Edit+Beta: 明明
Nhạc Chính Nhị lái xe lảo đảo đi theo đằng sau Phùng Dịch, cậu cũng không nóng vội, mèo truy chuột loại xiếc này cũng nên bắt rồi thả chuột mới có ý nghĩa.
Phùng Dịch này bị đánh cũng là đáng đời xui xẻo, bởi vì nhất thời nghĩ quá nhiều lại công thêm hắn thực không ngờ đến sẽ có omega dám đánh lén hắn, cho nên hắn cũng là càng đi càng hẻo lánh, hắn tại phụ cận phố xá sầm uất có nhà trọ, cũng bởi vì thằng này là người thích hưởng thụ, truy cầu cái gọi là chất lượng sinh hoạt, cho nên nhà trọ tự nhiên cũng là giá cao, chung quanh đương nhiên cũng không có người.
Phùng Dịch đắc chí hài lòng vừa đi vừa móc ra điện thoại không ngừng nổ chuông.
“Alô.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ lười biếng mà lại quyến rũ: “Phùng thiếu thật đúng là đa tình, sau một đêm xuân liền ném người ta đi, đây là lại đi sủng hạnh người đẹp nào?”
“Cái này còn không phải bị lão đầu buộc đi xem mắt sao.” Phùng Dịch ngược lại là không e dè cười nói, như vậy lại mang theo vài phần đắc ý: “Bằng không thì làm sao để cho một người đẹp như em một mình trông phòng, một mình tịch mịch? Hửm?” Âm thanh cuối mang theo khiêu khích, xem chính là một tay lão luyện.
Cô gái ở đầu dây bên kia nghe nói như thế, lúc này truyền đến tiếng cười ha ha: “Phùng thiếu thật đúng là thủ đoạn, lần này xem mắt lại là nhà ai?” Hóa ra xem mắt không chỉ một lần, nghe chính là hộ xem mắt chuyên nghiệp.
“Chậc, Nam gia.” Mặc dù lời nói mang theo giọng điệu không đếm xỉa tới, nhưng vẻ mặt trên mặt Phùng Dịch không che giấu được tâm tư lúc này của hắn: “Tuy nói tạm thời không có bắt tới tay, chỉ có đều xem bộ dạng như vậy cũng là rất được, khuôn mặt kia, lớn lên thật đúng là, chậc chậc, người đẹp em thấy khẳng định sẽ thích.”
“Nam gia? Omega duy nhất kia?” Giọng nữ đầu bên kia mang theo kinh ngạc, sau khi nhận được xác nhận lại cảm thán một tiếng: “Phùng thiếu thật đúng là phúc khí tốt, em ngược lại là từng gặp anh trai của cậu ta, lớn lên anh tuấn, chính là quá lạnh lùng, bằng không thì cũng có thể để cho em làm một chút, chẳng qua chắn hẳn em trai cũng không tệ, chỉ có điều công phu và thủ đoạn của Phùng thiếu nhất định là dễ như trở bàn tay, có cơ hội cho em nhìn xem, hơn nữa Phùng thiếu khẳng định càng có tư vị hơn.” Thì ra còn nghĩ đến chơi song phi.
Phùng Dịch nghe lời này, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn, hiển nhiên là rất đồng ý đề nghị này: “Đó là tự nhiên.” Như vậy thoạt nhìn trái lại là nắm chắc phần thắng trong tay, chẳng hề biết nguy hiểm đã sắp buông xuống.
Nhạc Chính Nhị ngồi trên xe, khóe miệng nhếch lên ý tứ hàm xúc không rõ cười, nhìn alpha phía trước gọi điện thoại mặt mày hớn hở, cảm thấy nụ cười trên mặt tên kia làm sao cũng thấy hèn mọn bỉ ổi, híp mắt, Nhạc Chính Nhị móc ra khẩu súng gây mê luôn đặt ở trong xe, nhìn chung quanh không có người nào, dừng lại xe, híp một con mắt, xuyên thấu qua cửa sổ xe bắt đầu nhắm trúng.
Súng gây mê này là Nam Ninh mẹ cậu ta chuẩn bị ở trong nhà cho cậu ta, tuy nói người mẹ kia suốt ngày thúc giục con trai ngu xuẩn nhà mình đi lập gia đình, nhưng cũng là thiệt tình lo lắng cho đứa con trai này, hơn nữa hành động cũng rất bưu hãn, trực tiếp đưa cho Nam Ninh một cây súng, tuy nói nhà cậu ta là người làm ăn đứng đắn, nhưng có lẽ có tiền, cầm một cây súng cũng là hoàn toàn có thể, chỉ có điều bị Nam Ninh cự tuyệt, tiểu tử omega này ngay cả con gà cũng chưa từng giết, càng đừng đề cập đến giết người, cho nên mẹ của cậu ta cũng đành phải làm cho cậu ta một cây súng gây mê, hơn nữa còn tìm người chuyên môn dạy cho con trai luyện tập chính xác một chút, chính là sợ có cái gì bất trắc, đứa con trai ngu xuẩn nhà mình có thể cấp cứu, chỉ tiếc Nam Ninh là đứa trẻ ngoan ngoãn, đằng sau còn có người âm thầm bảo hộ, càng không nghĩ tới đi trùm bao tải đánh người, cho nên tự nhiên cũng không dùng khẩu súng gây mê này, luôn đặt ở trong xe cũng không lấy trở về.
Chỉ có điều cũng thuận lợi cho Nhạc Chính Nhị vào giờ phút tâm tình nằm ở giáp ranh nóng nảy, súng gây mê cái gì thực là vô cùng trợ lực, trình độ xạ kích cái gì cũng là tiêu chuẩn nhất định.
Nhạc Chính Nhị nhìn tình cảnh này, trong lòng dựng lên chữ V, tay nghề này quả nhiên vẫn chưa luộc nghề, mục đích đạt được Nhạc Chính Nhị đẩy cửa xe, tâm tình thật tốt xuống xe, cười toe toét, bộ dang nham hiểm như vậy muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, tướng mạo tốt như vậy thật sự là lãng phí.
Bước chân nhẹ nhàng đi về phía trước, lúc này Phùng Dịch yếu ớt nằm ngã trên mặt đất, chỉ là trên mặt vẫn còn trưng ra bộ dáng tươi cười mà ở trong mắt Nhạc Chính Nhị lại vô cùng hèn mọn bỉ ổi, Nhạc Chính Nhị tiến lên đá đá không nhúc nhích, trong lòng nhịn không được cảm thán súng gây mê này thật đúng là đồ tốt, hơn nữa liều thuốc cũng phân phối rất tốt, có thể để cho người hôn mê lại sẽ không dẫn đến tử vong.
Nhặt điện thoại rơi trên mặt đất vẫn chưa tắt máy, Nhạc Chính Nhị đặt trên lỗ tai nghe ngóng.
“Ôi, Phùng thiếu chỉ bằng công phu kia của ngài nhất định có thể khiến cho omega kia thần phục, phải biết rằng cho dù là em ngày hôm qua cũng là bị anh giày vò cầu xin tha thứ, cho nên căn bản không cần kế hoạch một hai ba bốn gì, trực tiếp làm là được.” Vừa nói vừa cười khanh khách: “Chỉ cần sau khi Phùng thiếu chơi đùa xong, cũng để cho em thử xem, nhìn khuôn mặt đẹp nhỏ nhắn chính là hưởng thụ.”
Nhạc Chính Nhị:…
Trong lòng một lần nữa bị ngàn vạn thần thú chà đạp, cái này là đang nói cậu à! Còn tính toán nam chơi xong đến nữ chơi, đồ chơi này tuyệt đối chính là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, người này dùng xong chia cho người khác, mấy người bạn giường này của Phùng Dịch cũng không có một người nào an phận, hơn nữa Nhạc Chính Nhị lại một lần nữa cảm thấy là một alpha tôn nghiêm bị khiêu chiến nghiêm trọng, hỏa khí ứ đọng ở trong lòng cho đến giờ phút này rốt cục cũng bạo phát.
Nghiến răng, Nhạc Chính Nhị trong miệng phun ra hai chữ: “Tìm, chết.” Cậu trước kia không phải chưa nhìn thấy chuyện không logic như vậy, nhưng hiện tại loại chuyện này đặt ở trên đầu bản thân cậu, thì không thể nhịn được.
Nhìn tên của nữ nhân trên điện thoại không biết sống chết vẫn còn chọc ghẹo, hai chữ “Thạch Lưu” chiếu vào trong mắt Nhạc Chính Nhị, tuy tên vừa tục vừa thô, nhưng vẫn là khiến cho Nhạc Chính Nhị hơi nhíu mày, tên quá quen, chẳng lẽ là người mà cậu quen.
Chỉ có điều mặc kệ có quen hay không, Nhạc Chính Nhị hiện tại muốn làm vẫn là trước phế đi tên cặn bã nằm trên mặt đất này, “BA~” ném vỡ điện thoại di động, Nhạc Chính Nhị chưa hết giận lại đi lên đạp mấy cước, rồi cười lạnh tiến đến bên cạnh Phùng Dịch đang bất tỉnh nhân sự, nhìn khuôn mặt tao nhã lừa gạt đại chúng này, Nhạc Chính Nhị ngồi xổm xuống sau đó không khách khí mà “ba ba ba” mấy bàn tay, ra tay vừa mạnh vừa chuẩn, tuy nói omega khí lực nhỏ, nhưng lúc này Nhạc Chính Nhị đang nổi nóng khí lực quả thực không nhỏ, chỉ vài cái, mặt Phùng Dịch đã bị cậu đánh cho sưng lên.
Nhạc Chính Nhị làm một alpha từ thời kì thiếu niên đã lăn lộn trong hắc bang, từ tầng thấp nhất lăn lộn đến cuối cùng trở thành cánh tay thứ hai, đánh người dĩ nhiên là có chút kĩ năng, hiểu rõ đánh chỗ nào là đau nhất, đánh chỗ nào là tổn thương gân cốt nhất nhưng lại nhìn không ra, đánh ở chỗ nào là khó chữa trị nhất đều là rõ như lòng bàn tay.
Mà cậu lúc này cũng là đang lúc tức giận nhất, chọn nơi đó xuống tay, trực tiếp đem Phùng Dịch trở thành bao cát, đánh đến vui sướng, không quá vài phút, vốn là mặt người dạ thú trực tiếp bị Nhạc Chính Nhị đánh thành cầm thú, chẳng hề nhìn không ra bộ dáng lúc trước.
Cho đến khi trong túi quần của Nhạc Chính Nhị truyền đến tiếng nhạc, lý trí Nhạc Chính Nhị mới hồi phục, tinh thần đặc biệt sảng khoái, móc ra điện thoại không ngừng nổ chuông, không ngoài y dự liệu, chính là mẹ của Nam Ninh, chỉ sợ là sau khi vệ sĩ theo dõi phát hiện cậu mất tích liền báo cho mẹ cậu biết.
Nhạc Chính Nhị cảm thấy cậu có đôi khi thực bội phục mẹ của Nam Ninh, vậy mà có thể luôn siêng năng tìm chồng cho con trai của bà, chỉ là đồng thời khâm phục, Nhạc Chính Nhị cũng cảm thấy có chút hâm mộ, cái thứ gọi là thân tình này, cậu thật sự chưa từng nhận thức. Cho nên mỗi lần cậu có thể trốn liền trốn, tranh thủ không tiếp xúc với mẹ của Nam Ninh, bởi vì cậu thật sự là đối với thứ này chân tay luống cuống, nói ngắn gọn, chính là không được tự nhiên.
Nhạc Chính Nhị thở ra được cơn tức lúc này tâm tình cũng đã khá hơn nhiều, hít sâu một hơi, thuận tiện cũng điều hòa giọng điệu nói chuyện: “Alo.” Lúc gần nhận điện thoại cậu còn rất không cam lòng dùng sức giẫm mấy cước nửa người dưới của Phùng Dịch, tranh thủ giẫm hư của hắn để hắn không còn ra ngoài gây tai họa cho người khác nữa, sau đó mới vỗ vỗ quần áo trên người “đát đát” rời đi.
“Ôi, Tiểu Ninh, con ở chỗ nào? Không có sao chứ?” Đầu dây bên kia nghe được thanh âm của Nhạc Chính Nhị cũng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng hỏi.
“Ưm, trên đường, không có việc gì, không có người đụng vào con, xe của con chạy rất tốt.” Nhạc Chính Nhị bắt chước khẩu khí của Nam Ninh đáp, dù sao Nam Ninh cũng không biết có người theo dõi cậu ta, cho nên Nhạc Chính Nhị cũng chỉ có thể giả vờ ngây thơ trả lời.
“Không có việc gì là tốt rồi không có việc gì là tốt rồi, Tiểu Ninh, hôm nay con thấy người kia như thế nào?” Giọng nữ bên kia điện thoại trở nên rất kích động hỏi.
“Tạm được.” Nhạc Chính Nhị lập lờ nước đôi đáp, chỉ có điều cũng hoàn toàn chính xác rất tốt, bị cậu đánh cho cũng rất tốt, mở cửa xe đi vào, khởi động xe, Nhạc Chính Nhị nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một câu: “Nhưng con hôm nay gặp được hai người.” Giọng nói kia muốn vô tội bao nhiêu thì vô tội bấy nhiêu, hành động thật sự là thăng cấp rất nhanh, ăn vạ nói dối cũng hoàn toàn không cần soạn bản thảo.
“Tại sao hai người? Chẳng phải một người sao?” Vốn nghe được câu nói đầu tiên còn nghĩ đến có thể phát triển một chút mẹ Nam Ninh rất nhanh đã bị một câu sau hấp dẫn lực chú ý.
Nhạc Chính Nhị khóe môi nhếch lên không có ý tốt cười xấu xa, giọng điệu vẫn vô tội như cũ: “Chính là sau khi đi gặp alpha kia, lại có một người tới tìm con, bảo con không cần làm người thứ ba, không cần phá hư tình cảm của người khác, nhưng con lại không quen, có thể là người kia tìm lộn người.” Nhạc Chính Nhị nói không rõ ràng, đặc biệt có thể để cho người khác có không gian liên tưởng.
Mẹ của Nam Ninh đương nhiên cũng là thỏa thích liên tưởng, đứa con trai ngốc nhà mình nghe không ra cái gì, nhưng bà nghe ra được, lập tức bắt đầu não bổ ra tình tiết máu chó một alpha bạc tình vì lợi ích gia tộc mà ruồng bỏ người mình yêu sau đó tìm một công tử phú hào xem như vật hy sinh, tiểu tam kia còn biết chỉ dẫn đứa con trai ngốc nhà mình đi chỗ khác trốn tránh vệ sĩ theo dõi, quả nhiên là rất có thủ đoạn, lửa giận trong lòng lúc này liền bùng cháy: “Thứ khốn nạn đó không muốn sống nữa rồi, cũng dám bắt nạt đến trên đầu nhà của chúng ta, thật sự là không biết mình có bao nhiêu cân nặng.” Nói xong câu đó mới ý thức được vẫn còn cùng con trai nhà mình nói chuyện điện thoại, lúc này giọng điệu mềm mỏng nói: “Tiểu Ninh đừng để ý đến cậu ta, alpha này ta cũng không cần, lớn lên xấu như vậy không xứng với con, đợi lần sau ta giới thiệu một người tốt cho con, nghe lời, mẹ có việc tắt máy trước.”
Sau đó “BA” một tiếng liền cúp điện thoại, bộ dáng hấp tấp vội vàng đi tìm người tính sổ.
Cho nên nói muốn nói mẹ con, vẫn là Nhạc Chính Nhị và mẹ của Nam Ninh tính tình tương đối giống, mà Nam Ninh hiển nhiên chính là bé thỏ trắng lớn lên ở trong ổ sói.
Nghe thanh âm “Đô đô” ở đầu dây bên kia, Nhạc Chính Nhị lộ ra bộ dáng tươi cười đắc ý, sung sướng huýt sáo rời đi, mặc dù đối với việc lừa gạt mẹ của Nam Ninh có một chút áy náy, nhưng cậu cũng là bị buộc bất đắc dĩ, mỗi ngày buộc cậu xem mắt là tuyệt đối không được, hơn nữa việc này xảy ra đoán chừng cũng có thể an ổn mấy tháng, huống hồ cái này cậu cũng không tính lừa gạt, dù sao tai tiếng của hắn cũng không phải chỉ một chút như lời cậu nói.
Loại việc phong thủy lưu chuyển của con người này xảy ra rất nhanh, quả báo đương nhiên cũng rất nhanh, cho nên nói, làm người vĩnh viễn cũng không cần quá đắc ý, bằng không thì sớm muộn gì sẽ bị người xúi quẩy, không phải tàn thân chính là thất thân.