Tại hội trường Ninh Giang...
Lúc ba người nữ sinh bước vào thì hội trường đã chật ních người, tiếng nói cười rôm rả vang dội trong căn phòng to lớn. Ba người nhanh chóng tìm đến khán đài dành cho lớp mình rồi nhanh chóng vào chỗ ngồi của mình. Các bạn học thấy ba người họ thì tươi cười chào đón. Sau một thời gian nghỉ hè, được gặp lại nhau, trên gương mặt mỗi người đều tỏ rõ sự vui mừng. Phải chăng đây là năm học cuối họcđược ở cùng nhau nên họ cảm thấy mình nên trân quý từng ngày, từng giờ còn ở bên nhau?
“Ai da, sao mà các cậu đến muộn thế?” Một nữ sinh ngồi bên trái Đường Diệp Ân uể oải lên tiếng...Là Mộc Từ Hy, bạn thân của nhóm người An An, Lộ Lộ và Tiểu Ân.
Diệp Ân quay sang liếc nhìn hai thân chủ đang ngồi bên phải khiến hai người họ không còn cách nào khác đành ngó lơ sang chỗ khác, tránh ánh mắt đầy phẫn nộ của ai đó.
Tiểu Hy nghiêng đầu, nhìn thấy cảnh đó, liền hiểu ra.
“Ai da, cái tính chậm chạp của hai cậu vẫn không tiến bộ chút nào à? Đúng là “giang sơn dễ đổi, bản tính khỏi dời” mà.”
An An nghe thấy vậy, cơn giận lúc nãy vừa xẹp xuống lại lập tức bùng lên, đang định lên tiếng phản bác thì phía trên sân khấu, một người phụ nữ trung niên tiến lại bục phát biểu, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo uy quyền không nhỏ, đề nghị mọi người im lặng.
“Chào mọi người, chào mừng quay lại với Cao trung Ninh Giang” giọng một phụ nữ vang vọng khắp hội trường, “vì ngài hiệu trưởng có chút chuyện gấp cần giải quyết nên cảm phiền mọi người đợi ông ấy một lát.” Dứt lời, cô Vương liền cúi đầu thay cho lời xin lỗi.
Mười lăm phút sau, hiệu trưởng Hà xuất hiện, ung dung đứng trên bục giảng với nụ cười hiền hậu. Ông nói:“ Thành thật xin lỗi các trò cùng các vị quan khách đã đến dự lễ khai giảng lần thứ 20 của Cao trung Ninh Giang. Trước khi bắt đầu buổi lễ, tôi xin giới thiệu một vị kháchvô cùng quan trọng đã đích thân dành thời gian vàng ngọc của mình đến đây hôm nay. Xin dành một tràng vỗ tay cho phu nhân của chủ tịch tập đoàn Ninh Giang, Ninh phu nhân.”
Ngay sau khi Hà Địch Nhiên vừa dứt lời, một tràng pháo tay vang dội khắp khán phòng. Một vị phu nhân tuy đã tuổi tứ tuần nhưng phong thái trẻ tung, thanh nhã. Bà trang điểm nhẹ, khoác hờ áo vest trên vai khiến bà thu hút ánh mắt của mọi người, thời thượng và tao nhã. Bà cười rồi nhìn quanh hội trường với ánh mắt hiền hậu, thân thiện.
Lúc tràng vỗ tay vừa dứt thì cũng là lúc buổi lễ bắt đầu.
Đợi đến lúc cả khán phòng ổn định, Mộc Từ Hy mới quay sang, thì thầm với Đường Diệp Ân:“ Cậu nghĩ xem, hôm nay Ninh đại phu nhân đích thân đến đây là có ý gì.”
Diệp Ân quay sang nhìn Từ Hy, ánh mắt không giấu nổi sự hiếu kì, nhỏ giọng:“ Ý cậu là gì, Tiểu Hy? Việc phu nhân của người đã thành lập nên trường Ninh Giang đến dự lễ khai giảng lần thứ 20 của trường thì có gì lạ sao?”
“Không phải lạ, mà là cực kì lạ” Lộ Lộ ngồi bên cạnh Tiểu Ân cũng quay qua góp chuyện “ Ninh phu nhân chưa từng ra mặt ở bất kì buổi lễ hay sự kiện nào, dù là kỉ niệm 50 năm thành lập tập đoàn Ninh Giang chứ đừng nói lễ khai giảng lần thứ 20 của Cao trung Ninh Giang.”
Từ Hy tán thành:“ Lộ Lộ nói rất đúng. Đó là điều tớ thắc mắc: điều gì khiến Ninh đại phu nhân danh phận cao quý đích thân đại giá quang lâm đến trường chúng ta.”
Tô Ngọc An lúc này tâm trạng đã tốt hơn mới tham gia cuộc trò chuyện:“Các cậu cũng thật là. Chuyện của họ thì có liên quan gì đến chúng ta đâu.”
Bây giờ đến lượt Diệp Ân tán thành với An An:“ Đúng đấy. Việc Ninh đại phu nhân đến có mục đích gì chúng ta không cần biết, tránh gặp rắc rối. Các cậu cũng giữ im lặng đi, buổi lễ bắt đầu rồi kìa.”
Nghe thấy vậy, Từ Hy ấm ức, lẩm bẩm:“ Mở miệng là “các cậu trật tự đi”, “các cậu bớt nói đi“. Đúng là bà cụ non mà.”