Edit+Beta: 明明
“Nó khỏe chưa?” Mẹ Nam nhỏ giọng nói với Hách Liên Lâm ở bên cạnh, mà đối tượng quan tâm đương nhiên là Nhạc Chính Nhị còn ở trong phòng nằm ngáy o o.
“Ừm, chính là gần đây ngủ nhiều hơn một chút.” Hách Liên Lâm mỉm cười nhỏ giọng trả lời, hai người cẩn thận từng chút lui về phòng khách.
Mục tiêu hai người đang bàn bạc đương nhiên là Nhạc Chính Nhị đang ở trong phòng ngủ đến bất tỉnh nhân sự, từ lần trước sau khi Hách Liên Lâm mang Nhạc Chính Nhị kiểm tra ra đứa nhỏ đã qua mười ngày, mà mẹ Nam bọn họ đương nhiên là đã biết, xét thấy rất nhanh thì có cháu trai có thể chơi đùa, mẹ Nam đối với con trai cũng càng quan tâm hơn, mỗi ngày đều đến trông nom một chút, tuy bà càng muốn mang con trai về nhà chăm sóc, chẳng qua con rể không đồng ý, cho nên mẹ Nam đương nhiên là thỏa hiệp, dù sao vợ chồng son vẫn là phải có không gian riêng.
“Ăn thì sao?” Mẹ Nam không yên tâm hỏi, dù sao có rất nhiều người có đứa nhỏ tình trạng phản ứng vẫn là rất kịch liệt, đặc biệt là ăn, nếu ăn không được tự nhiên sẽ ảnh hưởng không tốt đối với thân thể, mẹ Nam đương nhiên không hy vọng nhìn thấy loại tình huống này.
“Tuy mỗi bữa ăn không nhiều như trước đây, nhưng số lần lại nhiều hơn rất nhiều, khẩu vị cũng rất tốt.” Hách Liên Lâm nhắc đến cái này, ý cười trên mặt cũng không kiềm nén được, ăn được thân thể đương nhiên càng tốt hơn.
“Vậy thì được, gần đây thật sự phiền con rồi.” Mẹ Nam thở dài một hơi nói: “Có cái gì phiền phức cứ việc nói, con đứa nhỏ này, để Tiểu Ninh trở về nhà cho chúng tôi chăm sóc con lại không yên tâm, tự chính mình chăm sóc, làm chậm trễ rất nhiều công việc đi?”
“Công việc mỗi ngày đều có, việc của Tiểu Ninh tự nhiên là quan trọng hơn.” Hách Liên Lâm không để ý cười cười: “Cũng không có cái gì phiền phức, cho dù ở nhà con cũng có thể xử lý công việc.” Huống chi trước đây anh không có mặt ở công ty Chính Lâm cũng có thể quản lý tốt công ty, tuy xảy ra chút vấn đề nhỏ, có người muốn phản loạn, chẳng qua hiện tại người phản loạn đã bị giải quyết, tự nhiên có thể quản lý công ty tốt hơn.
“Vậy được, ta mang đến một chút đồ ăn con xem rồi làm, có yêu cầu gì nói với ta, ta ngày mai lại mang đến, ta đi trước.” Mẹ Nam nghe thấy lời của Hách Liên Lâm cũng yên tâm, dặn dò một hồi dự định rời đi.
“Ngồi một chút, uống chút trà đã.” Hách Liên Lâm lên tiếng giữa lại.
“Không được, con trước bận rộn việc của con đi.” Mẹ Nam vui tươi hớn hở xua tay rời đi.
Hách Liên Lâm mỉm cười đưa mắt nhìn theo mẹ vợ rời đi, nói khẽ bước chân khẽ khàng trở về phòng ngủ, nhìn người trên giường ngủ, bởi vì nhiều ngày như vậy cuộc sống ăn ngon ngủ ngon, cằm vốn dĩ có chút nhọn hiện tại đã biến thành có chút tròn, khóe miệng cũng vểnh lên, không biết mơ đến chuyện tốt gì, ánh nắng ấm áp chiếu lên mái tóc mang theo một loại cảm giác ấm áp.
Hách Liên Lâm nhìn một màn này, mặt mày vốn dĩ có chút ác liệt lúc này cũng trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng cúi đầu ở trên đỉnh đầu người đang ngủ say dùng môi chạm vào: “Mơ đẹp, thân ái.”
Đứng dậy đắp kín chăn lên người Nhạc Chính Nhị, dịch góc chăn, Hách Liên Lâm nhấc chân đi ra ngoài đóng cửa phòng ngủ, đến thư phòng bên cạnh, vốn căn phòng này là Hách Liên Lâm cưỡng ép vào ở, chẳng qua từ lúc hai người xác định quan hệ, căn phòng này liền trở thành thư phòng của Hách Liên Lâm, chính xác mà nói là nơi làm việc, tuy Hách Liên Lâm hiện tại mỗi ngày đều ở trong nhà trải qua cuộc sống ông chủ gia đình, nhưng công việc nên làm vẫn là chỉ nhiều chứ không ít đi, mỗi ngày vẫn bận rộn chân không chạm đất, chỉ là ở trước mặt mẹ Nam thể hiện rất nhẹ nhàng mà thôi, chỉ là những bữa tiệc xã giao kia đều bị Hách Liên Lâm đẩy đi, dù sao anh trước đây cũng không đi.
Thanh âm kí tên sột soạt, trong phòng im ắng chỉ có Hách Liên Lâm vùi đầu làm việc.
Tiếng đập cửa “thùng thùng” nhẹ nhàng vang lên, ngòi bút của Hách Liên Lâm dừng lại, khóe miệng lộ ra bộ dáng tươi cười vừa muốn chào hỏi, chỉ có điều lúc nhìn thấy rõ người ngoài cửa, vẻ mặt Hách Liên Lâm lập tức lạnh xuống, không vì cái gì khác, đứng ở ngoài cửa là Nam Thịnh không mời mà tự đến, mà Nam Thịnh tự nhiên cũng có chìa khóa nhà trọ này, dù sao là một tên đệ khống, trước đây lúc em trai độc thân hắn nhất định phải giữ chìa khóa dự phòng.
“Sao anh lại đến đây?” Hách Liên Lâm vẫn ngồi ở chỗ cũ không dịch chuyển, thanh âm không thấy lên xuống hỏi.
“Cần phải được sự cho phép của cậu?” Nam Thịnh kéo ghế ngồi xuống, giọng điệu hờ hững nói.
“Hàn Ninh đâu?” Hách Liên Lâm xoay chuyển cây bút trong tay, cũng không tiếp tục dây dưa vấn đề này, đã hỏi vấn đề khác, từ sau khi tên này cạy tiểu đệ của anh đi thì không chịu thả người, đó là trợ thủ đắc lực của anh, Hách Liên Lâm đối với cái này tự nhiên rất là canh cánh trong lòng.
“…Trở về tổng bộ của các cậu.” Nam Thịnh đen mặt nói, hắn trái lại muốn tiếp tục rất tiêu sái nói không cần sự cho phép của Hách Liên Lâm, chỉ có điều cái này rõ ràng rất không thực tế, vợ là một người cuồng công việc, đồng thời rất trung tâm với lão đại, này khiến trong lòng Nam Thịnh có chút ưu sầu.
“Ồ?” Hách Liên Lâm kéo dài thanh âm hỏi ngược lại, khóe miệng lộ ra bộ dáng tươi cười hàm ý không rõ, đợi nhìn Nam Thịnh biến đổi xong vẻ mặt mới nói: “Hôm nay đến đây rốt cuộc muốn làm gì?”
“Đương nhiên là thăm em trai của tôi…” Nam Thịnh thanh âm hờ hững nói.
“Không cần, muốn đứa nhỏ tự mình đi tạo ra.” Hách Liên Lâm cắt ngang thanh âm của hắn.
“…Việc này không cần cậu quan tâm.”
“Anh sẽ không còn chưa ra tay chứ?”
“…Việc này không có liên quan đến cậu.”
“Xem ra thật sự chưa ra tay.” Thanh âm chắc chắn, nhân tiện còn mang theo một chút khinh thường và đắc chí.
“Cậu có thể câm miệng.” Nam Thịnh nghiến răng, vợ quá bướng bỉnh cũng rất hao tâm tổn trí, hơn nữa mỗi lần vừa đến giờ phút quan trọng đều muốn làm việc, vừa nghĩ như vậy anh nhìn tên thủ trưởng trước mặt này lại càng không thoải mái: “Em trai tôi đang làm gì?”
“Ngủ, anh đến không đúng lúc.” Nhắc đến Nhạc Chính Nhị, giọng điệu Hách Liên Lâm liền mềm mỏng một chút.
“Bên ngoài tôi đã mua một vài thứ, đều là người có đứa nhỏ cần dùng, cậu xem rồi dùng.” Nhắc đến em trai, đệ khống tự nhiên giọng điệu cũng hòa nhã một chút.
“Ừm.” Hách Liên Lâm gật đầu, tuy anh không thích có người nhúng tay vào việc của Nhạc Chính Nhị, càng thích toàn bộ việc đều là anh một mình lo hết, chẳng qua Nam Thịnh cũng là có ý tốt, anh cũng không nói cái gì.
“Việc của cậu xử lý như thế nào rồi?” Nam Thịnh gõ ghế trong tầm tay hỏi, tuy em rể khiến cho hắn rất chướng mắt, nhưng là một anh trai tốt, nên quan tâm tự nhiên vẫn là phải quan tâm.
“Tạm ổn, công ty bên kia tuy chỉnh lý một phen, nhưng căn bản không có vấn đề gì, có thể vận hành bình thường, gạt bỏ mấy con sâu, hiệu quả và lợi ích chỉ sẽ tốt hơn.”
“Những người kia cậu xử lý như thế nào?” Nam Thịnh nhíu mày có chút lo lắng hỏi, dù sao Hách Liên Lâm cũng là lăn lộn trong hắc đạo, thật sự sợ tên này giết chết những người kia.
“Anh nghĩ sao?” Hách Liên Lâm khẽ cười, lại thờ ơ nói: “Tôi vẫn là rất tuân theo kỉ cương pháp luật, để cho bọn họ nhổ ra số tiền bọn họ nuốt mất, thuận tiện lại thu hồi cổ phần, rồi đều ném ra nước ngoài.”
“Vậy Thanh Nguyên hội kia?” Nam Thịnh khóe miệng co rút, hiển nhiên là đối với câu nói tuân thủ theo kỉ cương pháp luật từ trong miệng Hách Liên Lâm bày tỏ rất hoài nghi.
“Thành thật đều cho một chút tiền để bọn họ tự mưu cầu đường đi, dù sao cũng không phải ai cũng muốn lăn lộn cái này, họ có thể toàn thân rời khỏi đã là tốt số, không thành thật, dạy dỗ một chút, đợi lúc nào họ thành thật lại thả.”
“Hội trưởng?”
“Chết rồi.”
“…Cậu không phải tuân theo kỉ cương pháp luật sao?”
“Đúng vậy, cho nên mới chết không có mấy người.”
“Hiện tại nên không có việc gì đi?”
“Không, còn có một người, chỉ có điều tôi sẽ chú ý, một ngày nào đó sẽ tìm ra.” Nói đến cái này, vẻ mặt Hách Liên Lâm có chút u ám.
“Cậu xem rồi xử lý.” Nam Thịnh quyết định vẫn là không cần nói về pháp luật với thủ lĩnh hắc đạo.
“Tôi đi xem nồi canh được hay chưa.”Hách Liên Lâm nhìn đồng hồ, không tiếp tục quan tâm Nam Thịnh đi thẳng đến phòng bếp.
Nam Thịnh:…
Loại cảm giác từ sử tử chỉ trong một giây biến thành bà vú.