối, tôi nói chúng ta kết hôn đi, em không từ chối."

Bách Nam nỗ lực nhớ lại, sau đó cạn lời... Logic này của hắn, cậu không còn lời nào để nói.

—------------------------

Thế giới nợ Tiểu Ngọc một giải biên kịch xuất sắc đấy đm tự biên tự diễn tự khóc lóc vì sao em đùa giỡn tôi =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.