“Chuyện hôm nay ta coi như không tính toán với các ngươi. Nhưng sau này, nếu
còn dám đánh chủ ý trên người ta nữa thì đừng trách bổn vương không thủ
hạ lưu tình!”. Sở Hình Thiên sau khi chỉnh trang lại y phục xốc xếch
trên người, lạnh lùng bỏ lại một câu rồi phất tay áo bỏ đi.
Ra khỏi Ngọc Diệp viện, hắn hơi thả chậm lại cước bộ, suy nghĩ một chút rồi nhìn về phía trước lên tiếng.
“Vô Ảnh, điều tra cho ta chuyện vừa rồi!”.
“ Ân, vương gia!”.
Trong không gian vắng lặng tưởng như không một bóng người vang lên một tiếng đáp.
“Còn nữa, coi một chút động tĩnh của Mộc Phương Chi !”.
“ Ân!”
. . . . . . .
Bên trong Ngọc Diệp viện.
“Lão gia, bây giờ phải làm sao? Tam vương gia đã nói như vậy. . . Phương nhi chúng ta phải làm thế nào bây giờ…”.
Thiếu phụ xinh đẹp đứng bên cạnh, từ lúc Mộc thừa tướng vào trong phòng vẫn
chưa lên tiếng, làm ra bộ dạng như mới hoàn hồn sau chấn kinh, vội tiến
lên nắm cánh tay Mộc thừa tướng, nhu nhược chảy nước mắt ra vẻ lo lắng.
Những lời này vừa thốt ra, Mộc Lâm liền cau mày, phức tạp nhìn đến đại nữ nhi còn đang quỳ dưới đất. Đây là đứa con gái duy nhất của ông và Nhạn nhi, được ông nâng trong lòng bàn tay mà sủng ái, nay rơi vào tình cảnh này
không khỏi khiến ông cảm thấy đau lòng.
Mẫu thân thân sinh của
nàng tên Đỗ Tương Nhạn vốn xuất thân danh môn vọng tộc, là ái nữ của phủ Hộ quốc tướng quân, vốn là thiên chi kiều nữ, cơ duyên xảo hợp vì một
lần gặp gỡ đã cùng ông nhất kiến chung tình, đi theo một hàn sinh (thư
sinh nghèo) như ông từ thuở ông còn hàn vi, hai bàn tay trắng, chấp nhận bị phụ mẫu đoạn tuyệt quan hệ, chịu cực khổ nhiều năm cho đến khi ông
đỗ đạt công danh, có chút thành tựu.
Những tưởng từ đó cả hai sẽ
cùng hoàn thành mộng ước đầu bạc răng long, ân ái tới già, không ngờ
ngày vui ngắn chẳng tày gang, nàng sau khi sinh hạ nữ nhi cho ông liền
từ đó bệnh mãi không dậy nổi, không bao lâu sau thì hương tiêu ngọc vẫn. Ông vì quá đau lòng liền dồn hết yêu thương lên người ấu nữ.
Trong một lần đến Bách tửu lâu, ông không cẩn thận bị người hạ xuân dược
thiết kế, cưỡng ép phải thú nữ nhi của Thượng thư Lại bộ Triệu Quý Mẫm,
Triệu Lan, vào cửa làm vợ kế, tuy trong lòng bất mãn, nhưng lúc đó ông
thân cô thế cô, bản thân lại chỉ là một chức quan nhỏ thất phẩm, vốn
định trước là đấu không lại phủ Thượng thư, vì an nguy mẫu thân và nhi
nữ ông đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Lúc đó Phương nhi của ông mới vừa tròn ba tuổi.
Triệu thị làm người xem như không tệ, cư xử với
Phương nhi cũng có vẻ hết sức chăm lo. Tuy phương thức gả cho ông có
chút vô sỉ, nhưng bao lâu nay bà cố gắng cùng ông hiếu thuận mẫu thân,
chăm sóc nữ nhi, thay ông quản gia cũng coi như gọn gàng ngăn nắp, giúp
ông yên tâm mà lo việc chính sự, lại vì ông sinh hạ Mộc Lan Diễm, nhị nữ nhi, và nhi tử Mộc Bách Hàn, khai chi tán diệp cho nhà họ Mộc.
Mười mấy năm nay, ông nhìn đến nhi tử cùng nhi nữ của mình mà không ngừng cố gắng, cuối cùng cũng leo lên được đến vị trí tể tướng, khổ tận cam lai. Thâm tâm vẫn đinh ninh cuộc sống trong nhà êm đềm bình yên, thê tử hữu
lễ gia giáo, mọi chuyện trong ngoài đều là mãn ý. Không nghĩ đến hôm nay lại xảy ra một màn này, đại nữ nhi và Tam vương gia bị phát giác y phục không chỉnh tề trên cùng một cái giường, Tam vương gia lại nói những
lời như vậy, thanh danh nữ nhi coi như bị hủy. Nghĩ đến đây, ông không
khỏi cảm thấy giận dữ, nhìn về phía Triệu thị quát lớn.
“Ngươi
còn nói. Ta tin tưởng giao cái nhà cho ngươi chăm sóc, không ngờ ngươi
lại chăm sóc tới tình cảnh này. Khóc cái gì mà khóc. Ngươi còn chê chưa
đủ loạn sao?”.
Triệu thị nghe xong liền ngậm miệng không dám khóc lớn nữa, nhưng vẫn cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt, tay cầm tú khăn
đưa lên khóe mắt chấm chấm, ra vẻ thương tâm, một bộ dáng từ mẫu thương
tâm hiếm có.
Chợt bên ngoài vang lên tiếng bước chân, một nha hoàn ăn vận đoan trang tiến vào, sau khi quy củ hành lễ liền cất tiếng.
“Bẩm lão gia, lão thái thái cho truyền lão gia, phu nhân cùng nhị vị tiểu thư đến An Lạc viện một chuyến!”.
“Mẫu thân cho gọi có việc gì? Không lẽ sự tình liền đã kinh động đến người hay sao?”. Mộc thừa tướng cả kinh quay đầu hỏi.
“Hồi lão gia, trước khi nô tỳ đến đây lão thái thái đã có dặn dò, bất kỳ
chuyện gì cũng là sau khi đến An Lạc viện đều sẽ từ từ hồi sự.”
“ Ân, ta đã biết, ngươi mau trở về nói với mẫu thân, ta sẽ mau chóng đi qua!”
. . . . .
An Lạc viện…
Trong phòng viện lớn, xung quanh trang trí phật họa, tạo thành một khung cảnh tĩnh mặc, mùi đàn hương vấn vít quẩn quanh trong không khí làm cho
người cảm thấy nhẹ nhàng thư thái. Trên tràng kỉ, một lão bà khoảng
chừng hơn sáu mươi tuổi , khuôn mặt hiền từ, mái tóc bạc trắng như cước, tay trái cầm một chuỗi phật châu, ngồi yên lặng nhìn mấy người vừa bước vào.
“Đây là chuyện gì? Không phải chỉ là ăn một bữa cơm với Tam vương gia thôi sao? Khi nào thì biến thành Phương nhi hạ thuốc đem hắn
quăng lên giường hòng ép cưới? Ai nói cho ta biết đây là chuyện gì?”.
Mộc lão thái thái không kiên nhẫn lên tiếng. Bao năm qua, bà chủ động lui
xuống công việc chưởng quản gia đình, nhường lại cho con dâu, bản thân
chỉ chuyên chú làm bạn với phật pháp, nhang đèn. Nếu hôm nay sự tình
không phải liên quan đến thanh danh của cháu gái bảo bối thì bà cũng đã
không ra mặt.
“Mộc Lâm, con nói một chút cho nương nghe xem!”
“Hồi mẫu thân, hôm nay vốn dĩ nhi tử mời vương gia đến nhà muốn bàn chuyện
chính sự nhân tiện ăn bữa cơm, nhưng chờ mãi đến gần chính ngọ vẫn không thấy người đâu, vừa định xoay người đi tìm thì nghe hạ nhân đến báo
phát hiện... Phương nhi cùng Tam điện hạ quần áo không chỉnh tề bị phát
hiện trên giường, nhi tử liền chạy qua xem, sau đó mọi chuyện như thế
nào đều giống như những gì nha hoàn báo lại với mẫu thân.” Mộc thừa
tướng chậm rãi kể lại sự việc, đến đoạn nhắc tới Phương Hàn bị bắt trên
giường với Tam vương gia ông có chút ngập ngừng.
“Phương nhi, chuyện này là thật?”.
Mộc lão thái thái nhíu mày nhìn qua cháu gái đang cúi đầu đứng bên cạnh.
Mộc Phương Hàn từ lúc Sở Hình Thiên bỏ đi cho đến khi bước vào An Lạc
viện của Mộc lão thái thái thủy chung vẫn giữ im lặng, nghe đến tiếng bà hỏi mình mới ngẩng đầu lên, sau đó liền trấn định lại trả lời.
“Hồi tổ mẫu, cháu gái hôm nay không hiểu sao sau khi dùng bữa sáng xong thì
đầu óc choáng váng, luôn nằm nghỉ ngơi trên giường, sau đó bất tri bất
giác thiếp đi không biết gì, khi tỉnh lại đã thấy Tam điện hạ nằm trên
giường bên cạnh mình. Cháu gái suy nghĩ một hồi cũng không biết tại sao
liền như vậy hồi sự. Nhưng cháu gái dám khẳng định bản thân là trong
sạch, mong tổ mẫu chứng giám.”
“Hừ tỷ nói không biết liền như thế xong chuyện? Sao không nói chính mình tự bỏ thuốc rồi lừa gạt vương gia tới trên giường mình nhằm mục đích leo lên vị trí Tam vương phi đi?”.
Mộc Lan Diễm đứng bên cạnh hừ lạnh.
“Càn rỡ, ta chưa hỏi đến, ở đâu có chỗ cho ngươi xen miệng vào?”.
Mộc lão thái thái trừng mắt nhìn đến, thái độ thập phần khó chịu trước những lời lẽ châm chích của Mộc Lan Diễm.
“Tổ mẫu, nhưng lời cháu gái nói cũng là hợp tình lý. Tổ mẫu thiên vị!”
Mộc Phương Hàn đem ánh mắt quét sang Mộc Lan Diễm, lạnh giọng hỏi.
“Hợp tình lý? Ngươi dựa vào đâu nói đó là hợp tình lý?”.
“Ta dựa vào tất cả người ở kinh thành này nói tỷ điên cuồng ái mộ Tam vương gia? Cho nên nói chính tỷ là người chủ động làm chuyện vô sỉ này cũng
là không sai đi.”
Mộc Lan Diễm dứt lời, ánh mắt khinh miệt liếc sang Mộc Phương Hàn bên cạnh, một bộ dáng như đang nói chuyện đương nhiên.
“Nếu vậy, cháu gái kính xin tổ mẫu cùng phụ thân cho người tra xét những
người trong phòng bếp, đồng thời cho lục xét tất cả các viện trong phủ,
con tin rằng chứng cứ vẫn còn chưa kịp phi tang.”
Mộc Phương Hàn chưa kịp dứt lời, Triệu thị đứng bên cạnh sắc mặt trắng bệch, vội vàng lên tiếng.
“Không được! Ngươi không thể làm như vậy!”
“Vì sao lại không được? Chuyện này dù sao cũng liên quan đến thanh danh của ta, nếu không làm cho rõ ràng, tội danh mưu hại hoàng tộc không phải
rơi xuống đầu ta sao, tuy ta không để ý đến việc có gả cho người hay
không, nhưng ta cũng không vô duyên vô cớ nhận về mình tội danh lớn bực
này!”
“Ngươi… dù gì ta cũng là trưởng bối của ngươi, không có lý
gì lại để cho ngươi nói muốn xét liền xét, chuyện nhà cũng nên do chủ
mẫu là ta quyết định không phải đến lượt một cô nương chưa gả ra ngoài
quyết định được, việc này truyền ra ngoài ta còn mặt mũi gì nữa?”
Nghe đến đây, Mộc tể tướng chịu hết nổi hừ lạnh.
“Hừ, mặt mũi? Ngươi còn dám nhắc tới mặt mũi ở đây? Nếu ngươi thật sự để ý
mặt mũi thì lúc trước đã không hợp mưu với cha ngươi làm ra chuyện vô sỉ lúc trước, sau đó ép ta phải thú ngươi vào cửa.”
Nghe xong những lời này, vẻ mặt Triệu thị hết trắng tới xanh rồi chuyển đỏ, thân mình
không tự chủ lung lay sắp ngã, may nhờ nha hoàn bên cạnh đỡ lấy mới miễn cưỡng đứng vững không ngã trên đất.
“Người đâu, mau làm theo lời đại tiểu thư, đem người đi lục soát, thẩm vấn cho ta.”
“Là, lão gia!” Gia nhân xung quanh dạ vang một tiếng rồi nhanh chóng chia nhau ra làm việc. . . . .
“A đại tiểu thư... đại tiểu thư, người làm sao vậy? Đại tiểu thư bất tỉnh rồi, a a!”
Thời điểm gia nhân vừa xoay người ra cửa thi hành mệnh lệnh, bỗng nghe tiếng thét chói tai của nha hoàn Xuân Trúc bên người Mộc Phương Hàn. Chỉ thấy nàng bất thình lình ngã đổ xuống ngay tại trên mặt đất, gương mặt trắng bệch như tờ giấy nến. Mộc tể tướng cùng Mộc lão thái thái thấy vậy liền chấn kinh.
“Mau! Mau cho người đi mời Lưu thái y!”.
“Các
người còn đứng đó làm gì, nhanh đỡ tiểu thư các người vào giường của ta, nhanh lên!”. Mộc lão thái thái tâm trạng cực kỳ hốt hoảng, Phương nhi
của bà ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì a.
Mộc lão thái
thái vừa dứt lời, hai nha hoàn nhanh chóng tiến đến dìu đỡ Phương Hàn
đến bên trên giường trong phòng. Sự việc xảy ra quá đột ngột, mẫu tử
Triệu thị và Mộc Lan Diễm đứng bên cạnh chưa kịp phản ứng, xoay người
nhìn lại thì trong phòng đã không còn ai.